Quan Thương

Chương 258

Buổi chiều, Viên Hâm đem tin tức Trương Tiểu Bân, Trương Ngọc rời công ty truyền ra, Phương Nam thở phào, có điều cô rất lo phản ứng của Lâm Tuyền về chuyện này. Hành vi của Trương Tiểu Bân không có gì đáng trách, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ có điều thời điểm không thích hợp, quan trọng hơn Lâm Tuyền bị vứt bỏ từ nhỏ cực kỳ mẫn cảm với loại chuyện này. Nếu Lâm Tuyền cho rằng hai người kia phản bội mình, với sức mạnh tiền bạc và thế lực của y hiện nay, vận mệnh hai người đó cực kỳ đáng lo. Phương Nam nhìn thấy nụ cười tự trào của Lâm Tuyền, ôm y vào lòng: - Tôi vẫn thích cậu như bây giờ hơn, ấp áp, có tình người. - Em chẳng lẽ không nhìn rõ sao? Chỉ là một cuộc giao dịch thôi, không muốn thì không làm, em đâu có cưỡng ép cô ta, họ bày ra trò trốn chạy rồi còn từ chức, thật hết sức nông nổi. Lâm Tuyền khẽ hôn lên môi Phương Nam, giơ điện thoại lên, ý bảo có chuyện muốn nói với đám Viên Hâm. Điện thoại thông, nhưng bên kia mãi không có động tĩnh gì, Viên Hâm lại không nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, cứ cầm điện thoại mãi, không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Tuyền. - Anh bảo Trương Tiểu Bân nhận điện thoại. Lâm Tuyền nói nhỏ: - Vâng ạ. Viên Hâm thở hắt ra, giờ mới hiểu vì sao lần trước một câu nói bình thường của Lâm Tuyền khiến Đới Minh sấp sấp mải mải chạy từ Tĩnh Hải tới Thông Nam, thường ngày Lâm Tuyền rất bình hòa, mấy cô gái bên cạnh như Trương Bích Quân, Tôn Phi Phi tuy là cấp dưới lại rất tùy tiện với y, làm mọi người cảm giác y còn quá trẻ không có uy của ông chủ, đến khi có chuyện mới cảm nhận được rõ áp lực từ y. Một lúc sau bên kia điện thoại có tiếng Trương Tiểu Bân, giọng khàn khàn, đầy vẻ mỏi mệt: - Tổng giám đốc, tôi ... Lâm Tuyền cắt ngang: - Anh tìm tôi có việc gì? - Là chuyện của Trương Ngọc, tổng giám đốc ... Lâm Tuyền lại cắt ngang: - Trương Ngọc đâu? Trương Tiểu Bân lo lắng nói nhanh, giọng gần như van nài: - Trương Ngọc muốn rời bỏ Hendricks, xin tổng giám đốc giúp chúng tôi. - Giúp hai người?  Lâm Tuyền bất giác nhíu mày lại, giọng cao lên vài phần: - Anh tin cô ta? - Vâng, tổng giám đốc, tôi chưa bao giờ tin một cô gái như thế. Trương Tiểu Bân nói hết sức kiên định: - Tôi tin Trương Ngọc hơn cả tin bản thân. Lâm Tuyền nhớ lại tháng đầu tiên y ở bên Trần Vũ, nếu như có bất kỳ ai hỏi y có tin Trần Vũ không, y cũng sẽ dùng một ngữ khí kiên định nói: Tôi tin cô ấy hơn cả bản thân mình. Kết quả thế nào, thậm chí mình còn không cho cô ấy giải thích, còn bây giờ Trần Vũ cũng không nghe y giải thích đã tin hết những điều Điền Lệ nói. Lâm Tuyền tỉnh táo ý thức được, y sợ sự phản bội khủng khiếp đến thế nào. Có điều chuyện đã trôi qua, tình cảnh của Trần Vũ khi đó y có thể cảm thụ được, chỉ trách cả hai quá tự tôn quá ương bướng mà thôi. Lâm Tuyền dù vẫn không sao quên được Trần Vũ, nhưng hiểu khoảng cách giữa mình và Trần Vũ ngày càng xa, có những cách trở đã sinh ra, không có gì hàn gắn được. Lâm Tuyền nhìn Phương Nam, đưa hai ngón tay lên làm động tác hút thuốc, Phương Nam biết y mượn thuốc lá để suy nghĩ, nhưng đây là thư phòng của Trần Phi Lăng, cô tìm đâu ra thuốc lá. - Mai tôi sẽ về Franconofurd xử lý. Nói xong câu này Lâm Tuyền không đợi bên kia nói gì đã dập máy luôn, bảo Phương Nam: - Xem ra chúng ta phải làm phiền chị Lâm nữa rồi. Lâm Tuyền và Phương Nam rời khỏi thư phòng, tới san, Trần Phi Lăng và chị Lâm đang đợi bọn họ, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy đằng xa, Trần Phi Lăng thoải mái ngồi dựa vào chiếc ghế đu màu vàng chanh, nhìn Lâm Tuyền đi ra liền ngồi thẳng dậy, cô tất nhiên quan tâm tới Lâm Tuyền, song dù sao chuyện công ty của y, cô không tiện hỏi, chỉ bức tường đầy giây leo: - Lâm Tuyền, anh có thể làm một khu vườn đẹp như thế này trong nước không? Lâm Tuyền nhìn ánh đèn lác đác bên kia hồ nước, lắc đầu nói: - Mật độ cư trú ở trong nước quá cao, chỉ e khó kiếm được hồ nước đẹp như thế. - Lâm Tuyền, anh có thể thỏa mãn một tâm nguyện của tôi không? Trần Phi Lăng giở giọng trẻ con hỏi: - Tâm nguyện gì? Lâm Tuyền không dám nhìn vào đôi mắt Trần Phi Lăng, đại khái nhờ có Phương Nam ở đây, y mới có thể cưỡng lại không bị hút hồn vào đôi mắt mê đắm lòng người đó. - Hãy xây một nơi ở đẹp như vậy. - Để xem ... Lâm Tuyền không tiếp tục nói đề tài này nữa: - Chị Lâm, chúng tôi phải về Franconofurd ngay, nhờ chị chuẩn bị hộ được không? - Mai anh phải về rồi à, chuyện của công ty? Trần Phi Lăng thất vọng ra mặt, cô vốn nghĩ còn được ở bên Lâm Tuyền một ngày nữa. Chị Lâm thì thở phảo, gật đầu bảo trợ lý chuẩn bị. Sáng hôm sau Lâm Tuyền và Phương Nam lên máy bay trong nỗi buồn vô hạn của Trần Phi Lăng, ngồi trên máy bay Phương Nam trêu: - Trần Phi Lăng sẽ ghi nhớ, nhớ đến khi nào cậu xây một nơi ở đẹp như thế. Lâm Tuyền chỉ mũi mình: - Em nhận lời bao giờ? - Cậu cũng đâu có từ chối, yêu cầu của một cô gái, nếu không từ chối tại chỗ, tất nhiên là đồng ý, cậu hiểu điều đó. Phương Nam nhìn chăm chú Lâm Tuyền: - Cậu có thiện cảm với cô ấy. Lâm Tuyền cười ngượng ngùng, sợ Phương Nam ghen, giải thích: - Ăn của người ta, ở nhà người ta, làm sao từ chối được chứ. - Đừng nói dối cậu tránh gặp cô ấy là vì sợ bị cô ấy thu hút, vì cậu hiểu đó là một cô gái có thể đánh động trái tim cậu, cậu không phải lo cho tôi ... Phương Nam vuốt má y: - Tôi mong cậu có thể đến với cô ấy, có lẽ cô gái sôi nổi hướng ngoại như thế sẽ thay đổi được tính cách của cậu. - Tính em làm sao? - Quá lạnh. Phương Nam ôm chặt hai cánh tay, rùng mình nói: - Cũng quá trầm, may tôi còn có Tư Vũ, nếu không ở bên cậu nhất định mọc rêu mất. Lâm Tuyền nghiên người sang khẽ thổi vào tai Phương Nam: - Không có em, có chỗ còn mọc rêu lâu rồi. Phương Nam đỏ mặt tía tai, nhéo y mọt cái đau điếng. Máy bay hạ cánh xuống Franconofurd, mặt trời cuối thu vừa mới bay lên, trời hôm nay có sương mù, không khí lạnh bắt đầu về rồi. Viên Hâm, Trương Nhã tới sân bay đón họ. - Tổng giám đốc, Tiểu Bân rất có tiền đồ, chúng ta không thể buông tay bỏ mặc. Viên Hâm dè dặt nói: - Tôi buông tay lúc nào? Lâm Tuyền tức giận nói: - Trước giờ tôi phán đoán tâm tư phụ nữ rất kém, nên tôi chọn thà không tin. Còn tin lời Trương Ngọc hay không thì không liên quan tới tôi, đó là chuyện của Trương Tiểu Bân. - Vậy phải làm sao ạ? Viên Hâm nhìn không thấu ý tứ của Lâm Tuyền, lòng hơi sợ: - Anh sớm biết giữa họ có vấn đề rồi phải không? Viên Hâm cười ngượng ngùng, coi như trả lời chất vấn của Lâm Tuyền. - Phía Hendricks thế nào? - Hôm qua ông ta còn gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình, hôm nay không gọi nữa, không rõ thế nào. Viên Hâm lo lắng nói: - Hay là tôi đích thân tới giải thích với ông ấy. - Đừng xem thường Hendricks. Lâm Tuyền lắc đầu: - Ông ta không phải người bình thường, chuyện lớn đến mấy qua một đêm, hẳn đủ ông ta bình tĩnh lại rồi, nếu không có phản ứng gì, chứng tỏ không có gì đáng lo nữa. Nghĩ một lúc rồi thở dài: - Khi thời cơ thích hợp tôi sẽ tới gặp ông ấy, chuyện này dù sao cần ông ấy buông tay mới được, chúng ta về công ty. Tiều tụy lo lắng không làm cho Trương Ngọc xấu đi, càng khiến cô ta đẹp não nề, cùng Trương Tiểu Bân ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp đãi của công ty, nhìn thấy Lâm Tuyền xuất hiện ở cửa, hoảng loạn đứng dậy. Lâm Tuyền trừng mắt lên vứi Trương Tiểu Bân, không để ý tới bọn họ, đi thẳng vào phòng tổng giám đốc. - Ngài Lâm ... Ngược lại Trương Ngọc dũng cảm đi theo: - Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tình cảm của tôi với Tiểu Bân là thật, bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ cần được ở bên anh ấy .. - Đủ rồi. Lâm Tuyền cắt ngang lời tự thuật của Trương Ngọc: - Hai người quen nhau được bao lâu? Hai người hiểu gì về nhau? Nói như thế y đột nhiên cười mỉa mai: - Ha ha ha, mà thôi, tôi không có tư cách nghi ngờ tình cảm của hai người, chuyện không liên quan tới tôi. Lâm Tuyền lấy thuốc lá trong ngăn kéo ra, tìm nửa ngày trời không thấy bật lửa, không biết lại bị Phương Nam giấu đâu rồi, cơn giận vì thế mà nguôi đi phần nào: - Đơn xin từ chức của Trương Tiểu Bân đâu. Viên Hâm giật mình có điều vẫn đi lấy đơn xin từ chức của Trương Tiểu Bân. Lâm Tuyền ngồi lặng lẽ đọc đơn từ chức, hai người đương sự không dám ho hè một tiếng. Viên Hâm, Trương Nhã cũng lo Lâm Tuyền trừng phạt hai người đó, quay sang nhìn hòng Phương Nam thăm dò trước ý tứ của Lâm Tuyền, hô hấp gần như nín lại. Lâm Tuyền đặt đơn xin từ chức của Trương Tiểu Bân xuống bàn, cúi đầu mở ngắn kéo không biết tìm cái gì. Một lúc sau Lâm Tuyền lấy bút ra, ký vào đơn từ chức, đẩy tới phía trước: - Tôi đã ký đơn từ chức của anh rồi. - Tôi... Trương Tiểu Bân nhận lấy thư từ chức, kích động nói: - Xin lỗi tổng giám đốc vì đã mang tới cho công ty phiền phức lớn như thế ... - Anh là người trực tiếp tham gia đàm phán hạng mục từ đầu, hẳn biết ý nghĩa trọng đại của nó, đương nhiên công ty vì muốn kiếm tiền, song hợp đồng này là công ăn việc làm cho 5.000 người, là cơ hội để nước ta bắt kịp với thế giới, đó là điều anh phải nghĩ tới trước. Lâm Tuyền khoát tay không cho hắn nói tiếp: - Còn cá nhân tôi cám ơn anh cống hiến cho công ty thời gian qua, chỉ là anh không thích hợp ở lại đây nhậm chức nữa, nếu anh muốn, tôi có thể viết một bức thư tiến cử anh cho Đông Đô, song chức vị không thể cao được. Trương Tiểu Bân đứng sững ở đó, không biết tiếp nhận hay từ chối. - Ngài Lâm ... Trương Ngọc mắt đỏ hoe: - Tôi ... - Không cần nói gì cả, tôi chỉ muốn nói điều này, việc cô làm có thể hủy hoại toàn bộ sự nghiệp của Tiểu Bân, thực tế là như thế, nếu có chuyện không hay, tôi còn có thể kiện anh ta ra tòa, cô không cân nhắc tới điều đó. Cá nhân cô, tôi không ép cô làm bất kỳ điều gì, tôi đã nói từ lâu, cô đưa ra lựa chọn gì là tự do của cô. Phía bên ngài Hendrick, cô không cần lo, chuyện này bắt đầu từ tôi, tôi sẽ gành vác hết, tôi sẽ nhanh chóng an bài cho hai người về nước. Lâm Tuyền nhắm mắt lại: - Trước khi đi du học Đức cô đã rút hồ sơ ở Đh Tĩnh Hải rồi, khả năng cô quay về họ không chấp nhận nữa, cô phải chuẩn bị tâm lý. Viên Hâm và Trương Nhã đưa mặt nhìn nhau, bọn họ còn cho rằng Lâm Tuyền sẽ giữ Trương Tiểu Bân lại, không ngờ đuổi Trương Tiểu Bân, còn muốn đuổi học Trương Ngọc. - Tổng giám đốc. Vệ Tư Mình chồng Trương Nhã với Trương Tiểu Bân cùng học Nghiêm Lập Hoàng, tình cảm thân thiết, không đành lòng, muốn xen vào: - Chị Trương. Trương Ngọc kéo áo Trương Nhã: - Là do tôi làm sai, không thể trách ngài Lâm. Viên Hâm không nói gì, bỏ qua tình cảm bạn học, đồng nghiệp với Trương Tiểu Bân, bình tĩnh nghĩ lại việc làm của Trương Tiểu Bân và Trương Ngọc quá vô trách nhiệm, bọn họ hoàn toàn có lể làm việc này khéo léo hơn, không phải ở thời điểm nhạy cảm thế này, hành động của bọn họ có thể nói là hết sức vô trách nhiệm với công ty, Trương Tiểu Bân đúng là không tiện ở lại Đh Tĩnh Hải, Lâm Tuyền không chửi mắng hay gây khó dễ gì thêm bọn họ đã rất tình người rồi. Lâm Tuyền phất tay nói với Trương Nhã: - Cô đi giúp họ chuẩn bị chuyện về nước, chuyện khác do tôi xử lý. Trương Ngọc kéo Trương Tiểu Bân đang đứng thất thần, nhìn Lâm Tuyền: - Bất kể thế nào, cho em được gọi thầy một tiếng thầy Lâm lần nữa, thời gian qua cám ơn thầy chiếu cố. Nói xong cúi mình thật sâu. Lâm Tuyền bình tĩnh nhìn bọn họ đi ra cửa. Phương Nam rót cho Lâm Tuyền một cốc nước đặt lên bàn: - Thực sự phải đuổi Trương Tiểu Bân? Không còn cách nào khác à? Lâm Tuyền nhếch mép cười: - Ai cũng phải chịu trách nhiệm vì việc bản thân làm, bọn họ nói chỉ cần có thể ở bên nhau, có thể thừa nhận tất cả, không thể chỉ nói xuông. Nhưng tình hình không tệ như tưởng tượng, khi Lâm Tuyền vừa bận rộn lo ổn định tình hình chi nhánh Châu Âu vừa đau đầu vì nghĩ cách ứng phó với Hendricks thì tổng thống Đức phát biểu ở thượng nghị viện đề tài luận trách nhiệm quốc gia.  Bài diễn thuyết không hề trực tiếp nhắc tới chính sách sản nghiệp năng lượng mới, nhưng khi Mỹ chối bỏ trách nhiệm của quốc gia đứng đầu thế giới khi từ chối ký nghị định thư Kyoto về chống biến đổi khí hậu toàn cầu. Những nhà phân tích đều nhạy bén nhận ra đây là một tín hiệu tốt. Mặc dù tiền đồ càng trở nên khó lường, nhưng chuyện cuối cùng đã chuyển biến theo phương hướng đúng là tin tức làm người ta hưng phấn. Không ngờ sau bảy ngày ký kết với Liên hợp Tĩnh Hải lại có bước ngoặt thế này, Hendricks bận rộn ứng phó với chỉ trích của cao tầng MSMM vì đánh giá sai tình hình, thời gian đâu đi chú ý tới Trương Ngọc? Lâm Tuyền trở về nước một tuần sau đó, thời tiết ở trong nước đã có thể mặc áo len rồi. Phàn Xuân Binh dẫn một đoàn người ra đón máy bay, tất nhiên không thể thiếu Tiểu Tư Vũ, Lâm Tuyền ngồi xuống giang tay ra, để Tiểu Tư Vũ nhào vào lòng, còn vờ ngã ra sau, giơ cô bé lên trời, mất hết tư thế của một tổng giám đốc. - Cậu không được chiều nó nữa, nó lớn rồi tự đi được. Phương Nam đuổi theo muốn cướp lại Tiểu Tư Vũ từ lòng Lâm Tuyền, nhưng Lâm Tuyền giơ Tiểu Tư Vũ lên cao né, Tiểu Tư Vũ vừa cười khanh khách, vừa làm mặt quỷ với Phương Nam. Phương Nam không cướp lại được con, chống hông, giận dữ nói: - Tư Vũ nếu bị chiều hư là lỗi của cậu hết. Giữa Phương Nam và Lâm Tuyền không phải không có va chạm, nói va chạm thì cũng không hẳn vì mỗi lần Phương Nam nổi giận là mỗi lần Lâm Tuyền lui bước, có điều sau lại đâu vào đó, y cũng rất cố chấp, tất cả đều quanh việc giáo dục Tiểu Tư Vũ, cô muốn con gái tự lập muốn phát triển định hướng cho con gái từ sớm, nhưng Lâm Tuyền muốn cô bé phát triển tự nhiên, cô cũng giận Lâm Tuyền cứ luôn chiều Tiểu Tư Vũ khiến cô trở thành người xấu với con gái, nhất là việc vợ chồng Lâm Minh Đạt càng chiều cô bé thái quá, tới mức gần như không yêu cầu nào của cô bé là không đáp ứng.  May là gần đây Lâm Tĩnh Di sinh con rồi, mẹ Lâm Tuyền bận rộn với em bé phân tán phần nhiều sự chú ý với Tiểu Tư Vũ, Phương Nam cũng thở phào phần nào. - Sao thế được, con gái yêu, con là cô bé ngoan hay hư. - Con là cô bé ngoan nhất trên đời. Tiểu Tư Vũ rất phối hợp, Lâm Tuyền cười lớn giơ Tiểu Tư Vũ quá đỉnh đầu, để cô bé ngồi lên cổ, hai tay nắm lấy tai mình, hai cha con vừa đi vừa hát một bài hát ở nhà trẻ, đi ra bãi đỗ xe.