Quan Thương

Chương 181

Lâm Tuyền buồn bực tìm Quách Bảo Lâm "tâm sự", thế nhưng tên này nghe xong hai mắt sáng lên hâm mộ, hắn chẳng cần nói Lâm Tuyền cũng biết đang mơ tưởng tới làn da non nớt mịn màng của các em nữ sinh rồi, đúng là chơi nhầm với bạn xấu mà. Phương Nam hôm sau trở về, thực nghiệp Tinh Hồ đã đi vào quỹ đạo bình thường, trừ hàng tuần tham gia một lần cuộc họp quản lý hành chính cấp cao, cũng chỉ phải tới công trường thi công Nhuận Bằng xem tiến triển, liên hệ các phương diện thúc đẩy tiến trình cải tạo ngõ Bích Tình, việc này chỉ chiếm dụng 1-2 ngày một tuần của Lâm Tuyền, còn mỗi tháng 3 ngày tham dự hội thảo nghiên cứu kinh tế. Lâm Tuyền ở lại Tĩnh Hải không phụ trách việc gì cụ thể, đoán cha mình hẳn tính kế sẵn rồi, đám người phía dưới càng không dám che dấu, nên mới biết an bài của mình, không cho mình thoát thân. Bên cạnh y có Phương Nam mới học trung học chuyên nghiệp, Tôn Phi Phi học đại học chuyên khoa, chẳng lẽ vì dạy số học trung học, mình phải kiếm thêm một trợ lý nữa. Nghe nói Lâm Tuyền sẽ tới Trung học Tây Trạch dạy học, đám Trương Bích Quân, Trương Đình, Tôn Phi Phi đều há hốc mồm, ngược lại Phương Nam lờ mờ hiểu được dụng tâm của Lâm Minh Đạt, trong mắt ông, đại khái việc làm của Lâm Tuyền chỉ vì lợi ích, muốn y tới trường dạy học là có ý muốn y tu thân dưỡng tính. Lâm Tuyền đưa một xấp đề kiểm tra cho Trương Bích Quân: - Cô kiếm cho tôi một trợ lý dạy học từ chi nhánh Tĩnh Hải ... Quách Bảo Lâm vỗ vai y: - Tiểu Ba, phải có lòng tin vào bản thân chứ, năm đó thi đại học môn số học chỉ thiếu một chút thôi mà, dạy đám nhãi con hỉ mũi chưa sạch chẳng phải dễ như bỡn. Tôn Phi Phi đầy hứng thú hỏi: - Thiếu một chút là sao? Lâm Tuyền xua tay: - Rồi, rồi, không cần phải nói nữa, dạy số học do ba tôi đích thân theo dõi, không dễ đối phó cho qua được. Sự kiện lớn nhất tháng 8 không có gì hơn bí thư thị ủy Thông Nam bị song quy, Triệu Tăng tới Thông Nam làm bí thư thị ủy tạm quyền, cái ghế phó thư ký trưởng thành ủy để trống do Đinh Hướng Dương tiếp nhận. Thăng lên cấp chính xử phải tiến hành báo cáo kiểm kê tài sản với cơ quan hữu quan, Quách Bảo Lâm và Vũ Cường mỗi người bỏ ra 500.000 mua lấy 10% cổ phần của Đinh Hướng Dương ở Cty giải tỏa Lục Hồng vốn được để dưới danh nghĩa vợ hắn, thêm vào tiền hoa hồng 2 năm qua, Đinh Hướng Dương kiếm được 2 triệu. Vương Hiểu Dương lên làm phó cục trưởng cục công an, vợ hắn vẫn làm việc ở Cty giải tỏa Lục Hồng, lương hàng tháng 8.000, công việc nhàn nhã. Thị xã Thông Nam là thị xã cấp huyện trực thuộc thành phố Tĩnh Hải, nằm ở phía đông Tĩnh Hải, Tĩnh Hải mở rộng về phía đông, mấy trấn công nghiệp của Thông Nam bị nhấp vào Tĩnh Hải, gây ảnh hưởng nhất định tới tài chính của Thông Nam. Lần này bí thư thị ủy Thông Nam bị song quy, phó bí thư và thị trưởng cũng đều có mông đít chẳng sạch sẽ gì, bị liên quan nhất định, Cảnh Nhất Dân mới có thể quang minh chính đại đưa Triệu Tăng xuống, đương nhiên Triệu Tăng tới Thông Nam triển khai công tác sẽ có khó khăn nhất định. Mọi người tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ ở Tú Thủy Các, Triệu Tăng được phó thị trưởng thường vụ Liễu Diệp Thiên, trưởng phòng tổ chức thành ủy Khương Chi Minh tháp tùng tới Thông Nam cách thành phố 60km nhâm chức, vợ hắn Trần Yến cùng con trai Trần Lập sắp học tiểu học ở lại Tĩnh Hải. Ngày 28 tháng 8, Lâm Tuyền và Phương Nam từ Kiến Nghiệp trở về Tĩnh Hải, Phương Nam vừa mới cùng mẹ về quê, kể chuyện buổi tụ họp bạn học, Lâm Tuyền thầm than anh chàng bác sĩ tội nghiệp kia chắc chạy mất dép rồi, mẹ cô chẳng thể nói gì được, Phương Nam đúng là đáo để, điều này Lâm Tuyền biết lâu rồi, như lần đầu cô đi bán dưa, bị tên lưu manh sờ một cái, chẳng phải dẫm gãy ngón tay hắn sao. Chuyện gì cũng có hai mặt, Phương Nam sẽ mang tiếng không ít, chuyện trước kia cô bị hại càng chẳng ai tin nữa, cô làm thế phần nào biểu lộ tình cảm bản thân rồi, có điều Lâm Tuyền không biết tiếp tới quan hệ hai người làm thế nào, việc y ôm cô ở khách sạn Tứ Quý như chưa từng xảy ra, quan hệ hai người lại quay về như cũ. Phương Nam ngồi trên xe say sưa xem phim, Lâm Tuyền thì xem kế hoạch ôn tập số học cao trung. Lâm Tuyền tới Trung học Tây Trạch dạy học, không cần Lâm Minh Đạt nói thêm một câu nào, Chu Sơn lập tức xung phong nhận dạy môn lịch sử, chưa hết, mỗi lần nghe ngóng được Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải đều tới tham khảo vấn đề trường học. Một giáo viên số học, một giáo viên lịch sử, có gì mà tham khảo cơ chứ? Xe đi vào Tinh Hồ Uyển, ở cửa tiểu khu có một thanh niên gầy gò, râu tóc cắt tỉa gọn gàng, có điều không tránh được cảm giác sa sút, quần áo trên người hơi cộc, không giống của bản thân. Lâm Tuyền đụng vào vai Phương Nam, chỉ thanh niên đó nói: - Người kia bộ dạng khả nghi lắm, chị gọi điện cho quản lý tiểu khu đi. Phương Nam quay người lại, tức thì như bị sét đánh, hai mắt mở to nhìn trừng trừng thanh niên đó. - Chị làm sao thế? Lâm Tuyền đặt tay lên vai Phương Nam hỏi, dứt lời thì thấy mẹ Phương Nam bế Tiểu Tư Vũ từ trong đi ra, đang nói chuyện với thanh niên kia. Lâm Tuyền sững người một lúc không nói gì, cầm điện thoại nội bộ bảo Quý Bĩnh dừng xe cho Phương Nam xuống, cửa xe vừa mở ra, thanh niên kia quay lại mắt nhìn về phía này trở nên bén nhọn như dao. Bình tĩnh đóng cửa xe lại, xe đi vào gara, Lâm Tuyền không xuống xe, ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi. Ước chừng nửa tiếng sau Phương Nam gọi điện tới: - Anh ấy đã về ... Trốn tù ... Giọng yếu ớt run rẩy làm tim người ta nhói đau. - Em tới ngay. Lâm Tuyền không nghe rõ Phương Nam nói gì nữa, giọng cô lạc đi rồi, xuống xe, Quý Vĩnh muốn đi theo, y chặn lại: - Không có chuyện gì đâu, Tiểu Á sắp tan học rồi, chú về đi. Con gái Quý Vĩnh tên Quý Á, năm nay thi đại học chỉ đủ điểm đỗ chuyên khoa, Lâm Tuyền bảo ông đưa con gái tới Trung học Tây Trạch, ôn thi thêm một năm, ít nhất thì năm sau cũng phải đỗ vào Đh Tĩnh Hải, vợ Quý Vĩnh cũng đã xin nghỉ với đơn vị rồi, cùng tới Tĩnh Hải, an gia tại Tinh Hồ Uyển. Nửa năm nay Quý Vĩnh theo bên cạnh Lâm Tuyền và Phương Nam, hiểu rõ chuyện của Phương Nam, cũng như tình cảm giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, gọi điện vào di động của Lâm Tuyền: - Ngài Lâm vào đó đừng tắt di động, tội đợi ở dưới này. Lâm Tuyền gật đầu làm theo, nếu không phòng chừng không cho y đi, Phương Nam cũng chuyển vào Tinh Hồ Uyển, cách nhà Lâm Tuyền hai tòa nhà, Lâm Tuyền lên tới nơi, ổn định lại tinh thần bấm chuông. Phương Nam đi ra quệt nước mắt, giữ lấy cửa: - Cậu tới làm gì, tôi có bảo cậu tới đâu. Lâm Tuyền nắm lấy tay cô, không nói gì cả nhưng vẻ mặt kiên định, vừa bước vào thấy Tiêu Quân chồng của Phương Nam khoanh tay đứng dựa vào cửa sổ nhìn y, mặt cực kỳ âm trầm. - Mới tháng trước tôi nghe Phương Nam nói anh được giảm án, giờ anh làm thế là có ý gì? Tiêu Quân gầm gừ đe dọa: - Tôi nghe mẹ tôi nói Phương Nam làm trợ lý cho một giám đốc, tên giám đốc đó là cậu à? Phương Nam giang tay đứng chắn trước hai người, hốt hoảng nói: - Anh định làm gì? Lâm Tuyền vỡ lẽ, chuyện Phương Nam về quê tụ họp bạn bè không biết cách nào tới tai mẹ Tiêu Quân, tiếp theo đó không khó đoán lắm, đại khái mẹ Tiêu Quân vào thăm tù, thêm mắt thêm muối nói xấu Phương Nam. Tiêu Quân nghe thế mới trốn tù ra ngoài. Khẽ nắm vai Phương Nam đẩy sang một bên, Lâm Tuyền đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tiêu Quân, bình tĩnh nói: - Anh trốn về là muốn xem nam nhân nào đang chiếu cố chị ấy à? Tôi cho anh biết, Phương Nam làm việc cho tôi, tất cả những gì chị ấy có được ở đây là nhờ lao động chính đáng, Tư Vũ là con gái nuôi của tôi. Nếu anh muốn tìm nam nhân nào đó thì chính là tôi. Mặt Tiêu Quân hết đen lại trắng, hai nắm đấm siết chặt, Lâm Tuyền không biết nói gì thêm, quay sang hỏi Phương Nam: - Tư Vũ ở bên trong? Phương Nam khẽ gật đầu. Lâm Tuyền mở cửa phòng, Tiểu Tư Vũ đang ôm con gấu mèo cực to Lâm Tuyền mua cho, trốn trong góc phòng, vừa thấy Lâm Tuyền thì khóc khóc mếu mếu: - Ba ơi, con sợ lắm! - Đừng sợ, đừng sợ, có ba đây rồi. Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ đang trốn ở góc phòng ra, Tiểu Tư Vũ ôm chặt lấy cổ Lâm Tuyền, rúc đầu vào lòng y, không dám nhìn cha đẻ Tiểu Quân. Hai tay Tiêu Quân bấu chặt bệ cửa sổ, khẽ run run, cho thấy nội tâm chao đảo của hắn, hắn gần như không dám tin tất cả mọi thứ trước mắt, đó là người con gái y yêu thương, vì cô mà hắn vào tù, đó là đứa con bé bỏng hắn chưa được ôm bao lâu, giờ đang ôm lấy người khác. Tiêu Quân vốn định xông tới đánh Lâm Tuyền một trận vì y cướp hết mọi thứ của hắn, nhưng thấy Tiểu Tư Vũ sợ hãi trốn vào trong lòng Lâm Tuyền, toàn thân như quả bóng xì hơi, cảm giác mất mác vô tận tràn vào lòng, người cứ thế từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên sàn nhà. Mọi người đều hết sức lúng túng, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ ngồi xuống, nhẹ nhàng tách tay cô bé ra, xoay người nó lại, chỉ về phía Tiêu Quân: - Đó là ba ruột của con, còn thương con hơn cả ba nữa. Tiểu Tư Vũ nhìn một cái rồi lắc đầu quầy quậy, Tiêu Quân định gọi con nhưng thấy thế lời nói như tắc nghẹn trong cổ, quay đầu đi, mẹ Phương Nam đi tới bế Tiểu Tư Vũ vào trong phòng, để ba người ở lại phòng khách nói chuyện. Ba người bọn họ nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tiêu Quân đứng dậy, nhìn ánh chiều tà đằng xa, nói: - Tôi phải đi đâu tự thú đây? Lâm Tuyền nhấc điện thoại trên bàn, gọi cho Vương Hiểu Dương: - Cục trưởng Vương, anh dẫn hai đồng nghiệp tới Tinh Hồ Uyển, mặc thường phục thôi nhé, cũng đừng lái xe cảnh sát ... Không nói là chuyện gì. Căn phòng lại chìm vào im lặng, mười phút sau Vương Hiểu Dương dẫn hai cảnh sát mặc thường phục đi vào, hắn nhận được thông báo của Quý Vĩnh nên dẫn người tới trước rồi, vừa xong mất 10 phút là thay thường phục, một cảnh sát muốn lấy còng số tám còng Tiêu Quân, Vương Hiểu Dương ngăn lại: - Đừng làm thế trước mắt đứa bé. Tiêu Quân theo hai cảnh sát ra ngoài, Vương Hiểu Dương nói với Lâm Tuyền: - Lão Quý lo lắng nên gọi điện cho tôi, đừng trách chú ấy. - Tôi hiểu mà, tình hình của Tiêu Quân có nghiêm trọng không? - Khi anh ta trốn ra làm bị thương quản ngục, bị phát lệnh truy nã toàn quốc, nghiêm trọng lắm. Vương Hiểu Dương do dự một lúc nói thêm: - Phía đám Vũ Cường, cậu chú ý một chút, chuyện không lớn, nhưng ảnh hưởng không tốt. Bên công ty giải tỏa có Đầu tư Nam Cảng theo dõi, sẽ không có vấn đề gì lớn, chi phía giải tỏa cố định, không thể ức hiếp chèn ép người ta, chẳng lẽ có vấn đề ở chỗ khác. Lâm Tuyền gật đầu, bảo sẽ chú ý. Đợi Vương Hiểu Dương đi ra ngoài, Phương Nam không còn sức đứng dậy nữa, ngồi đó khóc nấc lên không ra tiếng, Lâm Tuyền bế cô vào phòng, Phương Nam nhũn người đi trong lòng y, lẩm bẩm: - Bốn năm, bốn năm, chỉ còn chưa đầy một năm nữa thôi, vì sao anh ấy không tin tôi, bằng vào cái gì anh ấy không tin tôi. Anh ấy không chịu hiểu sao, tôi sao có thể trông cậy gì ở anh ấy. Đêm hôm đó Lâm Tuyền ở lại trong phòng Phương Nam, biết rõ hơn quan hệ giữa cô và Tiêu Quân. Sinh ra trong gia đình công nhân bình thường, bị ảnh hưởng của cha mẹ, từ nhỏ tính cách Phương Nam có phần nhút nhát cam chịu. Tiêu Quân là hàng xóm của cô, là con trai bạn cha cô, từ nhỏ đã quấn lấy cô rồi, lên cấp ba càng công khai thể hiện tình cảm theo đuổi cô. Phương Nam bấy giờ còn ngây thơ, thấy Tiêu Quân đánh bạn trai khác quấy rầy mình, cho rằng hắn là người đáng nương tựa, thêm vào hai gia đình thân thiết đều vun vào, Phương Nam chẳng suy nghĩ nhiều vậy là gật đầu thành vợ Tiêu Quân. Lấy nhau rồi, cuộc sống không êm đềm, Tiêu Quân quá si mê Phương Nam, làm mẹ hắn bất mãn, vì thế quan hệ Phương Nam và mẹ chồng không tốt, Phương Nam nhiều lần khuyên chồng nhưng Tiêu Quân bỏ ngoài tai. Sau này có con rồi, Tiêu Quân cũng không tỏ quá thân thiết với con gái, chỉ biết đến vợ. Tiêu Quân lại còn rất gia trưởng, ghen tuông, không cho phép Phương Nam tiếp xúc với người khác giới, hàng ngày cô đi làm, hắn đưa đón tận nơi. Với Phương Nam khi ấy, điều đó không ảnh hưởng nhiều, từ nhỏ cô thích cuộc sống yên bình, thế giới của của cô rất nhỏ bé, nhà đến chỗ làm, ra chợ, lại về nhà … Thế là đủ rồi. Chính vì không muốn đảo lộn cuộc sống nhỏ bé của mình, Phương Nam nhẫn nhịn bị lãnh đạo quấy rối ở chỗ làm, tới khi vị lãnh đạo đó muốn cưỡng bức cô, cô mới về nhà nói với chồng, từ đó cuộc sống của cô hoàn toàn đảo lộn. Ngày hôm sau Lâm Tuyền cùng Phương Nam tới trại tạm giam, vẻ mặt của Tiêu Quân trở nên nhẹ nhõm hơn, nói với Lâm Tuyền: - Cậu giúp tôi được không, tôi muốn về Xuân Khê một chuyến, làm thủ tục ly hôn với cô ấy, cả đời này tôi phải ở trong đây mất rồi. Lâm Tuyền nhìn Phương Nam: - Em có thể an bài cho chị. - Anh nói ly hôn là ly hôn à? Đời này em không dính líu gì tới anh nữa, nhưng em không ly hôn. Phương Nam nổi giận đẩy cửa ra ngoài. Lần này Tiêu Quân vào tù, ít nhất cũng mất thêm mười mấy năm nữa, Tiêu Quân thẫn thờ nhìn bóng lưng Phương Nam, không biết cô nói những lời đó là có ý gì. Lâm Tuyền đứng dậy: - Chuyện này để sau hẵng nói vậy, mai chúng tôi sẽ tới tiễn anh. Hôm sau Tiêu Quân được chuyển về trại giam, nhìn xe tù dần biến mất cuối con đường, Lâm Tuyền quay về xe, xe không bật đèn, ánh sáng không tốt, Phương Nam co chân trên ghế, mặt cúi gằm chẳng nói chẳng rằng, Lâm Tuyền đi tới ôm cô vào lòng. Quý Vĩnh ở phía trước khởi động xe, lúc này Phương Nam mới giật mình tỉnh lại, vén mái tóc rối ra sau tai, khuôn mặt mỹ lệ có chút tiều tụy mỏi mệt, vành mắt đỏ hoe, trên má còn có dấu nước mắt. - Lúc này đừng nghĩ gì cả ... Lâm Tuyền ôm Phương Nam vào lòng, áp má lên mái tóc suôn mềm của cô, nhấc điện thoại bảo Quý Vĩnh lái xe lên đê. Ánh trăng như nước, đằng xa mặt sông như có vô số viên ngọc vỡ dập dềnh, dù nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ ầm ầm, ngồi trong xe vẫn cảm thấy bốn bề tĩnh mịch, trong xe lan tỏa không khí thương cảm. Họ cứ ngồi trong xe như thế mấy tiếng đồng hồ rồi, Lâm Tuyền thấy đói nhấc điện thoại bảo Lão Quý lái xe về nhà, đặt điện thoại xuống thì đột nhiên Phương Nam nói: - Tôi muốn đi uống rượu. - Uống rượu lúc này không hay đâu. Lâm Tuyền muốn pha trò một chút phá tan không khí nặng nề này: - Chị hay xem mấy phim tình cảm cũng biết trước hợp này rồi đó, nhân vật nữ gặp chuyện buồn đi uống rượu tới say ngất, thế rồi… Phương Nam ngắt lời y: - Cậu có đôi mắt nhìn thấu lòng người, vậy hãy nói xem lúc này tôi đang nghĩ gì? Lâm Tuyền nương theo ánh trăng nhìn Phương Nam, khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, cằm thanh tú hơi nhọn, má trắng như ngọc, dưới ánh trăng trông có chút mỏi mệt, đôi mắt đẹp nhìn y ánh lên vẻ kiên định, đờ đẫn lắc đầu: - Em không biết… - Tôi không cần mượn rượu để làm việc đó. Phương Nam nắm tay Lâm Tuyền đặt lên bầu vú của cô: Lâm Tuyền ngây ra nhìn Phương Nam, ánh mắt cô nghiêm túc, lòng bàn tay cách lớp áo sơ mi mỏng chạm bầu ngực tròn căng đầy đặn của cô, mới thế khiến cho người ta mất hồn rồi, tay run run bóp nhè nhẹ, Lâm Tuyền liền cảm thấy như là hồn mình đã phiêu diêu ở trên bầu trời rồi, nhất thời không biết phải nói gì. Phương Nam ngồi lên đùi Lâm Tuyền, người cúi xuống, hai tay ôm má y, mặt hai người gần như dính vào nhau, ánh mắt nhu hòa, giọng cũng trở nên dịu dàng: - Hôn tôi đi. Chỉ ba chữ thôi, nói ra xong mặt cô đã đỏ tới tận mang tai, may mà xung quanh tối om không ai nhìn thấy, ngượng ngùng qua đi, Phương Nam bỗng càm thấy sự nhẹ nhõm vô cùng. Xiềng xích đạo đức trước kia trói buộc hai người đã được cởi bỏ, Lâm Tuyền chợt hiểu Phương Nam nói câu kia là sao, Tiêu Quân vì cô mà vào tù, hắn yêu cô, vì cô mà phải vào tù, Phương Nam chờ đợi bốn năm, giữ phận làm vợ. Nhưng lần này hắn trốn về là do hắn hoàn toàn sai rồi, mà nguyên nhân Tiêu Quân trốn về càng làm Phương Nam không chấp nhận, hành động đó không khác gì xúc phạm cô, cô không ly hôn với hắn, ít nhất chừng nào Tiêu Quân còn ở trong tù, nhưng cô không còn quan hệ gì với Tiêu Quân nữa, trái tim cô đã tự do rồi. Lâm Tuyền khe khẽ chạm vào cánh môi Phương Nam, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc, tiếp đó hai vòng tay siết chặt lấy đối phương, Lâm Tuyền dùng lưỡi tiến qua làn môi mềm chạm tới hàm răng lạnh giá của cô, cái lưỡi ướt át Phương Nam liền đưa ra cuốn lấy, tình dục kìm nén bao năm bùng phát, Phương Nam có chút điên cuồng, lửa dục thiêu thân làm chút ít rụt rè cuối cùng của cô bị thiêu cháy sạch sẽ, đói khát mút lấy cánh môi Lâm Tuyền, chiếc lưỡi như con rắn cuộn lấy lưỡi y, ngón tay lùa vào tóc y mà vầy vò, người vặn vẹo cọ sát người y kiếm tìm khoái cảm nhục dục mỗi ngày một dâng cao ... Lâm Tuyền bị lửa nhiệt tình của Phương Nam thiêu cháy, nhìn khuôn mặt mê người đó, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ cô họng cô, không kiềm chế được, luồn xuống dưới vạt áo sơ mi của Phương Nam, thuận theo bờ lưng trơn mịn của vuốt ve. Chán chê ở phía sau, tay Lâm Tuyền lại di chuyển tới trước ngực, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, rồi trực tiếp sờ lên trên, lách ngón tay qua chiếc áo lót buộc chặt đối vú tiến từng chút từng chút một, Phương Nam tách môi ra, gục đầu lên vai Lâm Tuyền, thở hổn hển, thì thầm bên tai y: - Ở phía trước cơ... Lâm Tuyền choàng tỉnh, dễ dàng tìm ra được chỗ nút móc áo lót, thốt lên: - Thật là đẹp. Thực ra trong xe không bật đèn, đôi vú cao vút hình bán cầu của Phương Nam hiện ra, nhìn không rõ lắm, nhưng nắm ở trong tay, vẫn có thể cảm giác được hình dạng hoàn mỹ và sự căng tràn mịn màng của nó. - Nói lung tung gì đấy. Phương Nam trừng mắt nhìn y, cô chủ động như vậy đã phải lấy dung khí lớn lắm rồi, vậy mà y còn có tâm tình bình phẩm này nọ, bị Lâm Tuyền nói thế, gò má trắng phơn phớt ráng hồng, quyến rũ hoa mắt. Trương Khác lúc này mới giành lại chút chủ động, nhìn đôi mắt cô sóng sánh như hồ nước mùa thu, lòng vừa yêu vừa thương, trong khoang xe mờ tối, bốn đôi mắt say đắm nhìn nhau, Trương Khác cảm giác được khuôn mặt hoan nhường nguyệt thẹn của cô chan chứa nhu tình thấm vào lòng người, tay từ eo cô trượt xuống, xúc cảm mềm mịn đó làm người ta càng thêm thèm khát khám phá những chỗ mềm mại hơn, tay liền lần mò vào trong quần lót của cô sờ tới chỗ thần bí của nữ nhân. Phương Nam vừa thở dốc vừa giúp Lâm Tuyền cởi quần, hai cơ thể chỉ còn lại quần lót dán sát vào nhau, một luồng nhiệt nóng rực như dung nham thiêu đốt hạ thân, Lâm Tuyền gục vùi đầu giữa hai bầu vú của Phương Nam, vừa hôn vừa cởi chiếc quần lót. Xe đột nhiên dừng lại. Hai người choàng tỉnh dừng động tác, xe đã tới ngoài Tinh Hồ Uyển. - Làm sao bây giờ? Phương Nam nhìn Lâm Tuyền, giọng vừa e lệ vừa khát khao: - Bảo Lão Quý lái xe vòng vòng nhé? Lâm Tuyền mê đắm nhìn cơ thể Phương Nam: - Muốn chết à? Mau mặc quần áo vào. Giọng giận hờn thẹn thùng của Phương Nam càng khiến Lâm Tuyền ngứa ngáy, nhưng Phương Nam nhất quyết đẩy ra, đành tiu ngỉu mặc quần áo vào, nhìn vết nước ở hàng ghế nói: - Chị nhìn này. - Của cậu đấy. - Cái gì mà của em, rõ ràng là chị bị lũ lụt. - Bảo của cậu là của cậu. Nhìn mặt Phương Nam đỏ như máu, thế này mà xuống xe không khiến Quý Vĩnh nghi ngờ mới là lạ, Lâm Tuyền không trêu cô nữa, lấy giấy lau sạch vết nước trên xe, nhấc điện thoại lên nói: - Lão Quý, chú về trước đi, một lát nữa tôi và Phương Nam đi ăn, cô ấy lái xe là được. Đặt điện thoại xuống, Lâm Tuyền thì thầm vào tai Phương Nam: - Ở chỗ này hay là tìm chỗ khác? Người Phương Nam mềm nhũn trong lòng Lâm Tuyền, nhìn người qua lại bên ngoài, lòng thầm trách vì sao Quý Vĩnh không lái luôn xe vào gara, đẩy Lâm Tuyền đang sờ mó loạn trên người cô: - Đi ăn cơm đã. Phương Nam lái chiếc con bọ của Volkswagen, chính là chiếc xe cô dùng lái về quê, xe này không phải do Lâm Tuyền mua cho cô mà chính bản thân cô bỏ tiền ra mua, cổ phần của cô ở Liên hợp Tĩnh Hải không kém Trương Bích Quân, cô thực sự thành tiểu phú bà rồi. - Tới khách sạn? - Bị người ta nhìn thấy thì làm sao? Lâm Tuyền nhíu mày, tâm kết giữa y và Phương Nam cởi bỏ quá bất ngờ, giống như đôi tình lữ chia cách lâu ngày, khi gặp lại không tìm thấy chỗ thích hợp để âu yếm, lòng hết sức phiền não. Phương Nam cầm một chuỗi chìa khóa, cười giảo hoạt: - Gian phòng sau trường Nhất Trung vẫn để đó. - Đi mau, đi mau, do dự gì nữa. Phương Nam lái xe lòng rạo rực, cảm giác có hơi ấm chảy ở bụng dưới, cảm giác đôi mắt nóng bỏng của Lâm Tuyền nhìn mình không chớp, thiếu chút nữa co vào xe người khác, phanh lại mắng y một trận, nắm đầu y xoay sang bên: - Không được nhìn, làm tôi không còn tâm tình lái xe nữa. - Ấy, sao chị biết tôi đang nhìn chị. Phương Nam lườm y một cái không trả lời. Vẫn là gian phòng trước kia do Quách Bảo Lâm thuê, về sau thành trụ sở sơ chế dưa nẫu, sau nữa cho Trương Dịch Phi ở, rồi Trương Dịch Phi chuyển đi, nó liền để trống. Xe dừng lại, cửa sân khép hờ, Lâm Tuyền ôm eo Phương Nam, không kìm nổi bóp cặp mông căng tròn dưới quần jean. Tiếng rên rỉ loáng thoáng đâu đó, trong phòng có người sao? Phương nam dừng lại, mở to mắt kinh ngạc, cái loại âm thanh này quá quen thuộc, vừa rồi chẳng phải cô cũng phát ra tiếng kêu như thế dưới bàn tay Lâm Tuyền sao? Rèm cửa khép không kín, chắc hẳn người bên trong không ngờ lại có người tới nhìn trộm, hoặc là cũng quá nóng vội như bọn họ hiện giờ nên không chú ý. Lâm Tuyền và Phương Nam cùng thò đầu nhìn, hai cơ thể trần truồng lăn lộn trên giường, Trương Dịch Phi cưỡi trên người Vũ Cường, tay chống ngực hắn, cổ ngửa ra sau, eo mông nhấp liên hồi một cách uyển chuyển điêu luyện. Lâm Tuyền thiếu chút nữa rớt cằm, không ngờ Tiểu Nha Đầu thường ngày ít nói rụt rè ở trên giường lại nhiệt tình như thế, Phương Nam đứng trước, mông bị hạ thân Lâm Tuyên áp lên, cảm giác rõ ràng phản ứng của y, nắm tay y kéo lại, rời khỏi cửa mới mắng: - Không được nhìn. Hai người hết cách, đành đi ăn cơm trước, ăn cơm xong Lâm Tuyền mang tâm trạng kích động còn hơn cả vụng trộm, lén lún lần mò tới khách sạn Tây Sơn, không còn phòng đơn, đành thuê phòng đôi, có điều Phương Nam thì đã trấn tĩnh lại, tới lúc này lại rụt rè rút lui. - Tôi mệt rồi, phải ngủ một lúc. Phương Nam cởi quần, mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần lót chui vào chăn. - Đúng, đúng, đến giờ ngủ rồi. Lâm Tuyền giả ngốc cũng cởi áo mò lên giường. Phương Nam quấn chặt chăn sẵng giọng nói: - Cậu qua giường kia ngủ. - Cái giường kia nằm không thoải mái. - Vậy thì lăn ra đất mà ngủ. Lâm Tuyền cởi tất, tắt đèn đi: - Em lấy CMT thuê phòng, vì sao phải nằm dưới sàn. Phương Nam quay người đi tỏ ý không thèm lằng nhằng với y, nằm im thít cứ như đã ngủ thật rồi vậy. Lâm Tuyền ngửi hương thơm tỏa ra trên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ, Phương Nam vùng vẫy chống cự, nhưng rõ ràng rất nửa vời, bị tay Lâm Tuyền luồn tới bụng, vuốt ve làn da trơn láng dần nóng lên của cô, mặt cách lớp áo thun hưởng thụ sự êm ái từ bầu ngực của thiếu phụ một con. Tới khi tay Lâm Tuyền hướng xuống mò mẫm giữa hai đùi cô, Phương Nam nhắm mắt lại buông xuôi, môi mím chặt cho y tùy ý, nhưng đôi mắt mở ra nhìn về phía trước không biết suy nghĩ gì.