Quan trường thiết luật

Chương 9 : Nguyên nhân lạnh nhạt. (1)

Viên Tự Lập tiến vào phòng họp lầu hai mà lập tức trở thành đối tượng được mọi người chú ý, vì là một hội nghị về vấn đề đốc thúc trồng cây thuốc lá nên tất cả những nhân vật phụ trách trong xã đều tham gia, phòng họp ngồi chật ních, trên đài chủ tịch là một loạt lãnh đạo đảng ủy xã, nơi đó có một vị trí trống, có lẽ là của Hoàng Lâm. Viên Tự Lập tiến vào phòng họp, Đoạn Kim Ba lập tức ngừng nói chuyện, một lãnh đạo đảng ủy xã ở bên cạnh tự giác dịch ra tạo nên một chỗ trống, những lãnh đạo còn lại cũng dịch ra một chút. - Bí thư Viên, mau lên, mời anh lên ngồi trên đài chủ tịch. Khi thấy trận thế của hội nghị thì Viên Tự Lập có chút hối hận, nếu sớm biết như thế thì hắn sẽ không tiến vào phòng họp, rõ ràng là tự tìm phiền toái. - Các đồng chí, tôi xin giới thiệu cho mọi người, vị này chính là đồng chí Viên Tự Lập, là phó bí thư mới của xã Liễu Hà, chủ quản đoàn thể, trước kia anh ấy công tác ở văn phòng huyện ủy. Bí thư Viên, mời anh nói vài câu. Viên Tự Lập không thể nào chối từ, trường hợp này làm hắn có chút không chuẩn bị. - Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay tôi đến xã Liễu Hà báo danh, cũng không có gì để nói. Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, sẽ cố gắn làm tròn chức trách, hy vọng sau này các đồng chí chỉ điểm nhiều hơn, chúng ta sẽ cùng nhau cộng đồng cống hiến vì sự phát triển của xã Liễu Hà. Đoạn Kim Ba là người vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Không mất thời gian quá dài thì hội nghị đã chấm dứt, Đoạn Kim Ba yêu cầu tất cả ủy viên đảng ủy xã, phó chủ tịch xã ở lại tiếp tục họp. Thật ra tất cả mọi người đều hiểu, đây chính là tạo nên một cuộc gặp mặt chính thức giữa Viên Tự Lập với các lãnh đạo trong xã. Hội nghị diễn ra rất ngắn, Đoạn Kim Ba tuyên bố Viên Tự Lập được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức, nhân sự, tuyên truyền, mặt trận dân tộc. Hội nghị lần này Viên Tự Lập cũng không thể nhận thức được tất cả lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, mười lăm người, hắn không thể nào nhớ kỹ một lượt cho được, nhưng vài người mấu chốt thì hắn vẫn nhớ rõ. Ngoài bí thư đảng ủy, chủ tịch xã, còn có phó bí thư Trịnh Kiến Thiết phân công quản lý nông nghiệp, phó bí thư Dương Bản Phú phân công quản lý tư pháp, phó bí thư Kim Quảng Quân phân công quản lý các xí nghiệp trong xã, ủy viên ủy ban kỷ luật Hàn Siêu Vũ, ủy viên tổ chức Hùng Khai Thắng, ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa. Còn vài phó chủ tịch xã thì Viên Tự Lập không khắc sâu ấn tượng, điều này không thể trách hắn, kiếp trước sau khi hắn được phân công làm phó bí thư thị trấn Liễu Hà thì có rất nhiều cán bộ được phân công, hắn chỉ mơ hồ đã từng gặp qua nhưng ấn tượng không sâu. Căn tin đảng ủy xã đã sớm chuẩn bị xong, vì Viên Tự Lập đến và Hoàng Lâm được đề bạt nên hôm nay tất cả cán bộ trong xã đều tập trung ăn cơm trong căn tin, dù là giữa trưa nhưng trong căn tin vẫn rất rộn rã, bàn nào cũng có rượu thịt. Lần này Viên Tự Lập là nhân vật chính, hắn kiên trì ra trận, đây chính là thói quen trên quan trường huyện Tuyên Thi, dù anh là bí thư huyện ủy thì lần đầu tiên đến nhận chức cũng phải tiếp nhận rượu mừng của mọi người. Trong nhà ăn có chừng mười bàn, không ngoài dự đoán, Viên Tự Lập lại đổ xuống bàn rượu, nhưng hào khí của hắn làm cho mọi người phải chú ý. Hôm sau Viên Tự Lập tỉnh lại rất sớm, hắn nhìn bố trí trong phòng mà không biết mình đã vào bằng cách nào, quần áo được gấp chỉnh tề đặt trên mặt ghế, cặp da mình mang đến được đặt trên mặt bàn. Đây là một phòng xép, phòng ngủ thiết kế rất đơn giản, một chiếc giường, một bàn công tác, hai phích nước, một cái ghế. Bên ngoài cũng rất đơn giản, hai cái ghế, một chiếc lò điện ở vị trí chính giữa, Viên Tự Lập thấy những quà tặng mà mình mang đến đang được bày trên bàn. Hắn đoán lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã có lẽ đều ở trong khu nhà này, hắn đứng lên, nước sôi trong bình thủy rất đầy, hắn nhanh chóng đi rửa mặt, đóng cửa phòng, trực tiếp xuống lầu. Viên Tự Lập ở lầu ba, ngôi nhà này có tổng cộng bốn tầng, bên kia cũng có một tòa nhà giống hệt như vậy, mỗi tầng có bốn phòng, như vậy tổng cộng có ba mươi hai phòng. Viên Tự Lập dừng chân ở lầu ba, bốn căn phòng ở đây phân biệt là của bí thư đảng ủy xã Đoạn Kim Ba, chủ tịch Chu Nghĩa Hải và lái xe Dương Thần. Sau khi xuống lầu thì Viên Tự Lập trực tiếp đi đến khu hành chính đảng ủy xã, đến khu văn phòng, thời gian vẫn còn sớm, có lẽ là bảy giờ ba mươi, còn cách giờ làm việc nửa giờ. Lúc này trong phòng đang có một người hơn ba mươi tuổi đang thu dọn vài thứ. - Chào bí thư Viên. - Chào anh. Viên Tự Lập nhận ra đối phương, đây là Trương Đông Đào, hắn có ấn tượng rất sâu với người này, vì đối phương có năng lực công tác, nhưng lại rất thành thật. Kiếp trước khi Viên Tự Lập đến công tác ở thị trấn Liễu Hà thì Trương Đông Đào làm bí thư thị trấn. - Bí thư Viên, tôi là phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy xã Trương Đông Đào, văn phòng của anh đã được sắp xếp xong, đây là chìa khóa phòng ngủ và văn phòng của anh. - Chủ nhiệm Trương, hôm qua anh đã giúp tôi về phòng ngủ à? - Bí thư Viên, hôm qua anh tự mình vào phòng ngủ, tôi chẳng qua chỉ đỡ phụ một chút mà thôi. Bí thư Viên, anh uống rượu thật lợi hại, bí thư Đoạn, chủ tịch Chu sợ rằng cũng không phải là đối thủ của anh. Viên Tự Lập nở nụ cười tự chế giễu, xem ra ngày đầu tiên đến xã Liễu Hà thì những thứ khác chưa có gì nhưng danh tiếng uống rượu đã truyền đi, đây cũng không phải chuyện gì tốt. Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Hàn Khai Vũ, Hùng Khai Thắng, Dịch Văn Hóa đến báo cáo công tác, nói là báo cáo nhưng thực tế chỉ là lấy ra những bản báo cáo tổng kết năm 1991 và kế hoạch công tác năm 1992 đưa lên, trong đó có liên quan đến công tác của các bộ phận kiểm tra giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc. Viên Tự Lập cũng quen việc dễ làm với những thứ này, hắn không cần quá quan tâm, công tác có người đặc biệt đi làm, khi đến thời điểm thích hợp thì nhắc nhở là được. Ngày 12 tháng 4 Viên Tự Lập nghe được một tin chính thức: "Bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Hoài Dương, nguyên phó phòng tổ chức Dương Bân của thị ủy Hoài Dương xuống nhận chức bí thư huyện ủy Tuyên Thi”. Viên Tự Lập rất muốn đi tiễn chân bí thư Triệu nhưng cấp bậc quá thấp, không có tư cách công khai đến tiễn chân, mà lén đi cũng không thực tế. Hắn vừa mới đến nhận chức ở xã Liễu Hà, hai mắt tối đen, nếu làm không tốt sẽ bi người ta chú ý. Hắn phát hiện nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì Dương Bân sẽ công tác nhiều năm ở huyện Tuyên Thi mới được điều đi, kết cục cũng không quá tốt, chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng đại biểu nhân dân thành phố. Ngày 16 tháng 4 Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải phải đến tập trung ở huyện thành, bọn họ đi tham gia đại hội đại biểu nhân dân, cả hai đều là đại biểu nhân dân. Đại hội được tổ chức năm ngày, tính qua tính lại phải trễ mất mười ngày, trong khoảng thời gian này đảng ủy xã phải có người chủ trì công tác, ứng phó với những vấn đề xảy ra. Dựa theo lẽ thường thì Viên Tự Lập sẽ là người chủ trì công tác hằng ngày của đảng ủy chính quyền xã. - Chủ tịch Chu và tôi sẽ phải đến thành phố Hoài Dương họp, trong lúc chúng tôi đi thì công tác hằng ngày của đảng ủy chính quyền xã sẽ do bí thư Trịnh chủ trì. Đáng lý phải do bí thư Viên phụ trách, nhưng bí thư Viên vừa đến, còn rất nhiều công tác chưa quen thuộc, vì vậy công tác hằng ngày tạm thời giao cho bí thư Trịnh. Trên hội nghị các ban ngành thành viên đảng ủy chính quyền xã, Đoạn Kim Ba mở miệng nói, điều này làm cho tình cảnh trở nên trầm mặc. Chu Nghĩa Hải nhíu mày, hắn không nói gì, Viên Tự Lập cảm thấy có nhiều ánh mắt chĩa về mình, hắn cũng có chút mất tự nhiên, trong lòng không quá thoải mái. Khoảng thời gian này hắn luôn cảm thấy không đúng, Đoạn Kim Ba chưa từng hỏi hắn về vấn đề công tác, hắn đi vào xã Liễu Hà giống như bị cô lập hoàn toàn, tại sao lại như vậy? Hắn không thể hiểu rõ nguyên nhân, chẳng lẽ vì hắn quá trẻ sao? Hắn biết rõ sự việc sẽ không đơn giản như vậy, trên thế giới này không có yêu hận vô cớ, trong đó nhất định sẽ có nguyên nhân. Sau khi dùng cơm tối thì Viên Tự Lập đi dạo một vòng trong khu đảng ủy xã, hắn đến được mười ngày và ngày càng cảm thấy mình giống như bị bọc trong một tấm lưới lớn, bị một áp lực vô hình đè xuống. Tấm lưới kia đến từ đâu, vì nguyên nhân gì? Hắn không biết, nhưng hắn phải biết rõ nguyên nhân trong thời gian ngắn. Tuy nhân viên công tác khối đảng ủy xã tỏ ra rất tôn trọng hắn, thực tế hắn lại cảm thấy lạnh lùng, nếu không phải biết rõ tình huống thì hắn cảm thấy mình sẽ ngày càng không xong. Hoàn cảnh công tác ở nông thôn thường phức tạp hơn trong huyện, nơi đây người và người biểu hiện chèn ép nhau, càng thêm xông xáo, hắn cũng không hiểu vấn đề là thế nào. Viên Tự Lập suy xét lại cẩn thận, hắn chậm rãi dừng chân ven đường. Trước đó hắn đã liên tục chào hỏi các nhân viên công tác của đảng ủy chính quyền xã, bây giờ hắn muốn nói chuyên với ủy viên tổ chức Hùng Khai Thắng, vì sau khi tiếp xúc vài ngày thì hắn dựa vào trực giác mà cảm thấy Hùng Khai Thắng có thể tin được. Người này ba mươi lăm tuổi, trước kia là giáo viên, vì cách hành văn rất tốt nên được điều về văn phòng đảng ủy xã, sau đó lại được một bí thư tán thưởng nên đề bạt làm ủy viên đảng ủy xã, ủy viên tổ chức, tình hình cứ như vậy đã được năm năm. Vợ của Hùng Khai Thắng là giáo viên tiểu học trong xã, cả hai ở lại trong khu nhà tập thể đảng ủy xã. - Bí thư Viên, chào mừng, chào mừng, mau mời ngồi. Hùng Khai Thắng ở nhà một mình, nhà cha mẹ vợ ở trong thị trấn nên đôi khi người nhà cũng đến đây dùng cơm. - Ủy viên Hùng, cứ bình thường là được, chúng ta ra ngoài một chút, thế nào? - Vâng, bí thư Viên có chỉ thị, tôi nhất định sẽ làm theo. Hai người rời khỏi khu nhà đảng ủy xã, chậm rãi bước đi. Viên Tự Lập đang suy xét xem nên mở miệng thế nào, hắn nghĩ Triệu Thiên Nhiên đã từng nói, dù là bất kỳ lãnh đạo nào, dù chức vị lớn hay nhỏ cũng cần phải có đồng minh, một mình chiến đấu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Nhưng đồng minh cũng rất quan trọng, chọn đúng sẽ trở thành trợ lực, chọn sai sẽ trở thành chướng ngại, kinh nghiệm nói cho hắn biết, những lời lẽ trên thật sự chí lý, chính mình bây giờ phải có lựa chọn như vậy. Viên Tự Lập không mở miệng, Hùng Khai Thắng cũng không nói gì, cả hai chậm rãi bước đi, không có lời nào được nói. Cả hai đi xa cả cây số, xã Liễu Hà phồn hoa cũng không phải chỉ là lời đồn thổi, vì dựa vào quốc lộ 318 nên ven đường có rất nhiều hàng quán. Lúc này rất lưu hành trào lưu khiêu vũ, xã Liễu Hà có ba phòng nhảy, làm ăn rất tốt, vì vậy trên đường đi đều là tiếng nhạc và tiếng la hét. Bây giờ vừa qua thời điểm dùng cơm tối, rất nhiều bạn trẻ không nhịn được, bắt đầu đến phòng khiêu vũ. Viên Tự Lập lặng lẽ xem những tình cảnh trước mắt, những địa phương này cũng không xa lạ gì, khi hắn học đại học thì rất nhiều lần tham gia những cuộc khiêu vũ thế này. Hắn nhảy không tồi, lớp học từng đề cử hắn tham gia thi đấu, nhưng hắn từ chối. Sau này xã Liễu Hà tiến lên thị trấn, kinh tế ven đường lộ càng phát triển, nổi danh là trung tâm vui chơi trong huyện.