Quan Thương

Chương 7

Hai người đang nói chuyện thì Phương Nam rụt rè thò đầu ra: - Này ... Tôi còn chưa biết tên cậu, phải xưng hô thế nào đây? Lâm Tuyền tới giờ mới nhớ ra đúng là từ lúc quen nhau tới giờ còn chưa giới thiệu bản thân, hứng thú hỏi: - Chị không sợ chúng tôi lừa bán mất à? - Lúc mới lên xe thì rất là quyết tâm, nhưng càng đi xa nhà tôi càng sợ, nghe loa thông báo đến trạm Tĩnh Hải, chân nhũn cả ra, thiếu chút nữa thì khóc rồi, lại còn chuyện kia nữa, nếu không có các cậu tôi đã chẳng biết phải làm sao? Phương Nam vành mắt đỏ hoe, gượng nở nụ cười thật rạng rỡ: - Các cậu được mấy tuổi chứ, tôi coi cả hai như em trai mình thôi, còn lừa được tôi à? Chúng ta quen nhau một lúc rồi, cậu phải nói cho tôi biết tên chứ, chỉ biết Quách Bảo Lâm gọi cậu là Tiểu Ba Ba. Lâm Tuyền chà tay, chen qua bên cạnh Phương Nam vào phòng, bả vai trong chớp mắt chạm vào thứ gì đó mềm mềm, không dám nhìn phản ứng của cô, nói: - Chị cứ gọi tôi là Tiểu Ba Nhi là được, bọn Quách Tử đều gọi tôi như thế. Đại danh của tôi là Lâm Tuyền, là suối chảy trong rừng, nghe không khí thế lắm. - Lâm Tuyền, Lâm Tuyền ... Phương Nam lẩm bẩm tên của y: - Cái tên rất nhã, hợp với cậu đấy. - Đọc rất là quái phải không? Quách Bảo Lâm cũng học Lâm Tuyền chen vào: Phương Nam tránh sang trước, không để hắn chạm vào mình: - Làm gì có? Cái tên này rất có học thức, nhưng không thân thiết bằng cái tên Tiểu Ba. Hiện giờ trời đã tối, thời tiết rất tốt, Quách Bảo Lâm lấy báo trải lên mặt đất, đặt gà quay, chân giò, thịt bò lên đó, kéo cái hộp đựng bia ở vách tường ra, ném cho Lâm Tuyền một ***, Phương Nam một ***. Phương Nam giật mình, *** bia sút nữa thì tuột tay rơi xuống: - Tôi không biết uống đâu. - Bia thôi mà không sao, chúng ta không có cơm, uống chút cho no. Phương Nam ngần ngừ mở nắp ***, ngồi dựa vào vách tường. Lâm Tuyền đang chuyên chú xé miếng đùi gà béo ngậy, vô tình nhìn thấy Phương Nam từ trán tới cổ bừng lên một sắc đỏ như hoa đào, cầm lấy *** bia lắc lắc, chưa uống được bao nhiêu, nói: - Thôi, chị đừng uống nữa, ăn chút thịt cho đỡ đói. Quách Bảo Lâm bị dung mạo của Phương Nam làm ngây ra như gà gỗ, mất một lúc mới tỉnh lại, ghé đầu qua nói nhỏ: - Mày nỡ để chị ấy mai mang dưa thối ra bến xe bán à? - Mày nói dưa thối à? Lâm Tuyền xách tai Quách Bảo Lâm, quay người hắn đi nói: - Tiền chi tiêu kỳ nghỉ hè này của chúng ta cùng với tiền lương của Phương Nam trông cả vào số dưa thối đó đấy, mày không đành lòng thì mày mang đi bán nhé. - Rồi, rồi, xem như tao chưa nói gì cả. Quách Bảo Lâm rối rít xua tay, cười cầu tài: Lâm Tuyền quay đầu lại, mặt Phương Nam không tự nhiên lắm, chắc là mấy lời thì thầm vừa rồi của bọn họ, cô đã nghe hết rồi. Tuy nói chỉ là tạm bợ, dù sao cũng không phải là công việc đàng hoàng, Phương Nam không nói ra, có thể thấy vì cuộc sống mà phải nhẫn nhục rồi. Quách Bảo Lâm không dám nhìn Phương Nam nữa, với sức dụ hoặc mỹ nhân say rượu của Phương Nam, nói không chừng nhìn thêm vài cái, sợ mai hắn sách hộp ra bến xe bán dưa thay cô lắm. Lâm Tuyền nhìn phản ứng của Phương Nam, đá Quách Bảo Lâm một phát: - Mày tới nhà hàng lấy một bộ đồng phục nhân viên đi. Chuyện trên đời này vốn là vậy, nếu có được công việc đàng hoàng nghiêm chỉnh, khiến đa phần mọi người có cảm giác tự hào. Phương Nam nghe thấy lời này quả nhiên mặt nhẹ đi, song Quách Bảo Lâm lại do dự: - Việc này để lộ ra sẽ ảnh hưởng tới nhà hàng. Thường ngày hắn ăn uống chơi bời phóng túng, nhưng chuyện lớn không hồ đồ. - Truyền thông cũng chỉ có thể chụp trộm từ xa thôi, mày lấy được đồng phục rồi, lấy bút màu kẻ một vạch lên chữ "bát - 八", để nó "bát" không giống "bát". " kỷ - 几" chẳng ra kỷ. Dù có để bị lộ ra, ông già mày cũng có thể nghiêm khắc chỉ trích tiểu thương không phép làm sằng làm bậy lừa gạt người dân, thừa cơ quảng cáo cho Bát Đại Oản một hồi. Lâm Tuyền thể hiện bản mặt gian manh, Quách Bảo Lâm lập tức hớn hở, cầm *** bia tu một hơi hết sạch, không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài luôn. Quách Bảo Lâm đi chưa bao lâu, Lâm Tuyền ăn như gió cuồn mây tàn, đem nửa con gà quay, một miếng thịt bò, bốn *** bia rót vào bụng, làm Phương Nam trố mắt nhìn: - Cậu ăn như thế mà không béo à? Nhìn thể trạng gầy gò của y, vậy mà chứa được nhiều thức ăn như thế, làm người ta khó tin. - Trước giờ tôi vẫn ăn thế đấy, vậy mà chẳng béo lên được, tôi cũng muốn béo lắm, trông đường bệ uy nghi hơn. Phương Nam hâm mộ lắm, đó là chẳng phải là điều đa phần các cô gái mơ ước sao. Nếu chẳng phải Lâm Tuyền muốn để bụng ăn khuya với Quách Bảo Lâm thì còn khiến Phương Nam ấn tượng sâu sắc hơn nữa. Về tới nhà là có thể tới Bát Đại Oản ăn uống rồi, cho nên trước khi lên xe y không ăn gì cả, hôm qua huynh đệ trong túc xá đã tan đàn xẻ nghé hết, vất vả lắm mới lục lọi được hai gói mì ăn liền, làm y và Quách Bảo Lâm trải qua một ngày gian nan nhất trên đời. Nhân lúc rảnh rỗi, Phương Nam đem số dưa chất đống ra cắt thành từng miếng, bỏ đi chỗ bị hỏng, cắm tăm trúc vào, ngâm trong chậu nước sạch một lúc rồi cất vào hộp Quách Bảo Lâm đẩy cửa đi vào, nhìn từng miếng dưa Ha-mi xếp chỉnh tề đầy chặt trong hộp, trông tươi ngon mà mặt trắng bệch, hắn nhớ tới bà bán dưa ở cổng trường. Bà bán dưa đó đó mắt như cái chuông, eo như thùng phi, đôi vú trước ngực vĩ đại kinh người miệng lưỡi ngọt hơn mật, lần nào hắn đi qua cũng mua dưa ủng hộ. Hắn chỉ Lâm Tuyền: - Mỗi lần tào mời mày ăn dưa mày đều không ăn, có phải là biết trước chuyện này rồi không? - Mặc dù hơi nẫu, nhưng chỗ nẫu không nhiều, bóc vỏ cắt vuông vức, trông cũng không tệ. Nho nhà mày đem tặng miễn phí cũng là chọn từ những quả thối nát ra, ngay điều này mà máy không nghĩ tới thì không thể trách tao không nhắc mày được, ha ha ha ... Cười thì cười, có điều nhất định phải tránh trước, Lâm Tuyền súyt va phải Phương Nam ra ngoài đổ chỗ dưa nẫu. ……. Sáng hôm sau, Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm ngồi vắt vẻo lan can của bên xe, ngắm nhìn bóng hồng qua lại, đây thú vui tao nhã của hai tên. Từ phía đông bắc sân trước bến xe có một nữ tử mặc áo sơ mi cổ bẻ, quần jean bạc màu, tóc dài ngang vai, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt hiền dịu, khiến không ít ánh mắt xung quanh đổ dồn vào đó. Lâm Tuyền ngồi cạnh Quách Bảo Lâm trên lan can sơn trắng, đá cho hắn một phát: - Hà hà, nhìn kia, cô bé này trông không tệ. Vóc dáng đầy đặn, nhất là chiếc quần jean vừa vặn ôm sát lấy đùi, toát lên sự mềm mại mà săn chắc mà chỉ nữ giới mới có. Ở nhận thức thẩm mỹ, Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm giữ sự nhất trí cao độ. Quách Bảo Lâm đem ánh mắt đang tìm kiếm chỗ khác nhìn về phía Lâm Tuyền chỉ, vừa đúng lúc gái đó xoay người hướng về phía trạm xe buýt, đem cặp mông tròn vành vạch đập vào tầm mắt hắn, cặp đùi căng đét khơi lên lòng háo sắc của nam nhân, gấu quần vén lên một đoạn nhỏ lộ ra gót giày màu đỏ. - Mẹ nó, gợi cảm thật, không biết phía trước thế nào nhỉ? - Nhìn vai mềm như nước thế kia, phía trước đương nhiên không tê. Đối với cô gái không tự tin vào dung mạo của mình bờ vai sẽ cứng, vai mềm như nước, chính diện cho dù không đẹp tới làm người ta choáng ngợp thì nhất định khí chất cũng rất cao, Quách Bảo Lâm chưa từng hoài nghi phán đoán của Lâm Tuyền, nhảy khỏi lan can, muốn đến nhìn cho kỹ. Quách Bảo Lâm thân hình vạm vỡ, tướng mạo tuấn lãng, áo sơ mi trắng, quần âu màu da trời, cái miệng nhếch lên mang vẻ bất cần đời cùng với ánh mắt buồn bã chán chường, có sức dụ hoặc trí mạng với thiếu nữ vô tri. Nhưng với cô gái này không xong.