Quan trường thiết luật
Chương 20 : Biến hóa trong ảo diệu. (2)
- Bí thư Viên, ủy viên Hùng, ủy viên Dịch, mời vào, mời vào, khó có ngày các anh đến phòng nhảy. Bí thư Viên, hôm nay cũng không được đi sớm, sau khi khiêu vũ tôi mời khách, chúng ta đi ăn khuya, nếu các vị lãnh đạo không đi thì xem như xem thường tôi.
- Chú Liêu, tiêu pha của chú, sao chúng tôi lại không biết xấu hổ như vậy?
- Bí thư Viên nói như vậy sao được, đi là quan tâm đến tôi, Liêu Hồng Vận tôi không có bản lĩnh gì nhưng được lãnh đạo xem trọng, vui sướng còn chưa kịp nữa là, sao không giữ các vị ở lại cho được.
Vì lúc này là cuối tuần nên trong phòng nhảy rất náo nhiệt, nhưng Liêu Hồng Vận vẫn nghĩ ra biện pháp xây phòng. Hắn đã cải tạo đơn giản phòng nhảy, nghe nói học tập kinh nghiệm của người phương nam, hai bên phòng nhảy là hai gian phòng, bên trong tương đối yên tĩnh, nhưng muốn vào phải trả phí.
Trong phòng nhảy có không ít người, tuy thời tiết giá lạnh nhưng nơi đây vẫn nóng hầm hập, nhiều người chen chúc như vậy, tất nhiên sẽ không lạnh.
Liêu Hồng Vận lấy ra hai chai rượu đỏ, nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mở ra.
- Chú Liêu, lấy loại rượu đắt như vậy làm gì?
- Bí thư Viên nói đùa, các vị lãnh đạo là khách quý, cần phải uống rượu ngon.
Rượu đỏ đổ vào ly thủy tinh thì có màu sắc rất tốt, Liêu Hồng Vận nâng ly rượu lên mời ba vị lãnh đạo. Khoảng thời gian này Viên Tự Lập uống rượu đỏ khá nhiều lần, loại này dễ uống nhưng uống nhiều quá thì say mạnh hơn rượu đế.
Ngay sau đó Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân cũng đến phòng nhảy, bọn họ trực tiếp tiến vào trong phòng, hai cô gái một trái một phải ngồi bên cạnh Viên Tự Lập, cũng có hai cô gái khác đến ngồi bên cạnh Hùng Khai Thắng và Dịch Văn Hóa.
Trên mặt Dịch Văn Hóa xuất hiện nụ cười mập mờ, Viên Tự Lập giả vờ như không phát hiện ra, trong lòng cảm thấy rất không yên. Không ngờ Liêu Hồng Vận có năng lực như vậy, biết được khá nhiều chuyện.
Hai giờ sau Viên Tự Lập vã đầy mồ hôi, vì cân đối mà hắn phải phân biệt khiêu vũ với Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân, hơn nữa còn phải ứng phó uống rượu. Hai cô gái ngồi gần hắn, thỉnh thoảng ma xát vài cái, điều này làm hắn cảm thấy mơ hồ. Hắn cầm cảm thán, nếu cưới cả hai cô thì thật sự rất tốt, đáng tiếc là "chính sách" không cho phép.
Đám người ăn khuya ở nhà hàng Phù Dung, đây là nhà hàng nổi tiếng xã Liễu Hà, nhân viên phục vụ bên trong đều rất xinh đẹp, có thể nói là những nhân viên phục vụ đẹp nhất xã Liễu Hà. Nghe nói nhà hàng Phù Dung là nơi mà bí thư Đoạn Kim Ba thích nhất, bà chủ là Lý Phù Dung, hơn ba mươi, còn khá quyến rũ, rất biết cách thu hút khách. Viên Tự Lập không quan tâm đến những phương diện khác của nhà hàng Phù Dung, thật ra thức ăn của nhà hàng này cũng không tệ.
Khi ăn khuya thì Liêu Hồng Vận trổ tài tâng bốc, phần lớn là thổi phồng Viên Tự Lập, đồng thời cũng chọc cho hai cô gái Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân cười ha ha. Mọi người ăn khuya uống rượu đế, ngoài hai cô gái thì bốn người đàn ông đều uống, Hùng Khai Thắng là người ngã xuống trước tiên, sau đó là Liêu Hồng Vận, Viên Tự Lập và Dịch Văn Hóa đều không có vấn đề.
Đêm đã khuya, Viên Tự Lập trợn tròn mắt, lúc này khu đảng ủy xã đã đóng cửa, muốn vào cũng không có vấn đề, phòng trực ban ở cạnh cửa, có thể hô lên. Nhưng phiền là hai cô gái ở bên cạnh, cổng trường đã đóng, hai nàng không vào được. Hơn nữa Hùng Khai Thắng và Liêu Hồng Vận đều đã say, phải làm thế nào? Lúc này nếu gọi Dương Thần đến đón thì cũng không tốt, chưa nói đến việc quấy rầy người khác, mà cũng sinh ra những ảnh hưởng không đáng.
Lúc đi khỏi nhà thì giáo viên Lưu biết Dịch Văn Hóa hẹn Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi ra ngoài, chắc chắn nghĩ rằng đến nhà Dịch Văn Hóa, nói không chừng là chơi mạt chược, mà có Viên Tự Lập đi cùng nên giáo viên Lưu cũng không hỏi đến.
Dịch Văn Hóa đi vệ sinh, một lúc lâu sau cũng chưa đi ra, Viên Tự Lập thấy tình huống trước mắt thì luống cuống tay chân, rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Nếu Dịch Văn Hóa có mặt ở đây thì còn dễ thương lượng, nhưng chưa thấy Dịch Văn Hóa đâu cả.
- Ơ, bí thư Viên, anh đúng là, không quan tâm đến hai cô gái đẹp, tôi mời rượu anh vậy.
Lý Phù Dung tiến vào trong phòng, tay cầm ly rượu. Lúc bắt đầu ăn uống thì Lý Phù Dung đã mời rượu, bây giờ còn mời gì nữa.
- Bà chủ, rượu mời tôi đã uống, sao bây giờ còn mời?
- Bí thư Viên, rượu sao có thể hết được? Nếu có thời gian và hứng thú, tôi sẽ tiếp tục mời bí thư Viên uống rượu.
- Không dám, không dám, bà chủ, cung kính không bằng tuân mệnh, ly rượu này tôi uống.
Viên Tự Lập đã lĩnh giáo bản lĩnh nói chuyện của Lý Phù Dung, hắn cũng không dám nhiều lời mà quy củ uống cạn ly.
Lúc này Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân cũng đã đặt mặt lên bàn, hai người không uống rượu, nhưng bị Liêu Hồng Vận nói vài lời, không thể không uống, bây giờ lạ có chút choáng váng.
Một ly rượu rót xuống bụng, Lý Phù Dung mở miệng nói:
- Bí thư Viên, bây giờ đã muộn, tối ngủ lại đây nhé? Bí thư Viên yên tâm, tôi không thu phí ngủ lại của mọi người, thế nào?
- Được rồi, như vậy làm phiền bà chủ, sau này chúng tôi sẽ thường đến đây dùng cơm.
Viên Tự Lập không tìm ra được biện pháp tốt, cũng không còn cách nào khác, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó Lý Phù Dung tự mình đỡ Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân vào trong nghỉ ngơi, sau đó có người tiến vào đỡ Hùng Khai Thắng và Liêu Hồng Vận ra khỏi. Viên Tự Lập còn chưa say, hắn đang đợi Dịch Văn Hóa, nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy đối phương, hắn đành bất đắc dĩ rời khỏi phòng đi lên lầu.
Sau khi Viên Tự Lập lên lầu thì Dịch Văn Hóa và Lý Phù Dung cùng xuất hiện trong phòng.
- Bà chủ, làm phiền rồi, nhất định phải phục vụ bí thư Viên thật tốt đấy nhé.
- Anh cứ yên tâm, tất cả cứ giao cho tôi, vừa rồi thế nào? Không tệ phải không?
- Được rồi, được rồi, biết rõ bản lĩnh của em rồi, nếu em không làm tốt với bí thư Viên, sau này cũng đừng hòng kiếm tiền.
Sau khi đi vào phòng thì Viên Tự Lập cảm thấy không đúng, nơi đây không phải phòng dành cho khách, trong phòng bùng ra một mùi hương, chăn nệm thêu hoa, trong phòng có bình hoa, còn có đồ trang điểm. Viên Tự Lập đến bên giường, hắn ngửi ngửi, có một mùi hương phụ nữ thơm ngát.
Viên Tự Lập lập tức hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, đúng lúc này câu nói của Hùng Khai Thắng trước đó không lâu chợt vang lên trong đầu:
- Nghe nói trước kia Đoạn Kim Ba cũng không ưa Dịch Văn Hóa, nhưng Dịch Văn Hóa là người địa phương, cũng là ác bá, sau này Dịch Văn Hóa tìm cách dụ dỗ Đoạn Kim Ba, biện pháp tốt nhất là phụ nữ.
Viên Tự Lập cười lạnh, hừ, ông muốn chơi gái còn phải để cho Dịch Văn Hóa sắp xếp sao? Sẽ để ngươi cầm chuôi sao? Hắn đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao lúc nãy Dịch Văn Hóa chậm chạp không xuất hiện, chỉ sợ đợi vài phút nữa thì trong này sẽ xuất hiện một cô gái, vì vậy hắn không do dự mà kéo cửa bước ra.
Lúc này là thời điểm nhà hàng làm ăn khá tốt, rất nhiều lái xe mệt mỏi tìm chỗ nghỉ ngơi, vì vậy quán cơm còn khá nhiều khách.
Viên Tự Lập nhìn thấy Dịch Văn Hóa, đối phương đang cùng đùa giỡn với Lý Phù Dung ngoài cổng nhà hàng. Hắn chậm rãi giữ vững tâm thần đi về phía trước.
- Anh Dịch, anh đúng là không được, đi ra ngoài quá lâu, không thấy anh tôi còn tưởng rằng chị nhà quá lợi hại, đã làm anh sợ chạy về mất rồi.
- Bí thư Viên, đã trễ thế này sao còn chưa nghỉ ngơi, mau đi nghỉ đi.
- Anh Dịch, tôi không ngủ được, thôi thì thế này, chúng ta đến chỗ anh chơi mạt chược, đã lâu rồi không đánh mạt chược, nói không chừng bây giờ sẽ có vận may, sẽ thắng lớn.
- Nhưng anh Hùng và chú Liêu Hồng Vận đã say rồi.
- Anh đúng là, nếu bọn họ không say thì tôi sao dám chơi, vì bọn họ say tôi mới thắng được.
- Bí thư Viên, đã trễ thế này rồi, lại không có xe, anh nói xem nên đi thế nào?
- Đơn giản thôi, bà chủ, không phải có xe chở thức ăn sao, lúc này cũng đừng quan tâm, hãy tiễn chúng tôi một đoạn.
- Được rồi!
Khi đoàn người rời khỏi quán ăn thì Lý Phù Dung trừng mắt, nàng nhìn Viên Tự Lập, nàng biết rõ đối phương mới hai mươi ba tuổi, sao lại có những biểu hiện như kẻ ba mươi hai vậy? Viên Tự Lập cũng không biết trên lầu có người đang nhìn mình, đó là chủ nhân của căn phòng vửa rồi, là nhân viên phục vụ xinh đẹp nhất xã Liễu Hà, là Liễu Lệ.
Trên xe, Hùng Khai Thắng vẫn ngủ say, Liêu Hồng Vận thì khá tỉnh, hắn nhìn đám người chung quanh rồi mở miệng:
- Bí thư Viên, nên đưa giáo viên Thái và giáo viên Lưu đến ngủ ở phòng nhảy, đã trễ thế này rồi, cổng trường đã đóng, thôi thì ở ngoài một đêm vậy. Bí thư Viên và ủy viên Hùng theo tôi về nhà ngủ, ủy viên Dịch có thể về nhà.
Tâm tình của Dịch Văn Hóa có chút trầm thấp, khi nghe thấy Liêu Hồng Vận nói như vậy thì mở miệng:
- Cũng tốt, bí thư Viên, cứ theo sắp xếp của chú Liêu, đã quá trễ rồi, ủy viên Hùng cũng say, cũng không thể đánh mạt chược.
- Được, anh Liêu, anh chăm sóc cho giáo viên Thái và giáo viên Lưu dùm tôi, ủy viên Hùng và tôi cùng về đảng ủy xã, đơn giản là gọi cửa mà thôi, cũng không có vấn đề gì.
Sau khi trở lại phòng ngủ thì Viên Tự Lập mới toát mồ hôi hột, phải biết rằng hắn phải cố gắng lắm mới khắc chế được dục vọng. Hai mươi ba năm hắn chưa động vào phụ nữ, nói ra sợ rằng người ta sẽ không tin. Vừa rồi Viên Tự Lập đã thấy tấm ảnh của cô gái kia, rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn cũng làm người ta động lòng. Hắn không dám tiếp tục ở lại trong phòng, hắn sợ nhìn thấy cô gái kia sẽ thật sự không nhịn được. Mà cũng coi như hắn gặp may, Liễu Lệ đã sớm biết tình huống, biết đến tối sẽ tiếp Viên Tự Lập, vì vậy nàng cố ý đi tắm rửa, cũng vì thế mà cả hai mới bỏ lỡ.
Trong lòng Liễu Lệ cảm thấy không thoải mái, nàng trước nay rất tự tin với tướng mạo của mình, đồng thời cũng không tùy tiện tiếp khách. Nàng chỉ tiếp những vị khách có thân phận, hơn nữa giá cả rất cao, một tối phải hơn một trăm đồng. Từ khi nàng vào làm việc ở quán cơm Phù Dung, nàng phục vụ chưa quá mười vị khách, nhưng bà chủ vẫn cố gắng giữ lại, mà tiền lương của Liễu Lệ cũng cao hơn những nhân viên phục vụ khác gấp vài lần, nàng cũng chưa từng động chạm vào những việc bếp núc. Trong những vị khách nàng từng đón tiếp thì thất vọng nhất chính là Đoạn Kim Ba, nàng nhớ Đoạn Kim Ba đã cho ra rất nhiều hứa hẹn, cuối cùng chẳng có gì thực hiện được. Nàng không trách tội Đoạn Kim Ba, với thân phận của nàng mà muốn hắn sắp xếp công tác thì nhất định là không thực tế. Nhưng hắn đường đường là một thằng đàn ông, là bí thư đảng ủy xã, nói chuyện lại rất thối, không làm được gì ra hồn. Vì vậy sau này hắn đến quán Phù Dung, nàng cố gắng từ chối không phục vụ. Nàng cũng từng nghe qua những chuyện về Viên Tự Lập, có những lời là Đoạn Kim Ba nói, có vài lời là người khác nói, khen chê nửa này nửa nọ, lúc bắt đầu thì có vẻ không tốt cho lắm, sau này càng lúc càng lợi hại. Nàng cũng từng thấy Viên Tự Lập, đó chính là lúc hắn ngồi dùng cơm trong quán, nàng từ xa đứng nhìn và cả thấy hắn trẻ nằm ngoài dự đoán của mình. Không biết tại sao khi nàng thấy Viên Tự Lập thì nghĩ đến người yêu trước kia, đó là một ký ức đau khổ, đó cũng là nguyên nhân làm nàng sa lầy vào lúc này. Nàng quyết định mình phải nghĩ biện pháp ngủ một đêm vói Viên Tự Lập.
Vào lúc nửa đêm Viên Tự Lập chợt rùng mình, hắn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ có người nói gì về mình.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày thì Viên Tự Lập nhanh chóng vào guồng máy công tác, trường học sắp thi, số lần Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân đến đảng ủy xã cũng giảm xuống. Lúc này hắn cũng không quan tâm những chuyện khác, bây giờ là cuối năm, công tác rất nhiều, tất cả công tác kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, gia đình, đảng ủy khối, tổ chức công đoàn đều phải làm kiểm tra, có đôi khi một ngày trôi qua mà hắn không nhớ mình tiếp bao nhiêu khách. Lúc này thanh danh uống rượu của Viên Tự Lập cũng truyền ra ngoài, vì công tác đảng thường cầm cờ đi trước, Viên Tự Lập bất cứ lúc nào cũng có thể uống với lãnh đạo, có thể nói điều này rất quan trọng.
Dịch Văn Hóa vẫn tỏ ra tươi cười, khi thấy Viên Tự Lập thì thường chủ động tiến lên dùng giọng thân mật chào hỏi. Nhưng từ sau sự kiện ăn khuya lần trước thì Dịch Văn Hóa không tiếp tục mời Viên Tự Lập, cuối nắm hắn cũng phải công tác, vì hắn được phân công quản lý công tác tuyên truyền.
Trong quá trình kiểm tra thì Viên Tự Lập phát giác vài vấn đề, công tác tổ chức nhân sự làm tốt nhất, phòng tổ chức huyện ủy sau khi xuống kiểm tra thì cực kỳ hài lòng, cho rằng công tác tổ chức ở xã Liễu Hà đã tạo nên bậc thang tốt, chuẩn bị thích hợp, vì vậy mà tiến hành khen ngợi. Công tác kỷ luật giám sát chỉ ở mức trung đẳng, nhưng gì nên làm đều đã làm, vấn đề lớn nhất chính là điều tra các vụ án, quan năm suốt tháng xã Liễu Hà không có vụ án nào, lãnh đạo ủy ban kỷ luật và phòng giám sát cũng không tin, chưa hẳn cán bộ công nhân viên chức xã Liễu Hà lại thanh liêm như vậy. Cũng may Đoạn Kim Ba, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đều là người từ trong huyện ủy đi ra, chỉ cần mời rượu thì tất cả coi như xong.
Viên Tự Lập không hài lòng về công tác tuyên truyền và mặt trận thống nhất, công tác của mặt trận thống nhất có thể xem nhẹ, vì trong xã chẳng có đối tượng nào. Nhưng công tác tuyên truyền rất quan trọng, mỗi năm đảng ủy chính quyền xã đều bỏ ra nhiều khí lực và thu lại nhiều thành quả ở công tác kinh tế và công tác đảng, có được những hiệu quả tốt, nhưng vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, không có tin tức nào trên báo chí. Đây là bản chất công tác của tuyên truyền, không cần ủy viên tuyên truyền ra tay, chỉ cần bọn họ tuyên truyền những chuyện lớn trong công tác của đảng ủy chính quyền xã, sau đó làm tốt công tác liên hệ với lãnh đạo cấp huyện là quá được rồi. Nhưng vài tháng qua Dịch Văn Hóa liên tục tiếp đãi, mất nhiều tiền của, cuối cùng chẳng có hiệu quả gì. Lãnh đạo phòng tuyên truyền huyện đến công tác ở xã Liễu Hà cũng không tỏ ra tốt đẹp gì, điều này cho thấy Dịch Văn Hóa cũng không làm tốt công tác liên hệ với lãnh đạo.
Viên Tự Lập nghĩ Đoạn Kim Ba sẽ nhắc nhở Dịch Văn Hóa, sẽ nắm chặt công tác tuyên truyền lại, nào ngờ sau khi lãnh đạo phòng tuyên truyền huyện ủy rời khỏi xã Liễu Hà thì Đoạn Kim Ba coi như chưa có gì xảy ra, không nói gì cả. Viên Tự Lập không tiện mở miệng, bí thư không nói, mình là một phó bí thư, nói được gì?
- Chủ tịch Chu, tôi cảm thấy công tác tuyên truyền nên có chỗ cải tiến, tình huống trên báo không tin tức, trên đài không âm thanh thế này không thể tiếp tục được. Chủ tịch Chu, anh có biện pháp gì không?
Sau khi báo cáo những tệ nạn trong công tác tuyên truyền thì Viên Tự Lập mở miệng hỏi Chu Nghĩa Hải.
- Tiểu Viên, tôi có một đề nghị, cậu cũng đừng nên hỏi đến công tác tuyên truyền, vì công tác này đối với xã Liễu Hà là rất quan trọng, đều do một mình bí thư nắm chặt, vì thế cậu cũng đừng nên hỏi đến làm gì. Sau này đồng chí Dịch Văn Hóa xin chỉ thị báo cáo công tác thì cậu đừng nên biểu hiện thái độ, nói rằng tất cả nên xin chỉ thị của bí thư, như vậy sau vài lần thì Dịch Văn Hóa sẽ trực tiếp xin chỉ thị từ Đoạn Kim Ba, tôi nghĩ rằng Đoạn Kim Ba sẽ rất thích.
- Chủ tịch Chu, vì sao lại làm như vậy, chẳng phải tôi sẽ thất trách sao?
- Tiểu Viên, rất nhiều tình huống cậu không biết, Dịch Văn Hóa này không đơn giản, nói thật ra, tôi cũng không nhìn thấy hắn ta. Dịch Văn Hóa có căn cơ rất sâu ở xã Liễu Hà, khó thể động vào, nếu không làm gì được thì không bằng buông tay mặc kệ.
- Chủ tịch Chu, tôi hiểu rồi.
- Tiểu Viên, sau tết cậu nên lo lắng đến vấn đề cá nhân.
- Cám ơn chủ tịch Chu, tôi còn trẻ, cũng không nóng vội.
- Ha ha, đây là chuyện của cậu, tôi cũng chỉ đề nghị như vậy mà thôi, vài ngày trước cậu đã nhảy ở phòng nhảy Lưu Quang, còn ăn khuya ở quán Phù Dung, cảm giác rất tốt chứ?
- Chủ tịch Chu, sao anh biết?
- Tiểu Viên, cậu không cần quan tâm vì sao tôi biết được, cậu chỉ nên biết rằng khi ăn khuya ở quán Phù Dung đã có rất nhiều người nhìn vào, chờ cậu phạm sai lầm, chú ý đến cậu cũng không phải chỉ có một mình Dịch Văn Hóa.
- Chủ tịch Chu, phức tạp vậy à?
- Tiểu Viên, cậu còn chưa nhận thức được sự phức tạp của tình thế vào lúc này, cậu đến xã Liễu Hà đã chặn đường của những người khác, bây giờ cậu chính là vật cản lớn nhất trong mắt người khác ở xã Liễu Hà. Nếu cậu ngã xuống thì tất nhiên sẽ có người vui sướng, mà cậu cũng khác biệt với người khác, cậu còn trẻ, lại từ huyện ủy đi xuống, sẽ không dừng lại cả đời ở xã Liễu Hà. Đồng thời cậu là sinh viên, tương lai sẽ còn nhiều đất dụng võ, cậu trẻ, trình độ cao, khéo ăn nói, công tác nửa năm cũng chứng minh năng lực của mình. Tiểu Viên, đây là lời nói tâm huyết của tôi, cậu nên tự giải quyết cho tốt.
Viên Tự Lập rời khỏi phòng tài chính mà sau lưng ướt đẫm mồ hôi, hắn tuyệt đối không ngờ tình huống lại như vậy, thậm chí còn có người đặc biệt đào hầm chờ hắn nhảy xuống. Gương mặt của nhóm Đoạn Kim Ba, Trịnh Kiến Thiết, Dịch Văn Hóa, Trần Bình liên tục hiện ra trong đầu hắn, Đoạn Kim Ba thì không thích nhìn hắn qua lại với Chu Nghĩa Hải, Trịnh Kiến Thiết thì oán hận hắn chặn đường tiến, Dịch Văn Hóa lại muốn khống chế hắn để phục vụ cho mình, Trần Bình là người hận hắn nhất, nếu hắn không xuất hiện thì bây giờ phó bí thư đoàn thể xã Liễu Hà chính là Trần Bình.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
19 chương
72 chương
173 chương
2689 chương
2027 chương
50 chương