Quan Thuật

Chương 98

Trước kia Triệu Bính Kiện gặp gỡ với Diệp Phàm chẳng qua là giới hạn trong một tính chất bạn bè hoặc là một quan hệ cấp trên cấp dưới tốt. Hiện giờ nhìn Lý Hồng Dương đối xử thân thiết với hắn, hơn nữa Diệp Phàm cũng đúng là đạt được một chút thành tích. Về phần quan hệ giữa Diệp Phàm và con gái của phó chủ tịch Tiêu thì Triệu Bính Kiện cũng đã hỏi thăm rõ ràng, nguyên là mình cầm đèn chạy trước ô tô. Tuy nhiên bây giờ đúng là Triệu Bính Kiện thật sự có ý kết giao nên mới liên tiếp cạn chén với hắn, lại còn tạo thế xưng huynh gọi đệ biểu diễn cho những người khác xem. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Phân lượng của Triệu Bính Kiện dĩ nhiên là lớn, y là thần tài của huyện Ngư Dương, vị trí so với các phó chủ tịch bình thường trong lòng Lý Hồng Dương còn lớn hơn. Nói ngay như cả chủ tịch thị trấn Nam Khê Chung Minh Đào, là vua một cõi, cùng cấp bậc với Triệu Bính Kiện, nhưng nếu anh Triệu xuống thị trấn thì Chung Minh Đào còn phải khiêm nhường gọi một tiếng anh Triệu. Anh Triệu có thể lờ người nhưng ngươi tuyệt đối không được bỏ qua. Nếu không người ta chỉ cần ho khan một tiếng thì trì hoãn tài chính của ngươi dăm bữa nửa tháng vậy thì ngươi như con kiến bò trên chảo rồi. Không lâu sau! Người đẹp Tạ Mị Nhân của Thủy Vân Cư đi vào mời rượu, cô vừa nhìn lướt qua thì thấy Diệp Phàm cũng có thể ngồi đây thì hơi sửng sốt. Lúc đầu Tạ Mị Nhân còn tưởng rằng Diệp Phàm là thư ký hay tài xế của đám chủ tịch hay bí thư gì đó, không ngờ hắn lại có tư cách ngồi ở đây. Đây chính là một loại thân phận tượng trưng, thầm nghĩ ban đầu mình nhất thời cao hứng, vốn chỉ đùa giỡn một thằng em thư sinh, ai ngờ hắn lại có khả năng, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể ngồi cạnh Lý Hồng Dương, xem ra mình trông nhầm rồi. Sau giây lát ngạc nhiên, Tạ Mị Nhân cố ý liếc Diệp Phàm một cái thật phong tình như hoa mẫu đơn khoe sắc làm các lão đại xớn xác, thầm than vưu vật a vưu vật! Người theo đuổi Tạ Mị Nhân ở huyện Ngư Dương không ít, tất cả đều là tay có máu mặt nên cô gần như là một món hàng cấp thái tử. Vưu vật như thế mà lại cười tình với thằng ranh họ Diệp, chẳng lẽ có ý gì. Điều này thật không thể, một cán bộ thôn sao có phân lượng gì, mọi người đều hoài nghi, tám phần là không tin. Mọi người đang nghĩ lung tung thì đã thấy Tạ Mị Nhân cúi người khẽ nói: - Cậu em, cậu thay chị uống với những lãnh đạo nhé. Chị là phụ nữ, tửu lượng có hạn, cậu phải đỡ cho chị đấy, khanh khách...... Lập tức...... Lập tức...... Bá nữa á...... Bá nữa á...... Mọi người lại càng tròn mắt nhìn Diệp Phàm, độ tin cậy tăng lên ba phần, trong lòng đều suy đoán tại sao thằng ranh này lại dựa được vào bà chủ Tạ Mị Nhân này. Theo lời đồn đại thì người đứng sau Tạ Mị Nhân này khá bí ẩn, có người nói là thường vụ huyện ủy Tạ Cường, cũng có người nói là thị ủy, tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán. Nhưng mọi người thà rằng tin còn hơn là không. Nếu không tin thì tự dưng lại có thêm một kẻ địch, còn nếu tin thì cùng lắm là để yên cho cô làm ăn. Hơn nữa bà chủ Tạ Mị Nhân đối xử rất đàng hoàng, tiền nhà nước chỉ cần một tờ hóa đơn là xong, vậy thì tại sao không làm. Tạ Mị Nhân mở ra Thủy Vân Cư lớn như vậy nhưng tới giờ vẫn không ai dám chọc tới. Ngay cả một vài vị thủ lĩnh của Ngư Dương cũng không dám thò tay ra, nếu không có tài năng thì không thể làm như vậy. Tuy nhiên nghe nói lúc đầu thì đại thủ lĩnh của huyện Ngư Dương là đàn em Hắc Thất của "Kháo sơn hổ" Ngọc Thế Hùng đến Thủy Vân Cư ăn một bữa cơm hơn ngàn đồng rồi tuyên bố thu phí quản lý. Kết quả không lâu sau Hắc Thất phải đem theo đàn em tự mình mò đến thanh toán hết. Ngay cả Ngọc Thế Hùng cũng thường xuyên đến đây, mỗi tháng một lần, từ đó về sau không một tên ong ve nào dám đến đây giở trò ăn quỵt. Nếu không thì làm sao những lão đại của Ngư Dương lại thích chiếu cố nơi đây, một nơi vắng vẻ như vậy nhưng lại làm ăn khấm khá, hơn nữa người đến đều là có danh phận. - Thằng em,có bà chị xinh đẹp như vậy mà không nói với chúng ta, anh em kiểu gì thế. Triệu Bính Kiện cười khan, mọi người cũng nhìn chằm chằm chờ hắn giải thích. - Mới biết ngay lúc vào cửa. Diệp Phàm thành thật nói. - Hiểu! Ha ha...... Triệu Bính Kiện lại càng vờ vịt, cả bàn cũng khẽ cười. - Chính xác là vừa mới biết. Lúc vào cửa hắn gọi tôi một tiếng chị nên tôi nhận làm em kết nghĩa, đơn giản vậy thôi. Làm sao vậy đại tài thần Triệu, anh cho là nói dối phải không? Tạ Mị Nhân khẽ nhếch miệng duyên dáng làm Triệu Bính Kiện tim đập thình thình, vội vàng giơ chén rượu lên che dấu nói: - Tốt! Tốt! Anh Triệu chúc mừng thằng em, Mị Nhân của chúng ta thật không đơn giản, say này thằng em đến "Thủy Vân Cư" của bà chị kết nghĩa ăn cơm nhớ đừng quên anh, ha ha...... - A! Thằng em sao không dám gọi anh chứ Diệp Phàm vẻ mặt đau khổ, hắn sao dám đến chỗ của Tạ Mị Nhân ăn cơm, nếu vậy thì e là bị cả một đám người giết chết. Ngay vào lúc này, điện thoại của Tần Chí Minh vang lên liền bước ra góc tường để nghe. - Cái gì...... Chuyện gì xảy ra...... Bị thương có nặng không...... Gãy á...... Thiết Hải, khống chế tốt hiện trường cho tôi. Người bị thương mau đưa bệnh viện, báo cho chủ tịch Thái không có...... Tôi trở về ngay. Tần Chí Minh sau khi để điện thoại xuống thì sắc mặt xanh mét. Sau đó y đến bên Lý Hồng Dương hạ giọng nói gì đó. Lý Hồng Dương nghe xong nhăn mặt, thở dài nói: - Ngô Tín Dân a! Thật là âm hồn bất tán. Chí Minh, anh lập tức về đi, Tiểu Diệp ở lại nói chuyện với tôi một chút. Cứ theo lệ xử lý tốt, có gì báo ngay cho tôi. Đúng rồi, cũng nhanh chóng báo cho chủ tịch Trương một tiếng, ai! Phải xử lý nhanh lên, ngàn vạn lần đừng để dây dưa đến lúc tiếp đón tập đoàn Nam Cung tập đoàn. - Lão Vương, Trương Hi Lâm thị trấn Lâm Tuyền bị Lưu Lương Huy ở sở tài chính chém đứt chân, anh lập tức gọi người xuống điều tra thêm, đừng để hỏng việc lớn. Lý Hồng Dương quay sang nói với cục trưởng Vương Xương Nhiên. Tần Chí Minh và Vương Xương Nhiên nhanh chóng rời đi, mọi người thấy Lý Hồng Dương không vui thì cũng đứng cả dậy đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Diệp Phàm và Lý Hồng Dương. Tuy nhiên đợi cho mọi người vừa đi thì Lý Hồng Dương lại trở nê bình tĩnh, thân thiết nói với Diệp Phàm: - Tiểu Diệp a! Cậu cũng biết tình hình huyện Ngư Dương chúng ta, là một huyện nghèo, ngay cả tiền lương cũng thấp hơn huyện bên cạnh mười mấy đồng. Ủy ban nhân dân khóa trước cũng muốn dẫn dắt nhân dân Ngư Dương ra khỏi đói nghèo, nhưng do hạn chế về vị trí địa lý và hoàn cảnh đặc thù nên không thể phát triển kinh tế. Sinh viên đại học quê ở Ngư Dương tốt nghiệp xong cũng không trở về quê, cứ nghĩ chấn hưng kinh tế Ngư Dương dễ vậy sao, ai...... Lý Hồng Dương thở dài thật lâu không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. - Bí thư Lý, cháu hiểu rồi. Mấy ngày nữa khi tập đoàn Nam Cung tới cháu sẽ hết sức giới thiệu để bọn họ tới Ngư Dương đầu tư xây dưng nhà máy. Bọn họ đã có thể xây dựng nhà máy ở huyện Hồng Mạch thì nói rõ Ngư Dương chúng ta cũng có hi vọng, chẳng qua Ngư Dương nền tảng đúng là quá thấp, cháu cũng đã suy nghĩ xem huyện chúng ta có thể có hạng mục nào đáng giá để đầu tư. Gần đây cháu cũng có một vài ý tưởng nhưng chưa chín muồi nên vẫn để trong lòng. Diệp Phàm thấp giọng nói. - A! Nói nghe một chút. Lý Hồng Dương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cũng cảm thấy hơi hứng thú. Tuy nhiên y cũng không ôm nhiều hi vọng mà để cho Diệp Phàm có cảm giác là lãnh đạo coi trọng suy nghĩ của hắn. - Nhà máy giấy của Lâm Tuyền, cháu đã nghiên cứu qua. Nhà máy này trên thực tế gọi là nhà máy giấy Ngư Dương, thuộc huyện quản lý, nghe nói giám đốc Hoàng Hải còn là cán bộ cấp trưởng phòng, thị trấn Lâm Tuyền căn bản là quản không được, chẳng qua là thu được một chút thuế từ đất, tuy nhiên nghe nói mấy năm gần đây không được một đồng nào. Diệp Phàm nói tới đây thì dừng lại khẽ liếc nhìn Lý Hồng Dương. - Tiếp tục đi! Lý Hồng Dương vẫn thản nhiên, nói gọn ba chữ.