Quan trường thiết luật
Chương 27 : Nhận chức. (1+2)
Thứ năm ngày 30 tháng 4 năm 1993.
Là một ngày nghỉ, Viên Tự Lập đứng ở trong văn phòng mà không có việc gì làm, hắn đọc báo, thỉnh thoảng nói vài lời với nhân viên công tác.
Mười một giờ một chiếc Volga chạy vào ủy ban xã.
Viên Tự Lập thấy Chu Nghĩa Hải từ trong xe đi ra, sau lưng Chu Nghĩa Hải là phó bí thư huyện ủy Hào Vĩnh Khải, cuối cùng là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hầu Vũ.
- Bí thư Viên, thông báo tất cả thành viên ban ngành tập trung ở phòng họp.
Chu Nghĩa Hải nói một câu, sau đó cùng Chu Nghĩa Hải và Hầu Vũ lên lầu.
Viên Tự Lập vội vàng gọi văn phòng đưa ra thông báo, nhưng giờ này tất cả thành viên ban ngành đều có mặt trong ủy ban, vì chủ tịch Chu đã phân phó là lãnh đạo huyện ủy rất có khả năng sẽ đến, hai ngày gần đây đừng nên ra ngoài, không được xuống thôn kiểm tra công tác, tất cả phải tạm thời hoãn lại.
- Thường ủy huyện ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, đồng chí Chu Nghĩa Hải được đề bạt làm bí thư đảng ủy xã Liễu Hà, miễn đi chức vụ chủ tịch xã Liễu Hà.
- Thường ủy huyện ủy cũng đã nghiên cứu và đưa ra quyết định: "Đồng chí Viên Tự Lập được đề bạt làm chủ tịch xã Liễu Hà!"
- Thưa các đồng chí, đối với vấn đề bổ nhiệm các vị trí lãnh đạo của xã Liễu Hà thì đảng ủy chính quyền huyện đã trải qua quá trình thận trọng suy xét, huyện ủy cho rằng đồng chí Chu Nghĩa Hải tư tưởng giác ngộ cao, năng lực công tác rất mạnh, huyện ủy tin tưởng đồng chí Chu Nghĩa Hải có thể dẫn đầu xã Liễu Hà ngày càng phát triển tốt. Đồng chí Viên Tự Lập là đảng viên từ khi còn là sinh viên đại học, dù công tác ở văn phòng huyện ủy hay xuống Liễu Hà đảm nhiệm chức vụ phó bí thư đều cực kỳ xứng đáng với kỳ vọng của lãnh đạo, đây là thời điểm chúng ta cần đề bạt và trọng dụng cán bộ trẻ, đồng chí Viên Tự Lập nhận chức chủ tịch xã Liễu Hà chính là huyện ủy đã quát triệt tinh thần trung ương. Hơn nữa đồng chí Viên Tự Lập có năng lực công tác rất mạnh, lấy đại cục làm trọng, huyện ủy tin tưởng đồng chí Viên Tự Lập nhất định có thể làm tốt công tác đoàn kết với đảng ủy xã, sẽ làm tốt công tác phát triển kinh tế xã Liễu Hà.
- Cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo huyện ủy với tôi, tôi nhất định sẽ dẫn đầu đảng ủy và chính quyền xã Liễu Hà cùng toàn thể tất cả công nhân viên chức, sẽ nắm bắt tốt tất cả, sẽ thỏa mãn bài toán khó của huyện ủy.
- Cảm ơn huyện ủy đã tín nhiệm và đưa ra lời khẳng định với công tác của tôi, tôi còn trẻ, kinh nghiệm còn chưa đủ, hy vọng sau này các đồng chí góp ý thêm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác đoàn kết quanh đảng ủy, làm tốt công tác của mình.
Giữa trưa Hào Vĩnh Khải và Hầu Vũ ở lại dùng cơm, vì nhà ăn không kịp chuẩn bị nên Chu Nghĩa Hải, Viên Tự Lập, Hào Vĩnh Khải và Hầu Vũ phải ăn cơm bên ngoài. Khi Viên Tự Lập đi ra ngoài sắp xếp thì Hầu Vũ cũng ra theo, đại khái là bí thư Hào Vĩnh Khải có vài lời muốn nói với Chu Nghĩa Hải.
- Chủ tịch Viên, chúc mừng anh, anh là cán bộ lãnh đạo cấp chính khoa trẻ tuổi nhất huyện Tuyên Thi.
- Chủ nhiệm Hầu cứ nói đùa, tôi là nhân viên từ huyện ủy đi ra, đã từng là hạ cấp của chủ nhiệm Hầu, sau này cũng cần chủ nhiệm Hầu quan tâm hơn. Tôi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, nếu có gì không làm đúng cũng mong muốn chủ nhiệm Hầu có thể thẳng thắn chỉ bảo.
- Chủ tịch Viên, anh quá khiêm nhường, bây giờ anh là lãnh đạo xã, cần phải có chút quan uy nữa chứ.
- Chủ nhiệm Hầu, trước mặt anh, tôi vĩnh viễn sẽ không có quan uy.
- Chủ tịch Viên, tôi nghe nói lần này anh tiếp nhận vị trí chủ tịch xã Liễu Hà là biến đổi bất ngờ đấy nhé.
Viên Tự Lập và Hầu Vũ đi dạo trên đường, còn nửa giờ mới đến thời điểm dùng cơm, Viên Tự Lập không mở miệng, hắn biết Hầu Vũ nhất định có lời để nói.
- Thì ra trước đó nhân tuyển mà huyện ủy xác định cho chức vụ chủ tịch xã Liễu Hà không phải là anh, phòng tổ chức đưa ra nhiều phương án đề cử, tất cả đều bị bí thư Hào bác bỏ. Hôm qua tổ chức hội ý bí thư, sau khi chấm dứt hội ý thì biết được anh là người được đề bạt làm chủ tịch xã Liễu Hà.
Viên Tự Lập nghĩ đến tin đồn vài ngày trước, xem ra cũng có nơi phát ra cụ thể.
Trong lúc ăn cơm Hào Vĩnh Khải không nói gì, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng không mở miệng, nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng của Hào Vĩnh Khải thì thấy không có gì không hài lòng. Sau khi ăn cơm xong thì Hào Vĩnh Khải và Hầu Vũ rời khỏi xã Liễu Hà về lại huyện thành, lúc này tất cả thành viên ban ngành xã Liễu Hà còn ở trong ủy ban để chờ bí thư mới và chủ tịch mới.
- Chủ tịch Viên, cậu xem buổi trưa nay nên sắp xếp thế nào?
- Bí thư Chu, tất cả đều theo ngài.
- Chủ tịch Viên, ngàn vạn lần đừng xưng hô quá trang trọng như vậy, cậu là chủ tịch xã, chúng ta là hai người cùng nhập gánh, tôi bên phía đảng ủy, cậu ở khối chính quyền. Cậu còn trẻ, tương lai còn không thể dự đoán được, thôi thì chúng ta xưng hô ngang hàng, tôi cũng không quen cách gọi kia.
- Được rồi, bí thư Chu, chiều nay anh có sắp xếp gì?
- Tôi thấy thế này, đều là các thành viên ban ngành từng công tác với nhau, chiều nay chúng ta tụ tập lại, cậu thật sự được đề bạt, mọi người nhất định sẽ cần chúc mừng. Bây giờ các thành viên ban ngành cũng không đồng đều, còn thiếu một phó bí thư đoàn thể và một phó bí thư quản lý nông nghiệp, cậu xem nên làm gì bây giờ?
- Bí thư Chu, anh là bí thư, chuyện này thuộc lĩnh vực của anh mới đúng chứ?
- Chủ tịch Viên, cậu khách khí làm gì, dù sao cậu cũng là người từng công tác đoàn thể, quen với công tác đảng, tôi dù sao cũng là người trông nom kinh tế, cũng không quá quen thuộc công tác đảng, sau này chúng ta cần hỗ trợ cho nhau mới đúng.
- Bí thư Chu, tôi cảm thấy chức vụ phó bí thư nên để cho các thành viên ban ngành tự đề bạt, còn ủy viên tuyên truyền, chúng ta có thể đề cử với huyện ủy, dù sao cán bộ chính tuyến được đề bạt cũng sẽ sinh ra hy vọng lớn hơn.
- Cậu nói rất đúng, thế này đi, hai chúng ta bàn bạc cho rõ, nhân tuyển cho chức vụ phó bí thư đoàn thể thì không cần phải nói, đồng chí Hùng Khai Thắng là phù hợp. Đồng chí này trưởng thành lão luyện, tính giác ngộ cao, là nhân tuyển tốt nhất cho chức vụ phó bí thư đoàn thể. Mà phó bí thư quản lý tư pháp Dương Bản Phú cũng không có nhiều việc để làm, có thể để anh ấy quản cả nông nghiệp. Còn nhân tuyển về ủy viên tuyên truyền, chúng ta nên đề cử vài người cho huyện ủy, nhưng chúng ta cũng không nên ôm hy vọng quá lớn, huyện ủy có thể đồng ý cho đồng chí Hùng Khai Thắng đảm nhận chức phó bí thư đoàn thể là rất tốt rồi, tôi nghĩ đồng chí ủy viên tuyên truyền rất có thể là người bên ngoài.
Vì có hai ngày nghỉ cuối tuần nên chiều ngày 30 thì trong ủy ban xã căn bản không có bất kỳ vị lãnh đạo nào, tất cả thành viên ban ngành đều đến nhà hàng Thúy Hoa, nơi đó có thức ăn ngon, đồng thời cũng rất rộng rãi.
Bữa tiệc rượu hôm nay uống đến khi trời tối mịt, tất cả mọi người đều uống rất nhiều. Liêu Hồng Vận của phòng nhảy Lưu Quang cũng biết tin, hắn chạy đến nhà hàng Thúy Hoa, cố chấp mời tất cả lãnh đạo xã Liễu Hà đi hát, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đang vui tất nhiên sẽ không từ chối.
Khoảnh khắc khi tiến vào phòng karaoke thì Viên Tự Lập thấy Thái Ngọc Hoa, Tạ Vũ Hân, còn có Tiểu Lưu của phòng kế hoạch hóa gia đình. Còn có nhiều cô gái khác đứng chờ ngoài cửa, tất nhiên với ý đồ chiêu đãi mọi người.
- Tiểu Đệ, có chuyện gì thế này?
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, hôm nay tôi xin chúc mừng hai vị lãnh đạo thăng chức, các anh nhất định phải nể mặt tôi, tối nay cả khu karaoke này sẽ không mở cửa buôn bán.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập dẫn đầu đi vào, Chu Nghĩa Hải biết tâm tư của Thái Ngọc Hoa, Tạ Vũ Hân, hắn dùng ánh mắt khoa trương nhìn Viên Tự Lập, sau đó cười hì hì xấu xa. Viên Tự Lập cũng không cảm thấy ngại ngùng, hắn dùng một tay kéo một người đi vào bên trong.
- Hát đi, hát đi.
Viên Tự Lập tốt nghiệp đại học năm 1991, khi đó có rất nhiều ca khúc được yêu thích, hắn đều có tiếp xúc qua, mà hắn hát hò cũng có chút danh tiếng, nhưng đã lâu chưa từng cầm qua micro mà thôi. Hắn không có lòng tin, gần đây có ca khúc "Tiếng sóng năm xưa" và các bài hát "Quang huy tuế nguyệt", "Mặt đất", "Yêu em" mà kiếp trước hắn thích, những bài này đều có, vì vậy mà hắn hát được bốn bài.
Nếu nói đến trò chơi bời thì tất cả thành viên đảng ủy chính quyền ở trước mặt Viên Tự Lập chỉ là nhà quê mà thôi, hắn đã tiếp xúc rất nhiều chuyện, nhiều thứ mà trong nước còn chưa có, nhưng vì hắn không có tiền, không thể nào tiêu phí được.
Đầu tiên là nhạc của bài "Mặt đất", đây là một bài ca Quảng Đông, vì vậy danh tiếng không lớn, nhưng đây là bài mà Viên Tự Lập thích.
Khi tiếng hát của Viên Tự Lập vang lên thì những tiếng cười nói trong đại sảnh lập tức an tĩnh trở lại, không ít thành viên ban ngành đã nghe qua tiếng hát của Đoạn Kim Ba, nhưng bây giờ nghe tiếng hát của Viên Tự Lập thì cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Viên Tự Lập hát khá tốt nên các thành viên khác đều chẳng muốn hát, mà một mình hắn cũng không kiên trì được lâu, vì vậy một tiếng sau hắn đã chẳng muốn hát thêm bài nào.
Liêu Hồng Vận kiên trì mời tất cả lãnh đạo đi ăn khuya, nói thật là vừa cơm nước xong, mọi người thật sự không nuốt trôi, nhưng hôm nay là ngày khác biệt, hơn nữa còn có hai ngày nghỉ phia sau, vì vậy mọi người cũng không từ chối. Lúc này đi theo ăn khuya còn có Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân.
Tvl. nhanh chóng thanh tỉnh, khi hát hắn đã phả ra tất cả mùi rượu, trong lúc hát hắn cũng phát giác Trần Bình lặng lẽ bỏ đi. Hắn cũng không quan tâm, hôm nay người chán nản nhất trong tất cả thành viên ban ngành chính là Trần Bình.
Viên Tự Lập đã giải quyết được vấn đề cấp bậc, hai mươi bốn tuổi đã là chủ tịch xã, phải nói là mục tiêu ngắn hạn đã hoàn thành, nhưng một vấn đề khó khăn bày ra trước mắt Viên Tự Lập chính là vấn đề hôn nhân.
Trong chính trường thì hôn nhân chính là một tiêu chí trưởng thành của cán bộ, tối thiểu thì biểu hiện cũng là như vậy, nói cách khác thì một người đàn ông chưa kết hôn thường làm người ta sinh ra cảm giác khó thể tin tưởng. Viên Tự Lập muốn phát triển thêm một bước thì phải giải quyết vấn đề hôn nhân, tuy hắn cũng không tán thành cái nhìn như vậy nhưng phải phục tùng theo quan điểm như thế. Hắn đã từng đọc qua một quyển sách, hắn cũng không nhớ tên, mà mặt trên có một câu vẫn được hắn nhớ kỹ: "Suy xét đến tương lai của một cá nhân thì cần phải chú ý đến xu thế phát triển xã hội, hôn nhân chính trị chính là động lực lớn nhất để phát triển, tình yêu thuần khiết thường hướng về phía vực sâu tụt hậu mà thôi". Lúc đó Viên Tự Lập không đồng ý với cách nhìn phiến diện như vậy, nhưng hắn cung chậm rãi lĩnh ngộ được những đạo lý bên trong.
Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân đều rất nổi bật, Viên Tự Lập không có cách nào lựa chọn, nếu xét theo tình huống trước mắt thì hắn chọn bất kỳ một cô gái nào thì đối phương cũng không từ chối, nhưng hắn cũng không muốn, chẳng biết vì nguyên nhân gì, điều này hắn không rõ ràng cho lắm. Khốn nổi trong lòng hắn lại có hình bóng của Liễu Lệ.
Bây giờ Viên Tự Lập đã tương đối tự do hơn, hắn đã là chủ tịch xã Liễu Hà, không gian cá nhân rộng rãi hơn, chức chính cũng khác với chức phó, chức chính thường có thể ngẩng đầu, phó chỉ cúi đầu mà thôi. Nói trắng ra là vấn đề quyền lực, đứng đầu một đơn vị thì thường phải tạo ra chút cảm giác thần bí, như vậy quyền lực mới được phát huy lớn nhất.
Viên Tự Lập biết rõ mình phải thay đổi, trước kia Chu Nghĩa Hải bình thường đều ở phòng tài chính, Viên Tự Lập cũng không hiểu, nhưng bây giờ hắn đã hiểu. Bí thư và chủ tịch xã không thể nào sớm tối cùng một chỗ với chức phó, như vậy sẽ bộc lộ ra nhiều vấn đề, mọi chuyện đều quá rõ ràng thì còn gì là thần bí? Tất nhiên cấp bậc ở xã cũng không rõ ràng, Viên Tự Lập tin càng lên trên thì tương phản như vậy mới là rõ ràng nhất.
Viên Tự Lập nhanh chóng tiến vào trạng thái, bên trên có Chu Nghĩa Hải cẩn thận chỉ bảo, dưới có phòng tài chính dùng toàn lực phối hợp và giúp đỡ, vì vậy mà không lâu sau hắn đã hiểu sự huyền bí của nhiều công tác kinh tế. Cũng không có gì phức tạp, thân là chủ tịch xã, không cần nắm giữ quá nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, trong một năm chỉ nhớ những vấn đề sau: "Tài chính thu vào được bao nhiêu, chi bao nhiêu? Còn lại bao nhiêu? Tiền còn lại ở nơi nào? Có thể thu thêm ở đâu? Chỗ nào cần chi? Khi biết rõ những điều này thì sẽ tiến thêm một bước nữa trong công tác dự toán thu chi, có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, tốt nhất đừng để xảy ra tình cảnh thu không đủ chi.
Chu Nghĩa Hải rời khỏi phòng tài chính thì Viên Tự Lập lại chuyển vào, bây giờ vấn đề đốc thúc trồng thuốc lá do Chu Nghĩa Hải phụ trách, tất cả tinh lực của Viên Tự Lập đều nằm ở phòng tài chính.
Viên Tự Lập cũng rất bực, sau khi đảm nhiệm chức chủ tịch thì ăn cơm bên ngoài rất nhiều lần, rất nhiều lãnh đạo đơn vị trên huyện xuống đều phải cùng đi, cái gì là phòng tài chính, phòng thuế vụ, phong vạch định chiến lược, phòng thương mại.v.v. Chỉ cần có dính đến tiền là đều phải đi theo, tất cả đều phải đi, mà những ban ngành quan trọng khác cũng phải đi theo.
Gần tiến vào tháng tám, Viên Tự Lập không còn được thoải mái như trước, vì năm nay cả nước tiến hành cải cách tiền lương, xã Liễu Hà cũng không phải ngoại lệ. Vì muốn làm tốt cải cách tiền lương nên Viên Tự Lập yêu cầu phòng tài chính phối hợp với phòng tổ chức nhân sự, vì vậy mà vài chục người bận rộn hai tháng mới hoàn thành nhiệm vụ công tác. Bây giờ tất cả bảng lương mới đã xong, chỉ còn báo cáo lên phòng nhân sự huyện để phê chuẩn mà thôi.
Sau khi Viên Tự Lập bề bộn công tác thì rất ít khi được gặp Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân, bây giờ nhà trường đang nghỉ, hai cô gái cũng không có mặt ở xã Liễu Hà, vì thế mà Viên Tự Lập cũng vui mừng vì được thanh nhàn. Lúc này thời gian hắn đi dạo ở ủy ban xã cũng không còn được nhiều như trước, dưới tình huống bình thường hắn đều ở trong văn phòng của phòng tài chính, tất cả vấn đề điều phối ban ngành đều giao phó cho phó bí thư Hùng Khai Thắng vừa nhận chức. Hùng Khai Thắng được phân công quản lý đoàn thể, Chu Khải làm phó bí thư quản lý nông nghiệp, người này là cán bộ từ văn phòng huyện ủy phái xuống. Ngô Thiếu Huy làm ủy viên tổ chức, Lưu Nhân làm ủy viên tuyên truyền, Lưu Nhân là nữ đồng chí, cũng là nữ lãnh đạo duy nhất trong các thành viên ban ngành, hai người này đều là cán bộ từ trên huyện phái xuống.
Trong các thành viên ban ngành thì Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng có quan hệ tốt nhất, tiếp theo chính là Chu Nghĩa Hải, những người còn lại cũng bình thường. Lần này Hùng Khai Thắng được trọng dụng, hắn tỏ ra rất cảm kích Viên Tự Lập, giáo viên Lưu mua hai cây thuốc Hồng Tháp Sơn đến tỏ vẻ cảm tạ, điều này làm Viên Tự Lập dở khóc dở cười phải nhận thuốc lá. Lúc này Viên Tự Lập căn bản không thiếu thuốc lá, trong tủ của phòng tài chính đặt vài chục cây thuốc, đều là của người phụ trách đưa tới. Viên Tự Lập đến khu ủy ban xã thì đều tìm Hùng Khai Thắng nói chuyện phiếm, hai người rất ít khi có chung công tác. Hùng Khai Thắng được phân công quản lý cơ quan, cần chi khá nhiều tiền, Viên Tự Lập nhất đinh phải nắm chặt tình huống.
Viên Tự Lập không hiểu rõ là ai đề bạt mình, ban đầu hắn ghép tất cả công lao lên đầu Triệu Thiên Nhiên, nhưng cẩn thận suy xét thì hắn cũng bác bỏ ý nghĩ này. Triệu Thiên Nhiên đã lên thành phố Hoài Dương nhận chức, vị trí bí thư huyện ủy thuộc về Dương Bân, bây giờ Triệu Thiên Nhiên tuyệt đối sẽ không thể nói trực tiếp với Dương Bân, như vậy sẽ dinh vào hiềm nghi, sợ rằng sẽ làm xấu sự việc. Như vậy Triệu Thiên Nhiên nhất định có thể thông qua một biện pháp khác để ảnh hưởng đến Dương Bân, chính mình được đề bạt làm chủ tịch xã Liễu Hà, đây nhất định là nhiệm vụ mà Triệu Thiên Nhiên ủy thác cho người nào đó hoàn thành, người này là ai? Hắn bác bỏ Hào Vĩnh Khải, vì từ trong miệng Hầu Vũ, hắn biết Hào Vĩnh Khải không đề bạt mình, như vậy chỉ có một người, đó là Liêu Cảnh Lâm. Mỗi ngày Liêu Cảnh Lâm đều đi theo bí thư huyện ủy, rất có cơ hội nói chuyện, đồng thời Liêu Cảnh Lâm là người được Triệu Thiên Nhiên đề bạt, nếu Triệu Thiên Nhiên nói ra thì chắc chắn Liêu Cảnh Lâm sẽ dốc hết sức làm tốt. Sau khi nghĩ thông suốt điều này thì Viên Tự Lập quyết định tìm cơ hội đến Hoài Dương, hắn đã nhận chức được ba tháng, nếu không đến tỏ vẻ cảm tạ Triệu Thiên Nhiên thì thật sự khó thể tha thứ.
Triệu Thiên Nhiên vẫn có biểu cảm như cũ, không nói thêm điều gì, Viên Tự Lập càng cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác. Triệu Thiên Nhiên nhắc nhở hắn vài câu, cuối cùng nói một câu kỳ quái:
- Lớp bồi dưỡng cán bộ của trường đảng thị ủy sẽ mở vào tháng chín.
Viên Tự Lập không hiểu điều này có ý gì, nhưng chủ tịch Triệu không nói nhiều, Viên Tự Lập cũng không hỏi nhiều. Sau khi hắn trở lại xã Liễu Hà thì mới hiểu ra, thì ra chủ tịch Triệu muốn hắn tranh thủ đến học tập ở trường đảng thị ủy. Hễ là những cán bộ được đề bạt thường học tập, nhưng vì sao chủ tịch Triệu muốn hắn tham gia khóa bồi dưỡng lần này? Hắn không biết, hắn cũng không ra mặt, chỉ yêu cầu chủ nhiệm Hầu hỗ trợ, vì nhân tuyển cho những lớp bồi dưỡng cán bộ như vậy đều được Hào Vĩnh Khải nắm trong tay.
Ngày 17 tháng 8, Viên Tự Lập đang ở trong phòng tài vụ thì nhận được thông báo của Hầu Vũ, lớp bồi dưỡng cán bộ của trường đảng thị ủy sẽ nhập học vào ngày 15 tháng 9, thời gian học tập là bốn tháng, tên hắn đã được báo cáo lên trên, đầu tháng chín huyện ủy sẽ đưa thông báo học tập. Nói cách khác thì sáu tháng cuối năm Viên Tự Lập rất ít khi lộ diện ở xã Liễu Hà, trừ khi có công tác đặc biệt mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
57 chương
12 chương
57 chương