Quan Tiên
Chương 410 : Làm Dân Công Rất Tốt
Thái Trung đang trò chuyện, Đinh Tiểu Ninh lại sẽ tác quái, tay và người không động nữa, hắn từ từ chậm rãi vặn người đứng lên, lông phát ra ma sát, lại thêm khít và nóng, khiến hắn thật sự không nhịn được.
- Việc đó, Khúc Dương tôi có người quen, bây giờ đi gọi điện, dập ha…
Cũng chẳng quan tâm nhiều làm gì, hắn dập điện thoại rồi, thân thể nhất thời hoạt động mạnh
- Đồ phá hoại, xem em còn tác quái không nhá….
Đinh Tiểu Ninh cũng không mở mắt, cơ thể thả lỏng, nhắm tịt mắt, hiển nhiên là chuẩn bị hưởng thụ đây….
Điện thoại, lại vang lên lần nữa!
- Được rồi, hôm nay anh không làm gì hết.
Trần Thái Trung nhất thời tức giận, từ bên trong cô ta rút ra, xoay người, nằm trên giường, mặt kệ vật ẩm ướt kia cứ dựng đó, hắn nhận điện thoại
- Tôi nghe, vị nào vậy?
- Trưởng phòng Trần, tôi là Khương Thế Kiệt đây,
Giọng của Chủ tịch xã Khương, từ bên đó vọng lại
- Bây giờ… tôi đang ở chỗ sửa xe ô tô, xe của cậu, sửa xong rồi, cậu xem, khi nào thì có thể mang qua cho cậu
Chết tiệt! Trần Thái Trung bị gã khiến thành dở khóc dở cười rồi
- Tôi nói Chủ tịch xã Khương àh, ông tốt xấu gì cũng là chủ tịch một xã, nửa đêm thế này còn chưa ngủ, còn chạy đến chỗ sửa xe làm gì?
- Chuyện của Trưởng phòng Trần làm không tốt, tôi dám ngủ sao?
Chủ tịch xã Khương cười một tiếng trong điện thoại, hiển nhiên trong lòng rất tốt
- Chuyện hôm nay, tôi còn thực sự cảm ơn cậu…
- Được rồi, được rồi,
Trần Thái Trung ngắt lời điện thoại, có chút không kiên nhẫn, làm tôi từ dưới bụng của đàn bà đi ra, còn đòi cảm ơn tôi àh? Thế đạo này có còn thiên lý không nữa?
- Ông không ngủ thì tôi còn phải ngủ, lão Khương, ông đừng lôi thôi nữa, có chuyện gì khác không? Không có chuyện thì tôi dập máy đây.
- Trưởng phòng Trần quả nhiên là người thoải mái, ha ha
Khương Thế Kiệt cười một tiếng, vừa rồi ông ta muốn gọi điện thoại, có điều, trong lòng ông ta kiêng kị, ai biết Bí thư Chương nói chuyện với Trưởng phòng Trần bao lâu nữa đây?
Tóm lại, đối với một chủ tịch xã như ông ta mà nói, gọi điện càng muộn càng tốt, coi như Trần Khoa ngủ muộn cũng không sao, sau mấy lần giao tiếp, Chủ tịch Khương biết, tính tình Trưởng phòng Trần không được tốt lắm nhưng là người thoải mái, nhưng phải đánh vào mặt khác, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tóm lại, ông ta tìm Trần Thái Trung, có hai chuyện, một chuyện là đối với cách giải quyết vấn đề, vừa rồi ông ta tại hội nghị nói lung tung, tạo lập một số hợp tác giữa hai người. Dựa vào việc hai bên không phải là người ngoài, ngay trước mặt phần đông bô lão, cưỡng ép chen lên chiến xa của Trần Thái Trung. Lại thêm hôm nay vô tình gặp mặt có chút mơ hồ, chẳng may sau này bị hỏi đến thì sao?
Cho nên, thống nhất cách giải quyết vấn đề là điều tất yếu.
Khi Trần Thái Trung nghe ông ta nói xong, tự cảm thấy có ý đem một số đầu tư giới thiệu cho Thanh Cừ, khi hai người còn thảo luận vấn đề này, thực sự là không thể nhịn được nữa rồi
- Lão Khương, ông… coi như là bắt cóc tôi đi phải không?
Hiện tại có tiền hoặc có cửa đầu tư cho nhà đầu tư vay, lại còn các cấp chính quyền chăm chú quan sát cũng chết rồi, kiểu tình huống này, Chủ tịch Khương dám gánh trách nhiệm lừa dối các vị lãnh đạo như vậy, không phải là bắt cóc thì là cái gì ?
- Haizz, tôi là nói như vậy, đơn thuần là gió thổi qua tai, các lãnh đạo nghe rồi, cũng chỉ coi là đánh rắm, cậu cho rằng họ thật sự coi trọng tôi ở cái xã nhỏ nhoi này sao?
Giao tiếp với Trần Thái Trung một vài lẫn, Khương Thế Kiệt biết vị này hành sự khá đàng hoàng, làm việc khá thô, tự nhiên biết nên nói gì
- Trưởng phòng Trần, cậu đừng nói như thế, sau này lão Khương tôi còn cần cậu che chở tôi chứ.
Ủa, lại thêm một tiểu đệ Chủ tịch xã, Trần Thái Trung nhìn thấy giau74 chân mình đang dâng trào, chất lỏng đầm đìa dưới ngọn đèn phản xạ dâng trào, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười nữa
- Ừ ừ, tôi… tôi biết rồi, ông còn chuyện gì nữa không?
- Tôi đem xe của cậu đến đâu?
Khương Thế Kiệu sống chết cũng không từ bỏ, ông ta còn có mục đích khác
- Đúng rồi, cậu nói hôm nay chị Đường … có khi nào giận tôi không?
- Tôi sao biết được cô ta có giận ông không
Lại nói đên một người phụ nữ, Trần Thái Trung cũng không muốn để Đinh Tiểu Ninh đến quấy rồi, hơn nữa, hắn và Đường Diệc Huyên có qua lại, cũng không thích hợp bị người khác biết.
Giới quan lại hạ tầng điểm này quen rồi, hắn thực sự cũng hiểu rõ, Ngô Ngôn gần đây làm hắn dễ chịu, ngực to một chút, dáng ột chút, dung nhan cũng kiều diễm lên, sau đó, Bí thư Chương Nghiêu Đông đáng thương bị người ta nhắc đến mấy lần.
- Có điều, chị Đương là người phụ nữ có lòng thông cảm khá mạnh
Hắn nghĩ đến chuyện người chăn dê, ngày đó người có mặt không ít, nhưng ngược lại có thể nói
- Khoản trưng đất của thôn dân phía ông, ông phải nghĩ cách, cô ta thích cán bộ làm việc thật tế
- Ồ, cái này không vấn đề, tuyệt đối không vấn đề
Lúc này, Khương Thế Kiệt cũng bất chấp suy xét tài chính có kẹt không, ông ta phản ứng lại, bản thân là có thể xử lý tốt chuyện này.
Thể hiện ra sự tôn trọng đối với Đường Diệc Huyên, quay lại chưa biết chừng còn có kỳ ngộ báo cáo với chị Đường, cái này nhất định phải nắm chắc!
- Xe đưa đến Ảo Mộng Thành, chìa khóa đưa cho quầy bar là được rồi, không còn chuyện gì nữa, tôi dập máy nha
Trần Thái Trung thật không muốn nói thêm nữa, có điều, trước khi dập máy, hắn còn không quên bổ sung một câu
- Khoản trưng đất ở thôn Tây Mã Doanh, đừng cấp vội.
Đúng vậy, Trần mỗ là cái dạng đó, bụng dạ hẹp hòi, đắc tội với hắn bao nhiêu thì nhận lấy báo ứng bấy nhiêu - chặn xe cướp bóc còn muốn đòi tiền, đợi đó cho anh đi nhé!
Dập điện thoại, Trần Thái Trung quay đầu nhìn Đinh Tiểu Ninh, thởi dài
- Thôi vậy, chúng ta… xem ti vi vậy, tối nay, sợ là đợi khi Vọng Nam quay lại, điện thoại mới có thể yên tĩnh được chút…
Ngày thứ hai, cửa Ủy ban nhân dân quận Hoành Sơn, phát sinh chuyện kỳ lạ, đàn bà đánh nhau là bình thường, có điều một nhóm đàn bà đuổi đánh hai cô gái, thì rất ít thấy, hai mươi người phụ nữ đánh người, nghe giọng hình như đến từ các nơi tổ quốc.
Người vây quanh xem, phải gọi là nhiều, quả thực là tấp nập, kỳ quái chính là, nhóm phụ nữ đó, mọi người đều có chồng làm dân công.
- Nợ tiền lương chồng bà không giả, còn mặt mũi nào kêu oan? Đánh là cái loại đàn bà không cần thể diện như bọn mày
Vị này nghe giọng thì là người nơi này, có điều, nghe giống như khu Hồ Tây bên kia.
- Chồng bà tai nạn lao động vặn cả lưng, bọn mày đến tiền lương của chồng bà cũng lấy, có còn là người nữa không hả?
Vị này nghe giọng thì là người vùng khác, lấy dân công ở đây cũng coi như hợp lý, nhưng mà xem trên người bà ta quần áo hợp mốt, dường như nợ tiền lương dân công, cũng không phải là chuyện lớn gì chứ?
Đương nhiên, phần lớn người ở đây, đều là vây quanh xem đàn bà đánh nhau, có người còn hô to
- Lột đồ đê, lột đồ của con đàn bà đó đi
Bọn họ chỉ chắc chắn là vợ của Đào Lập Bảo, chẳng còn cách nào khác, dân thành phố Phượng Hoàng chính là có tố chất này.
Có người giá đi qua, nhìn thấy tình hình này, bùi ngùi thở dài, than vãn thói đời không cũ nhưng nhiều, vẫn không quên chất vấn một câu
- Cảnh sát đâu? Cảnh sát ở chỗ nào rồi?
- Kìa không phải sao? Còn có xe cảnh sát kia
Có người hiểu chuyện chỉ tay, lão già quay đầu coi coi, quả nhiên, có một chiếc xe đậu ở đó, có điều ba bốn viên cảnh sát vây quanh một chiếc Lincoln, lớn tiếng cười nói, chỉ coi như không có chuyện gì.
Nhóm cảnh sát nhận được điện thoại của quần chúng có lòng, trung tâm 110 cũng xuất cảnh, có điều, vừa tới nơi, có người nhận ra Trần Thái Trung đứng ở bên đó, liền đến gần hỏi
- Trưởng phòng Trần, chuyện này xử lý ra sao?
Trần Thái Trung nhất thời kỳ quái
- Trong cục không giải thích sao?
- Không có
Có người thành thật lắc đầu
- Sếp Phó mặc kệ, sếp Cổ cũng không nhận, cái này… không nghe người ta nói.
- Ờ, vậy thì đợi đi
Trần Thái Trung biết rằng, mấy cảnh sát này đều nghe nói mình lên chức, cho nên hiện tại mới đối với mình cung kính như thế
- Phỏng đoán… lát nữa ý của cục sẽ đến
Quả nhiên, không lâu sau, Phó cục trưởng Sư Chí Viễn tự mình chạy đến, sau khi nhân sự trong cục thay đổi, ông ta quản việc trị an như ý nguyện. Lúc này cũng là không thể không đến
- Khống chế cục diện, đem hai người bị đánh về tra hỏi
Chỉ bảo xong, Sư Chí Viễn chủ động đến chào một tiếng với Trần Thái Trung
- Ha ha, Trưởng phòng Trần, cậu xem, làm thế này có thích hợp không?
Ông ta là nhận mệnh lệnh Bí thư Đảng ủy Công An quận Sầm Quảng Đồ, mới qua đây, Bí thư Sầm là người của Ngô Ngôn, cùng hệ thống với Chương Nghiêu Đông, đối với chuyện này vô cùng hiểu rõ, cho nên chỉ thị cũng hiểu rõ, nếu là Trần Thái Trung ở đó, do Trưởng phòng Trần định đoạt
- Được
Trần Thái Trung gật đầu, thật ra cũng cảm thấy có chút không thích hợp
- Có điều, tìm cơ hội, nói rõ với hai cô kia, nợ tiền lương dân công, là chuyện nghiêm trọng rồi, bộ môn chính phủ chúng ta, không thể vì nguyên nhân này, mà xử lý đám người nhà dân công kia được.
- Ý của ngài là?
Sư Chí Viễn không hiểu ý của Trần Thái Trung, không ngừng hỏi lại.
- Thôi vậy, trực tiếp nói với bọn họ vậy
Trần Thái Trung không kiên nhẫn được nhăn mặt nhíu mày
- Nói với bọn họ, dù bọn họ kêu oan, vấn đề tiền lương nếu như không được giải quyết, bọn họ chẳng những bị đánh, mà đến chồng của bọn họ cũng đừng có hy vọng ra ngoài.
Mấy người đang nói chuyện, điện thoại của Trần Thái Trung lại vang lên
- Ngài là Trần Thái Trung, phải không? Chúng tôi là sở cảnh sát tỉnh, bây giờ mời ngài lên Cục cảnh sát một chuyến, chúng tôi có chút chuyện, muốn ngài phối hợp chút….
Ừ? Sở cảnh sát tỉnh, đến nhanh thế? Trần Thái Trung nhất thời có cảm xúc, Mông lão đại lên tiếng, quả thật không giống bình thường.
Mang theo loại cảm xúc này, hắn đi tới Cục cảnh sát, ai ngờ một viên cảnh sát nhỏ ở sở tỉnh đưa thẻ công tác ra với hắn, quay đầu lại hỏi người bên cục thành phố
- Đem nhốt gã trước đã….
Truyện khác cùng thể loại
2689 chương
11 chương
221 chương
86 chương
81 chương