Quan Thương

Chương 128

Bản thiết kế cho biệt thự số 36 đã được xác định, là thiết kế mang phong cách kiến trúc dinh thự Dân Quốc, diện tích dùng xây dựng là 1.2 mẫu, diện tích cảnh quan là 3 mẫu, sau khi xây xong sẽ có 1 tầng ngầm, 3 tầng trên mặt đất, tổng diện tích kiến trúc là 1880 mét vuông. Thành công của hạng mục Đàn Sơn thì cứ nhìn vào Minh Đô, Thiên Dật ở bên cạnh là có thể thấy được rồi, song thành công tới mức nào thì trừ Lâm Tuyền ra, ngay cả Lạc Ích Đồng cũng không thể dự đoán chính xác, vì không ai biết được y còn con bài nào chưa tung ra hay không. Tuy Lâm Tuyền hình như không chú ý tới hạng mục Đàn Sơn nữa, đem hết nghiệp vụ cho mấy giám đốc như Trương Bích Quân, Thiệu Binh, Cố Lương Vũ làm, nhưng Lạc Ích Đồng biết vài tháng nữa khi chung cư Đàn Sơn lộ diện trước mắt mọi người, Lâm Tuyền sẽ lần nữa tự mình khống chế đại cục. Nguồn nhà cho người nội bộ nhận mua trừ 7 căn chia cho ủy ban kiến thiết thì mười mấy căn nhà khác đều lọt vào trong túi Lâm Tuyền, điều này khiến Dương Oánh có chút bất mãn. Có điều dưới sự chỉ đạo của y, Dương Oánh mua nhà ở Thiên Dật với giá 4.500 trước khi Tinh Hồ tham gia marketing, nay đã tăng lên thành 5.800, khẩu trừ đi các loại thuế phí, hơn hai tháng lãi ròng đã gần 700.000. Lâm Tuyền nói với Dương Oánh: - Giá nhà của Hoa viên Thiên Dật tới tháng 10 sẽ lên đến 6.300, sau đó sẽ tăng trưởng theo tỉ giá tự nhiên, mặc dù lợi nhuận rất khả quan, nhưng tôi thấy chị không có cái kiên nhẫn này, đến tháng 10 cứ để chi nhánh phía dưới treo bán. Chung cư Đàn Sơn tiền kỳ sẽ đưa ra một ít nhà để thăm dò tình hình thị trường, tới khi đó chị hãy tham gia, đương nhiên giá sẽ cao hơn nhận mua nội bộ nhiều. - Bỏ đi, mua nội bộ sẽ ảnh hưởng không tốt tới Thiên Sương. Dương Oánh đành chịu, vừa ôm cánh tay Cảnh Thiên Sương, vừa hiếu kỳ nhìn Lâm Tuyền: - Cậu bận rộn như vậy còn bỏ thời gian ra quan tâm tới mấy căn nhà của tôi, thực sự phải cám ơn cậu nhiều. Lâm Tuyền nhún vai: - Mở công ty chỉ là để chơi thôi, chuyên nghành của tôi là cố vấn đầu tư, không riêng chị, anh chị, con gái của Lý chủ nhiệm, vợ phó bí thư Đoạn, công tử nhà sở trưởng Mã ..v..v..v.. Đều là khách hàng của tôi, tôi phải thu phí cố vấn thì chị Dương Oánh kết toán xong nhớ trả tôi 5% đấy. Cảnh Thiên Sương hỏi: - Tôi thấy hiện giờ ý cậu không đặt ở hạng mục Đàn Sơn, kỳ nghỉ này vì sao không về Tĩnh Hải? - Đúng thấy, không về Tĩnh Hải thăm chị Phương Nam của cậu à? Dương Oánh trêu ghẹo: Lâm Tuyền sau này mới biết Dương Oánh rất sôi nổi hướng ngoại, không hề giống như cô biểu hiện ra khi lần đầu tới nhà Cảnh Nhất Dân, chẳng qua cũng giống như Tiểu Sơ, giả vợ ngoan hiền lấy lòng mẹ chồng tương lai mà thôi. Ở loại chuyện này da mặt Lâm Tuyền khá mỏng, thoáng cái đã đỏ hồng, không dám dây dưa với Dương Oánh, chỉ còn biết lảng sang chủ đề khác: - Bán đấu giá khoản nợ của tòa nhà Tĩnh Hải hỏng một rồi, chú Cảnh không nhắc tới chuyện này, lòng tôi tự thấy không thoải mái, gặp nhau càng ngại ngùng, anh Triệu Tăng cũng thế, thà trốn ở tỉnh thành cho nhàn. Cản Thiên Sương thở dài: - Tòa nhà Tĩnh Hải bỏ dở mấy năm rồi, mặc dù công trình này đầu voi đuôi chuột, song cũng đem lại nhiều lợi ích, chỉ có điều quan hệ lợi ích trong đó quá rắc rối, nhất là liên quan tới hơn 100 chủ nhà nhỏ, ảnh hưởng tới đoàn kết ổn định của Tĩnh Hải. - Thôi, thôi, còn chưa làm bí thư thành ủy đâu, không cần nói giọng nhà quan sớm thế. Dương Oánh cười nhạo Cảnh Thiên Sương. Cảnh Thiên Sương khẽ nhéo mũi cô, không bảo cô nói lung tung, hỏi Lâm Tuyền: - Ở tỉnh thành công trình dang dở còn nhiều hơn, cậu có biện pháp gì giải quyết ổn thỏa vấn đề này không? Lâm Tuyền ngạc nhiên hỏi: - Anh Cảnh cũng quan tâm tới vấn đề này à? - Khi phó bí thư Cố làm thị trưởng phê duyệt tòa nhà Tĩnh An, tòa nhà Thiên Nhuận, mặc dù vấn dề của Tĩnh An, Thiên Nhuận không dính líu tới phó bí thư Cố, song nếu vấn đề không được giải quyết, thể diện không đẹp đẽ gì cho cam, đương nhiên có thể còn có ảnh hưởng không tốt sau này ... Cảnh Thiên Sương hiện là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy Cố Hiến Chương. - Cao ốc Tĩnh Hải chỉ là cãi vũng nhỏ, dùng năm sáu chục triệu là lấp đầy được rồi, còn Thiên Nhuận, Tĩnh An thì quá lớn, mỗi tòa đều là kiến trúc cao trên 30 tầng, phải điều động ba bốn trăm triệu mới đủ, địa ốc vừa mới ấm lên, lòng tin của các nhà đầu tư còn chưa khôi phục được, bỏ chừng đó tiền vào một công trình dang dở là khó, cứ đợi thêm hai ba năm, vấn đề sẽ theo đó mà giải quyết. - Phó bí thư Cố năm nay 55 tuổi, đang ở vào thời điểm mấu chốt thăng tiến được hay không, cậu bảo ông ấy đợi thêm được hai năm không? Giải quyết vấn đề còn cần thêm một năm nữa. Dương Oánh nói: - Xưa nay chỉ có chính tích của lãnh đạo làm gì có trách nhiệm của lãnh đạo, phó bí thư Cố mà vì chuyện này mà không thể tiến lên được thì xem ra không phải vấn đề nhỏ ... Cảnh Thiên Sương vỗ má cô: - Em đừng nói bừa. - Tiểu Ba đâu phải người ngoài, em thấy Tiểu Ba còn gian nhất, cậu ta hiểu hơn ai hết. Lâm Tuyền không cần biết dính líu trong đó thế nào, dù sao đẳng cấp của y hiện nay chưa đủ biết tới đấu tranh cấp bậc tỉnh, còn cả đống việc khiến y phải lo, song quan trọng là thể hiện thái độ, nếu không lúc người ta cần anh thì anh thoái thác, sau này anh đừng trông đợi gì vào người ta: - Tôi đã nhận lời với anh Triệu Tăng, tới cuối năm mà cao ốc Tĩnh Hải vẫn chưa có ai tiếp nhận thì tôi sẽ nhận, lúc đó thuận lợi giải quyết được cao ốc Tĩnh Hải, tôi sẽ cổ động Lạc Ích Đồng cùng Tinh Hồ, ít nhất nhận lấy một trong hai cao ốc Tĩnh An hoặc Thiên Nhuận. Cảnh Thiên Sương cười: - Nghe nói Chu Vân Thiên cũng bị cậu cổ động tới Tĩnh Hải? - Cái đó cần gì tôi cổ động? Ông ấy đi theo tiếng gọi của đồng tiền đấy chứ. Cả ba người cùng cười ngặt ngẽo. Buổi trưa ăn cơm ở nhà Cảnh Thiên Sương xong, Lâm Tuyền về nơi ở tại chung cư Thanh Niên, căn hộ chung cư đơn diện tích 40 mét vuông bị đủ các loại sách, báo, tài liệu chất kín mặt bàn, chẳng biết bao nhiêu ngày không được lau dọn, phủ lớp bụi mỏng bên trên, cái chăn giường màu vàng có một nửa là đã rơi xuống đất, trên sàn nhà có mấy dấu chân. - Sao đột nhiên lại trở thành bẩn thỉu như thế này nhỉ? Lâm Tuyền lẩm bẩm như kẻ ngớ ngẩn, không hề kiểm điểm hành vi của bản thân, nói cứ như ai đó gây ra vậy, thu dọn sách báo tài liệu xong gọi điện cho lễ tân, yêu cầu phục vụ dọn dẹp. Hình như lễ tân cũng biết nơi này rất bẩn thỉu, liền một lúc phái hai người phụ vụ tới, còn sách theo một đống dụng cụ vệ sinh. Chung cư kiểu khách sạn mặc dù tiền thuê nhà có hơi đắt một chút, nhưng phụ vụ chu đáo làm sống ở đây rất thoải mái, nếu không phải do yêu cầu đặc biệt của Lâm Tuyền thì hàng ngày đều có phục vụ tới quét dọn. Đương nhiên đủ loại giấy tờ mà y rải khắp phòng nếu không phải bản thân y dọn dẹp mà để người khác làm thay thì sau đó y phải tìm cả ngày mới thấy, cho nên Lâm Tuyền mới đưa ra yêu cầu đặc biệt kia. Kỳ nghỉ hè năm nay cả Trương Đào, Điền Lệ, Trần Lập và Lục Nhất Mạn đều không rời trường, nếu không bận rộn với công việc của hiệu giặt thì tham gia đủ các lớp phụ đạo để cuối năm thi nghiên cứu sinh. Trương Đào gọi điện thoại tới, hỏi Lâm Tuyền đã rời tỉnh thành chưa, biết y vẫn làm ổ tại tình thành liền rủ đi tụ tập. Bên ngoài 36 độ C, mặt trời như thiêu như đốt, nếu không cần thiết phải ra ngoài thì Lâm Tuyền hạn chế tối đa việc hành hạ bản thân làm người mồ hôi nhớp nháp, nói: - Cậu tới đây đi, phòng tôi có điều hòa, à mang theo ít đồ uống đến nhé.