Quan Thương

Chương 20

Lâm Tuyền tiếp tục theo Tần Minh tham quan tòa nhà văn phòng thành ủy, Tần Minh bị cuộc đàm thoại ngắn vừa rồi ở hành lang làm kinh sợ, càng thêm tò mò về thân phận của của Lâm Tuyền, lòng thầm nghĩ chàng trai này tới văn phòng thành ủy quá nửa do ý của bí thư Cảnh, tiếp đãi càng thêm chu đáo. Thư ký trưởng thành ủy do thường ủy thành ủy Tư Vũ Khánh kiêm nhiệm, còn có một phó thư ký trưởng tên là Lý Minh Quý. Theo thông lệ cũ, chỉ có chỉ có thư ký trưởng mới nhà chính, làm việc bên cạnh bí thư, còn phó thư ký trưởng thì làm việc ở trong văn phòng ở nhà phụ. Cảnh Nhất Dân lên làm bí thư thành ủy, Triệu Tăng cũng lên cương vị lãnh đạo, thành ủy phái cho Cảnh Nhất Dân một thư ký mới là Đinh Hướng Dương, nhưng chuyện thường ngày Cảnh Nhất Dân dựa dẫm vào Triệu Tăng quen rồi. Với năng lực và con người của Đinh Nhất Dân tạm thời còn chưa thể để Cảnh Nhất Dân hoàn toàn yên tâm, cho nên văn phòng của Triệu Tăng cũng ở nhà chính, đối diện với văn phòng làm việc của Cảnh Nhất Dân. Thăm quan xong, Tần Minh dẫn Lâm Tuyền vào văn phòng của Triệu Tăng ở lầu bốn. - Chủ nhiệm Triệu theo bí thư Cảnh phải đi tham gia một cuộc họp điều hòa, đoán chừng trong thời gian ngắn khó mà về được, tôi dẫn cậu tới văn phòng anh ấy đợi, rót cho cậu nước giải khát. Triệu Tăng còn kiêm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng thành ủy, trước đó hắn là phó chủ nhiệm, cho nên Tần Minh đã quen gọi Triệu Tăng là "chủ nhiệm Triệu", cũng không có gì không thỏa đáng. Họp điều hòa khó mà nói chắc được thời gian, may là Tần Minh hết sức nhiệt tình, giỏi ăn nói, không ngừng khơi lên đề tài nói chuyện, chẳng bao lâu đã trở nên hết sức quen thuộc với Lâm Tuyền, không làm Lâm Tuyền có chỗ nào cảm thấy không được tự nhiên. Hơn 11 giờ mới nghe thấy có người lên cầu thang, đẩy cửa ra nhìn thấy Triệu Tăng theo sát Cảnh Nhất Dân lên lầu, đệ nhất thư ký Đinh Hương Dương thì tụt lại phía sau. Mặc dù giành chiến thắng trong cuộc tranh giành quyền lực, nhưng Cảnh Nhất Dân biết đa phần là kết quả cân bằng quyền lực, thị trưởng Trương Quyền và phó bí thư thành ủy Hướng Nghĩa Sơn đều có phái hệ riêng, có căn cơ khá sâu ở Tĩnh Hải, ngược lại bản thân ông ta là bí thư thành ủy lại chỉ có một thân một mình, trừ đám Triệu Tăng có vài người ít ỏi ra thì không có cấp dưới thuận tay nào khác. Cũng chính nguyên nhân này mà Cảnh Nhất Dân mới vội vàng lập khu khai phát, chỉ có hành động lớn như thế, trong thời gian ngắn mới có thể làm kết cấu quyền lực của Tĩnh Hải xào bài lại. Cảnh Nhất Dân đã 52 tuổi, nếu như còn muốn thăng lên cương vị lãnh đạo cấp tỉnh, thì không thể bị níu chân ở Tĩnh Hải quá lâu. Nếu tra tận gốc vấn đề kinh tế của Trần Nhiên thì đủ cho ông ta dựa cột, nhưng về sau chẳng những không giao cho cơ quan kiểm sát điều tra, cũng chẳng bị kỷ ủy song quy, mà lấy cớ sức khỏe, hạ cánh an toàn. Trần Nhiên rời khỏi trung tâm quyền lực của Tĩnh Hải bảy năm rồi, nhưng không ai thấu hiểu quan trường Tĩnh Hải hơn ông ta, ông ta ở cương vị lãnh đạo thành phố gần 20 năm, riêng thời gian làm bí thư thành ủy đã 9 năm. Mặc dù về sau Chu Bình, Dương Vân kế nhiệm đều tích cực tiến hành thanh tẩy, nhưng nhân mã Trần hệ không dễ bị bài trừ khỏi hệ thống vốn có, chẳng qua là bị chèn ép mà thôi, chỉ cần có nhân vật đứng đầu vẫy cờ, những người này tụ lại sẽ thành một thế lực đáng kể. Cảnh Nhất Dân nhìn thấy Lâm Tuyền từ khe cửa thò đầu ra, thoáng do dự rồi vẫy tay gọi y tới, bảo Đinh Hướng Dương: - Cậu pha trà cho Tiểu Ba, tôi và Tiểu Ba ôn chuyện cũ. Lâm Tuyền đâu dám để đệ nhất thư ký pha trà cho mình, xoay người vào phòng Triệu Tăng cầm cốc trà ra, nói: - Chú Cảnh, cháu có sẵn trà đây rồi. Đinh Hướng Dương biết thân phận của Lâm Tuyền, có lẽ hắn đoán được suy tính thực sự trong lòng Cảnh Nhất Dân, có lẽ là do tố dưỡng chính trị của hắn, nên mặt ôn hòa đẩy vai Lâm Tuyền vào phòng bí thư. Văn phòng của Cảnh Nhất Dân ở trong ban thư ký, bên trong có gian tiếp khách và gian nghỉ ngơi thông nhau. Sau khi tòa nhà thành ủy xây xong, Trần Nhiên làm việc ở nơi này bảy năm, Lâm Tuyền còn có chút ấn tượng về cách bố trí ở đây. Đem so với Trần Nhiên xa hoa thì Cảnh Nhất Dân đơn giản hơn nhiều, tường bên phải là một giá sách lớn chạm tới tận trần nhà, góc tường có hai chậu trúc, ngoài ra không có đồ trang trí nào khác. Khi Cảnh Nhất Dân vừa mới điều tới Tĩnh Hải, Triệu Tằng cũng tốt nghiệp đại học vào thành ủy công tác, nói ra cũng khéo, hai người bọn họ quen nhau trên một chuyến tàu thủy về Tĩnh Hải, khi ấy Cảnh Nhất Dân đã là phó thư ký trưởng thành ủy, quen đi tàu thủy qua lại tỉnh thành và Tĩnh Hải. Triệu Tăng bị khí độ và học thức uyên bác của Cảnh Nhất Dân cảm phục, Cảnh Nhất Dân thì tán thưởng chàng thanh niên nhiệt huyết Triệu Tăng. Từ đó Triệu Tăng làm việc bên cạnh Cảnh Nhất Dân, rất được Cảnh Nhất Dân tín nhiệm và ỷ lại, về sau được Cảnh Nhất Dân làm mai, Triệu Tăng kết hôn với Trần Yến cháu ngoại của ông ta. Trước mặt Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng không có chút câu nệ nào, hắn từ nhỏ không có nơi nương tựa sớm coi Cảnh Nhất Dân là người thân của mình. Cảnh Nhất Dân nhìn Triệu Tăng bận rộn phân loại văn kiện đặt lên bàn, tựa hồ giải vây hộ mình, cười nói: - Triệu Tăng, cậu cũng thành lãnh đạo rồi, mấy chuyện này nên để Tiểu Đinh làm mới đúng, tôi phải khắc phục cái tật xấu dựa dẫm vào cậu. Cậu nên rèn luyện ở cương vĩ lãnh đạo, điều kiện của cậu tốt hơn tôi, sau này phải tiến xa hơn tôi mới được. Triệu Tăng cười xòa, chọn ra bản thảo khu khai phát mới đưa cho Cảnh Nhất Dân: - Tôi lại cứ muốn làm việc bên cạnh bí thư mãi. Lâm Tuyền liếc nhìn qua, tiêu đề không thay đổi, nhưng độ dày đã tăng lên một chút, thứ mà y nhìn thấy hôm qua không phải là bản kế hoạch hoàn chỉnh, chắc là do Cảnh Nhất Dân sai bảo. Nhưng nội dung y đọc được cũng đã đủ rồi, trong đầu Lâm Tuyền gần như có thể tưởng tượng ra quy mô cùng các bước thành lập khu khai phát mới, thứ chi tiết hơn thì y có biết cũng vô ích. Cho dù Lâm Tuyền không thể nhìn thấu suy tính của Cảnh Nhất Dân, nhưng cũng biết thái độ thân thiết của ông ta với mình hôm nay có liên quan trực tiếp với ông ngoại, Cảnh Nhất Dân có điều nhờ tới ông ngoại mình. Trần Nhiên sau khi lui về, sống bán ẩn cư, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với những nhân vật thượng tầng của Tĩnh Hải, ngay cả cư dân xung quanh cũng rất ít liên hệ. Cảnh Nhất Dân trực tiếp đi gặp Trần Nhiên, sợ rằng chuyện còn chưa có khởi đầu, Trương Quyền và Hướng Nghĩa Sơn đã hiểu được toàn bộ kế hoạch của ông ta, từ đó có có biện pháp hạn chế Cảnh Nhất Dân đoạt quyền. Cho dù phái đại biểu đi cũng chỉ có Triệu Tăng đù khiến Cảnh Nhất Dân tín nhiệm, nhưng Triệu Tăng ra tay cũng vẫn khiến hai người kia kinh động. Dù sao Trần Nhiên từng là chúa tế của Tĩnh Hải, nhất cử nhất động của ông ta, chuyện xoay quanh ông ta vẫn có rất nhiều người bận tâm. Chỉ có thân phận của Lâm Tuyền là thích hợp nhất, lại không làm đám Trương Quyền, Hướng Nghĩa Sơn chú ý. Mới đầu Cảnh Nhất Dân còn hơi lo lắng, trong ấn tượng của ông ta, bảy năm trước Lâm Tuyền là thiếu niên tính khí thất thường, tuy thông minh, song quá ngông cuồng. Không ngờ biến cố của Trần gia khiến thiếu niên năm xưa nhanh chóng trưởng thành, Cảnh Nhất Dân nhìn thấy Lâm Tuyền trầm ổn chững chạc hiện tại, lo lắng trong lòng hoàn toàn tiêu tán. Cảnh Nhất Dân hứng thú quan sát Lâm Tuyền, trầm ổn tự nhiên, gật gù nói : - Chậc chậc, nối không tận mắt chứng kiến, chú không tin nữa … Lâm Tuyền cười khì : - Chuyện cũ mà chú, cháu lớn rồi, tất nhiên phải hiểu chuyện hơn. ***