Quan trường thiết luật
Chương 12 : Xung đột nhân sự. (1)
Viên Tự Lập yên lặng công tác ở xã Liễu Hà, hắn công tác tuần tự theo từng bước, vì không có bao nhiêu sự việc phát sinh nên hắn phải nghĩ biện pháp, phải mượn sách xem. Có những sách thậm chí đã từng được đọc vào thời đại học, vì muốn giết thời gian nên hắn cần phải đọc lại một lần nữa. Khu đảng ủy xã dần khôi phục lại sự yên tĩnh, lần trước Viên Tự Lập gánh trách nhiệm thay cho Hùng Khai Thắng, đồng thời Chu Nghĩa Hải cũng lên tiếng đã từng làm bùng lên những con sóng nhỏ, mọi người cho rằng sẽ có chuyện gì đó phát sinh, nhưng sau này lại chẳng có gì.
Tình huống của Viên Tự Lập giống như càng ngày càng không tốt, Đoạn Kim Ba cũng công tác rất bận rộn, suốt ngày không thấy bóng dáng. Chu Nghĩa Hải bình thường cũng không ngồi trong khu ủy ban, nghe nói thường xuất hiện ở chỗ trưởng phòng Dịch của phòng tài chính, nơi đó có sắp xếp một vị trí cho Chu Nghĩa Hải, nhiều khi Chu Nghĩa Hải thường ở đây.
Buổi tối không có nhiều việc để làm, không có gì đáng để giải trí thì trong phòng họp đảng ủy xã có một chiếc ti vi và người ngồi xem rất đông, Viên Tự Lập đã đi qua chỗ này hai lần, trông thấy rất nhiều người nhường chỗ cho mình, sau này hắn không đến nữa. Dưới nông thôn có rất nhiều người chơi mạt chược, kể cả nhân viên đảng ủy chính quyền xã hay các thành viên ban ngành đều có tham gia, tiền cược không lớn, bình thường chỉ là một tệ, cả đêm nếu xui xẻo sẽ thua chừng một trăm tệ, đã có người từng mời Viên Tự Lập tham gia, nhưng hắn tìm cớ chối từ.
Viên Tự Lập tin một tin đồn, đó chính là Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải đều rất thích mạt chược, hơn nữa tiền đặc cược cũng không nhỏ, thường là mười tệ. Hắn không hiểu vì sao bọn họ có nhiều tiền để đặt cược như vậy, hôm nay tiền lương chỉ hơn một trăm đồng mà thôi. Hắn đã từng nhìn thấy ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa đặc biệt đến đón Đoạn Kim Ba, Trịnh Kiến Thiết đến nhà chơi mạt chược. Nhà của Dịch Văn Hóa ở trong xã, điều kiện rất tốt, nhưng nếu muốn vào thì phải có thân phận. Ví dụ như Viên Tự Lập, Dịch Văn Hóa chưa từng tiếp nhận, tuy Viên Tự Lập là lãnh đạo trông coi trực tiếp Dịch Văn Hóa.
Mọi chuyện đều là như vậy, Viên Tự Lập nhìn bằng mắt nhưng khắc trong lòng, hắn lại báo cáo cho chính mình biết, nên giấu tài, khi nào cần mới ló đầu ra, nếu không đánh rắn không được còn bị rắn cắn, vậy là không ổn. Dù hắn còn trẻ nhưng cũng khó thể nào chịu đựng được va vấp vào lúc này. Trên quan trường có quy tắc ngầm, hắn biết, yếu thế không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết lượng sức, không biết xem xét thời thế, tự tay chôn vùi tương lai của mình.
Trong khu hành chính đảng ủy xã có một khung cảnh mới, đó là quan hệ giữa Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng, mỗi ngày cứ sau giờ cơm chiều thì hai người cùng nhau đi dạo, bình thường đều đi một giờ, sau đó cả hai đều quay lại, tự về nhà. Những lãnh đạo đảng ủy chính quyền còn lại đều không có ở đây, tất nhiên đó đều là những lãnh đạo được phân công quản lý đơn vị, bọn họ nổi tiếng ăn mặn uống cay, ai tình nguyện ăn cơm ở căn tin đảng ủy xã?
Viên Tự Lập cũng bị ép làm cho thay đổi, nhiều khi hắn dùng cơm trong nhà Hùng Khai Thắng, vì chất lượng thức ăn ở căn tin là quá kém, ăn lâu thường khó thể chịu được. Vì hắn không được phân công quản lý cơ quan, vì vậy có khách từ trên huyện xuống cũng không được theo cùng, trừ khi là người đến từ huyện ủy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Viên Tự Lập dần dần giống như bị quên lãng trong đảng ủy chính quyền xã, trong xa có một phó bí thư đoàn thể mới, nhưng bình thường người này cũng không ra khỏi cửa, cũng không quản chuyện. Hắn đến đây đã lâu nhưng không biết rõ tất cả mọi người, nhưng hắn cũng không quên chức trách của mình, hắn thường xuyên đến thôn mình được giao quản lý, cùng tâm sự với cán bộ tuyến dưới, hoặc cùng nhau nói chuyện tán dóc. Dần dần Viên Tự Lập đã căn bản nắm được tình huống nhân viên, kể cả tình huống của nhân viên đảng ủy chính quyền xã. Thường thì lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã đều thích đứng một chỗ xem xét tình huống các thôn, không thích xuống tận nơi như Viên Tự Lập, tất nhiên Viên Tự Lập cũng không làm ra vẻ, tình huống trước mắt hắn không cần phạm húy.
Tháng 7 thời tiết rất nóng, tất cả mọi người đều mặc áo tay ngắn, Viên Tự Lập vào công tác ở xã Liễu Hà được ba tháng mà chưa về nhà, bình thường không có sự việc cụ thể, nhìn qua có vẻ uể oải không phấn chấn. Viên Tự Lập dù sao cũng vẫn còn trẻ, hắn đột nhiên gặp phải tình cảnh như vậy, trong lúc này khó thể nào che giấu được cảm nhận của bản thân. Dù hắn đã có kinh nghiệm kiếp trước, nhưng bây giờ tạm thời không nhìn thấy hy vọng, hắn cũng khó thể nào hăng hái cho được. Hắn đã từng nghĩ nếu ra ngoài kiếm tiền cũng không khó khăn thế này, nhưng sau khi tĩnh tâm lại thì phát giác có rất nhiều chuyện đều là quan thương kết hợp, với thân phận của hắn bây giờ căn bản chẳng làm được gì.
Xế chiều, Đoạn Kim Ba dùng cơm ở bên ngoài, sau đó đi vào trong khu đảng ủy xã, đặc biệt đến tìm Viên Tự Lập.
- Bí thư Viên, buổi tối có chương trình gì không?
- Bí thư Đoạn, tôi không có chương trình gì cả, bí thư Đoạn có chuyện gì sao?
- Không có gì, bí thư Viên, cậu còn trẻ, lại là sinh viên điển hình, tôi mời cậu đi khiêu vũ, cũng gọi thêm cả ủy viên Hùng.
Viên Tự Lập cảm thấy có chút kỳ quái, bí thư mời phó bí thư đi khiêu vũ, điều này thật sự khó nói, nếu dựa theo đạo lý phải là hạ cấp mời thượng cấp mới đúng chứ? Nhưng Đoạn Kim Ba đã mở miệng thì Viên Tự Lập cũng khó nói gì, hắn hẹn Hùng Khai Thắng, cùng nhau theo Đoạn Kim Ba ra khỏi khu đảng ủy xã.
Phòng nhảy Lưu Quang cách đảng ủy xã hai trăm mét, đây là phòng nhảy có lắp đặt thiết bị tốt nhất trong vùng, âm thanh bên trong đặc biệt tốt. Hơn nữa phòng nhảy Lưu Quang nổi danh nhất chính là các "em gái", bên trong có rất nhiều "em" đặc biệt tiếp khách nhảy, tất nhiên nếu muốn mời em nhảy thì phải trả tiền. Trước tiên muốn vào phòng nhảy phải trả tiền, sau đó nhìn trúng "em" nào sẽ mời em đó khiêu vũ. Vào thời đại này phụ nữ gia đình sẽ không biết khiêu vũ, mà bọn họ cũng hầu như không tình nguyện đến đây. Vì vậy giá vé ở phòng khiêu vũ rất khác biệt, nếu là đồng chí nam vào cổng thì sẽ mất năm tệ, nếu nữ đồng chí thì coi như miễn phí, nếu là một nam một nữ đi vào thì chỉ mất một tệ. Mức phí này rõ ràng là cực kỳ cao, một tháng tiền lương sợ rằng còn chưa đủ để mỗi khi trời tối vào phòng nhảy làm vài "đường".
- Ơ, bí thư Đoạn, ủy viên Hùng, vị này là... ....
- À, chú Liêu, đây là bí thư Viên... ....
- Bí thư Viên, chào anh, tôi là Liêu Hồng Vận, là ông chủ nơi đây, hoan nghênh bí thư Viên. Bí thư Đoạn, bí thư Viên, ủy viên Hùng, mời các anh vào, tôi sẽ sắp xếp vài em đến nhảy.
Hùng Khai Thắng chức vụ thấp nhất, vì vậy hắn chuẩn bị móc ra mười lăm tệ để mua phiếu.
- Ủy viên Hùng, anh làm gì vậy, anh làm vậy là xem thường Liêu Hồng Vận tôi đấy nhé. Các vị lãnh đạo đến khiêu vũ, còn phải mua phiếu thì sao? Sau này còn phải hoan nghênh các lãnh đạo đến đây chỉ dạy cho.
Liêu Hồng Vận đẩy tiền của Hùng Khai Thắng trở về, sau đó đưa ba người vào phòng nhảy.
Trong sàn nhảy ánh đèn rất tối, hơn chục cô gái ngồi bên trong, bên trong cũng có ba bốn cặp nam nữ đang khiêu vũ. Viên Tự Lập nhìn kỹ thuật nhảy của bọn họ mà lơ đãng nhíu mày, hắn thật sự chướng mắt với những người nhảy múa giả tạo này. Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, vẫn chưa đúng thời điểm khách đến đông đủ.
Liêu Hồng Vận gọi vài chai bia, gọi ba người Đoạn Kim Ba đến ngồi bên cạnh sàn nhảy, hắn nhanh chóng khui bia, đổ đầy bốn ly.
- Anh Đoạn, bí thư Viên, ủy viên Hùng, em mời các anh một ly, hy vọng sau này các lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.
Viên Tự Lập cảm thấy hôm nay Đoạn Kim Ba đã uống khá nhiều, trước đó Đoạn Kim Ba nói chuyện cũng không được rõ ràng cho lắm, bây giờ còn uống thì sợ rằng khó thể chịu được. Nào ngờ Đoạn Kim Ba nâng ly bia lên uống cạn, vi vậy mà Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng cũngg phải một hơi cạn sạch. Liêu Hồng Vận lại nhanh chóng rót bia, lần này hắn mời từng người, chỉ trong nháy mắt đã uống hết bốn ly. Viên Tự Lập có chút bội phục Liêu Hồng Vận, xem ra người này rất linh hoạt, là loại người sẽ phát triển rất tốt trong xã hội.
Viên Tự Lập không dám xem thường những người phát tài nhờ vào thực lực bản thân, sau này xã hội phát triển, những người này hô phong hoán vũ còn lợi hại hơn cả giới hành chính.
Liêu Hồng Vận vừa đi được vài phút thì có ba cô gái tiến đến, ánh sáng không tốt nên Viên Tự Lập không thấy rõ ràng, nhưng ba cô gái này tướng mạo không tệ, một người tốt nhất trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh Đoạn Kim Ba, mà hai cô còn lại lần lượt ngồi xuống bên cạnh Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng.
Nói ra thì tướng mạo của Viên Tự Lập cũng không tệ, tuổi trẻ, anh tuấn, lại là phó bí thư đảng ủy xã, nhưng cô gái ngồi bên cạnh cứ dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm vào hắn, điều này làm hắn có chút mất tự nhiên.
- Bí thư Viên, cậu mời cô ấy đi khiêu vũ đi!
- Bí thư Đoạn, anh nhảy trước đi, chúng tôi thưởng thức, em gái, mau mời bí thư Đoạn ra nhảy.
Đoạn Kim Ba và cô gái kia tiến ra sàn nhảy, đây là một khúc chậm. Lúc đầu Viên Tự Lập còn nở nụ cười vui vẻ, nhưng sau khi xem xét thì nụ cười biến mất. Đoạn Kim Ba nhảy bình thường, nhưng hắn và cô gái kia không giống như đang khiêu vũ, chỉ có thể nói là ôm lẫn nhau mà thôi. Viên Tự Lập khó mà nói được gì, đường đường là bí thư đảng ủy xã, dù có sắc thì cũng phải chú ý trường hợp mới đúng, hơn nữa phó bí thư và một ủy viên còn ở nơi này, dù sao cũng phải cho người ta thấy được bộ dạng của lãnh đạo mới đúng chứ?
- Anh Viên, anh thật sự còn rất trẻ, em mời anh một ly.
Cô gái bên cạnh không biết đã rót rượu đầy ly từ khi nào, Viên Tự Lập nhìn cô gải rôi nâng ly lên.
- Xấu hổ quá, phải là tôi mời rượu mới đúng, vậy xin uống trước.
Vũ khúc nhanh chóng kết thúc, Đoạn Kim Ba và cô gái ôm nhau đi đến, ngay sau đó một vũ khúc mới lại bắt đầu. Viên Tự Lập cảm thấy động tác của Đoạn Kim Ba và cô gái kia càng lúc càng lớn gan, vì vậy hắn sinh ra cảm giác ngồi không yên, đành phải đứng lên mời cô gái bên cạnh khiêu vũ.
Đây là một khúc nhạc tầm trung, Viên Tự Lập lúc đầu còn có chút lo lắng, sợ cô gái chưa quá quen thuộc. Nào ngờ cô gái này nhảy rất tốt, vì vậy mà hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, nhảy rất kỹ thuật, làm cho những cặp đôi khác trong vũ trường cũng phải dừng lại.
- Bí thư Viên, anh nhảy rất tốt.
- Cám ơn, cô cũng nhảy rất tốt.
- Bí thư Viên, tôi là Tạ Vũ Hân, công tác ở phòng giáo dục, sau này xin bí thư Viên quan tâm nhiều hơn.
Viên Tự Lập có chút sững sờ, thì ra cô gái này là giáo viên, xem ra Liêu Hồng Vận thật sự rất tốt, biết rõ nên sắp xếp hạng người gì đến tiếp.
- Bí thư Viên, tôi rất thích khiêu vũ, mà ở xã Liễu Hà này, bí thư là người khiêu vũ tốt nhất đấy.
- Quá khen, chỉ học được một chút trong đại học mà thôi.
Một vũ khúc chấm dứt, Viên Tự Lập phát hiện không thấy Đoạn Kim Ba, cô gái kia cũng biến mất. Hùng Khai Thắng vẫn ngồi ở bên kia trò chuyện với cô gái lúc đầu.
- Bí thư Đoạn uống nhiều rượu nên đi trước, anh ấy nói bí thư Viên cứ chơi đùa cho vui.
Viên Tự Lập cảm thấy không đúng, vì sao Đoạn Kim Ba nhảy một bài đã vội bỏ đi? Lúc này khiêu vũ còn chưa được nhiều người tiếp nhận, còn trong giai đoạn phổ cập, mình và Hùng Khai Thắng ở đây sẽ thế nào.
- Chúng ta đi thôi, tôi cũng không thích khiêu vũ. Giáo viên Tạ, mọi người cứ chậm rãi chơi đùa, sau này có cơ hội sẽ mời cô khiêu vũ.
Viên Tự Lập đứng lên rời khỏi phòng nhảy, Hùng Khai Thắng theo sát phía sau, Liêu Hồng Vận đứng ở cửa ra vào chào hỏi vài câu, Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng cũng nói vài lời khách sáo rồi bỏ đi.
Không lâu sau trong đảng ủy xã đã có tin đồn, phó bí thư Viên Tự Lập vừa uốn rượu giỏi, vừa biết khiêu vũ, rõ ràng là rất tốt. Viên Tự Lập nghe được những thông tin này mà chỉ biết dở khóc dở cười, vì sao không ai quan tâm hắn công tác thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
19 chương
72 chương
173 chương
2689 chương
2027 chương
50 chương