Quan Thuật
Chương 81
Con dấu này to bằng ba ngón tay, cao chừng một ngón tay, toàn thân ánh lên màu hổ phách pha thêm sắc trắng, thân ấn điêu khắc hình một con quái thú, chắc là thần thú kỳ lân hoặc con hươu trong truyền thuyết Hoa Hạ. Chất ngọc bóng loáng mượt mà, cầm vào mát lạnh hết sức dễ chịu, tựa hồ có tác dụng thanh thần trừ tà.
Diệp Phàm tuy nói không là một đại sư ghám định đồ ngọc nhưng nhờ được sư phụ Phí dạy dỗ nên cũng hiểu được một chút. Bằng trực giác, hắn biết đây tuyệt đối là cổ ngọc, hơn nữa phẩm cấp không thấp, tựa hồ thuộc về dòng cổ ngọc Dương Chi. Nếu đúng là ấn triện thời cổ đại thì chính là một cổ vật cực kỳ quý hiếm.
Nếu như chứng thật đúng là có niên đại triều Đường và có cùng ấn giám trên bức tượng trong cổ mộ thì trên căn bản có thể khẳng định người trong mộ chính là Lô Định Tông rồi.
Tuy nhiên hắn cũng không thể làm như cảnh diễn trong TV làm được cái gì mà tiên thuật Thiên Lý Nhãn.
Điều này chẳng qua chỉ là truyền thuyết trong thần thoại mà thôi, thế gian này làm sao có thần tiên, tuy nhiên cũng có một số ẩn sĩ có năng lực vượt xa người bình thường. Hiện giờ thỉnh thoảng cũng có một vào người có dị năng ví dụ như có thể bằng ý nghĩ di chuyển đồ vật, ăn sống thủy tinh, đại sư khí công có thể đá gãy tấm đá….Tuy rằng khoa học hiện đại không có cách nào giải thích tường tận nhưng quả thực là có. Thật ra những điều này cũng không có gì kỳ quái, mà là khoa học chưa phát triển đến mức để giải thích được chúng. Giống như người cổ đại xem trên cung trăng có chị Hằng mà hiện giờ thì phi hành gia người Mỹ đã đặt chân lên mặt trăng. Nếu như y ở vào thời xưa nhất định sẽ được cho là thần tiên như Hằng Nga, Trư Bát Giới.
Cô gái trông như thư ký kia rất hiểu ý, chuẩn bị rất đầy đủ giống như một vị cố vấn pháp luật. Cô ta giống như làm ảo thuật, lấy ra một tập văn kiện giám định cổ vật của một vị đại sư nổi tiếng. Theo đó nếu tập văn kiện kia không phải làm giả thì chính xác chiếc triện ngọc kia là cổ vật thời Đường.
Tuy nhiên thủ đoạn lừa gạt bây giờ rất tinh vi, để chắc chắn, Diệp Phàm vẫn cảm thấy cần mời đám người giáo sư Lan về giám định. Vừa hay có cả giám đốc bảo tàng Cố Tắc Vũ, dù sao chuyện này rất quan trọng, không thể có một chút sơ suất.
- Công tử Lô, tôi nghĩ cần mời thêm mấy vị chuyên gia xem xét lại chiếc ấn ngọc này.
Diệp Phàm vẻ mặt rất nghiêm túc, tuy nhiên lời nói lại uyển chuyển.
- Thoải mái đi! Tuy nhiên phải nhanh lên, tôi không có thời gian.
Lô Vỹ cười nhẹ, ra vẻ không chấp với sự cẩn thận của Diệp Phàm.
Ba người bên giáo sư Lan vội vàng chạy về, nhìn xem ấn cổ và tập giám định, sau đó so sánh dấu triện ở ấn và trên bức tượng thì đều phù hợp, khẳng định là thật, qua đó cũng xác định chủ nhân ngôi mộ chính là Lô Định Tông tổ tiên nhà họ Lô.
Ba người đều mê mẩn chiếc ấn cổ không nỡ rời tay, lúc Lô Vỹ bảo cô gái kia thu hồi lại thì đều ngẩn ngơ giống như trẻ con bị lấy kẹo, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ. Báo hại Lô Vỹ cảm thấy khó xử vội vàng ra hiệu cho cô gái đem ra lại cho ba người thưởng thức thỏa mãn.
- Công tử Lô, tôi có một chút thắc mắc. Từ ấn triện mà nói thì tổ tiên Lô Định Tông của cậu chắc là một danh nhân, hơn nữa còn là một vị quan. Nhìn ấn triện giống như binh phù điều binh, nói lên chức quan tổ tiên của cậu không thấp. Một quan lớn như vậy sao không thấy ghi chép gì trong lịch sử vậy?
Diệp Phàm hiểu rõ tại sao giáo sư Lan lại hỏi câu này.
- Ha ha! Chuyện này đương nhiên là thuộc về bí mật nhà các cậu, cậu cũng không cần trả lời, chỉ là tôi hơi tò mò mà thôi. Nếu công tử Lô có thể đưa ra một vài bằng chứng gián tiếp về chủ nhân ngôi mộ thì trong việc thuyết phục ủy ban quản lý văn vật của chính phủ cũng có được trợ giúp nhất định.
- Thật ra thì phương diện này của nhà hộ Lô cũng không phải là bí mật gì. Nếu như ở thời đại cũ thì đương nhiên không dám nói, hiện giờ đã vật đổi sao dời nên có thể nói rõ. Chú Lô, chú nói cho mọi người nghe đi.
Lô Vỹ cười nhạt, không có gì dấu diếm.
Gã cũng biết muốn nhận lại mộ tổ không đơn đơn giản như vậy, sẽ phải cung cấp hết các vật chứng có thể chứng minh mới là thượng sách. Điều này cũng không thể trách ủy ban quản lý văn vật cẩn thận, bởi vì đã có quá nhiều vụ lừa đảo, văn vật trong mộ cổ trân quý trị giá trên trăm vạn, thậm chí là mấy trăm vạn, ai không động lòng. Đối với tiền mà nói thì họ Lô cũng không quan tâm mà quan tâm chính là di hài và di vật của tổ tông.
- Là như vậy, tổ trưởng Diệp, giáo sư Lan, giám đốc Cố, hội trưởng Chu. Năm đó tổ tiên Lô Định Tông Lô Cảnh là một người văn võ toàn tài. Sư huynh của người chính là danh tướng Tùy Đường Vũ Văn Thành Đô mà mọi người đều biết. Hai người vốn cùng một sư phụ, tuy nhiên sau lại thành đối đầu. Tổ tiên Lô Cảnh của tôi đem theo ba vị gia tướng xuất thân từ thôn đập Thiên Thủy là Ngô Thông Thiên, Diệp Hòa Tín, Lý Hoài Viễn đi theo chủ soái La Thành phù trợ Đường Thái Tông Lý Thế Dân chinh chiến, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Sau vì chiến công hiển hách được phong làm Mặc châu tam đẳng công, cầm binh 5 vạn. Thật ra thì Mặc châu chính là thành phố Mặc Hương bây giờ. Chúa công Lô Cảnh chết bởi bệnh dịch tả, đại công tử Lô Định Tông kế thừa tước vị, tuy nhiên bị giảm một cấp làm nhất đẳng hầu gia, thế tập quản lý Mặc châu làm thứ sử.
Quản gia Lô Thế Trừng kể tới đây thì Lan Điền Trúc nhếch cái miệng đẹp mê hồn lên hỏi:
- Tại sao lại hạ tước vị? Chẳng lẽ nhà họ Lô xảy ra chuyện lớn gì?
- Ha ha! Con không hiểu rồi. Tước vị thời xưa chia làm hai loại, một loại là thừa kế giống như một người là Vương gia thì con cháu của y vĩnh viễn sẽ là Vương gia. Còn loại thứ hai là giảm dần, cứ mỗi đời giảm một cấp cho đến khi là bình dân, chắc là nhà họ Lô thuộc loại này.
Giáo sư Lan đáp lời nói.
- Giáo sư Lan nói không sai! Nhà họ Lô cũng không có chuyện gì. Không lâu sau đó thì cháu của Tần Thúc Bảo là Tần Ngọc công tử Lô Anh Kiệt vì tranh đoạt một danh kỹ là Trinh nhi mà cuối cùng phát triển thành xung đột giữa hai nhà Tần, Lô, nhà họ La cũng bị cuốn vào. Cuối cùng nhà họ Tần dâng tấu lên triều đình nói danh tự Lô Định Tông là bất kính với hoàng thượng.
Danh hiệu hoàng thượng là Thái tông, chẳng lẽ Định Tông là muốn quy định cả Thái tông, đây là phạm vào đại kỵ, vốn là chuyện này bình thường cũng không sao, nhưng có người gây sự thì phiền toái.
Cuối cùng họ Lô ở Thủy Châu bị giáng chức, còn chúa công Định Tông không phục bị giam vào đại lao. Ba vị gia tướng của thôn đập Thiên Thủy đang đêm tiến vào đại lao Thủy Châu để cứu tổ tông nhưng đáng tiếc tổ tông bị tên bắn trúng, khi về tới thôn đập Thiên Thủy thì đã chết đi.
Cuối cùng di thể an táng ở thôn đập Thiên Thủy, vì tránh né quan phủ đuổi bắt mà cả bia văn cũng không dám lập. Sau đó Thái tông hạ lệnh, tiêu trừ tất cả ghi chép và tài liệu liên quan, vì vậy hiện giờ thành phố Mặc Hương căn bản là tìm không được bất cứ ghi chép nào có liên quan đến sự tích của tổ tông, tuy nhiên một vài gia phả trong nhân gian có ghi lại. Ai......
Nói tới đây quản gia Lô Thế Trừng cũng thổn thức tức giận.
- Không ngờ bên trong lại có nhiều uẩn khúc như vậy.
Giám đốc Cố cũng thở dài.
Hai ngày sau, thông qua giám định của chuyên gia và nhân viên ủy ban quản lý văn vật cuối cùng đã xác nhận địa vị mộ tổ nhà họ Lô. Lô Vỹ đại biểu cho nhà họ Lô ở Thủy Châu nhắc lại chỉ cần pho tượng và di hài tổ tiên cùng một số di vật liên quan, còn các thứ đồ gốm và bạc thì hiến cho quốc gia. Hơn nữa cũng nói ra yêu cầu không muốn truyền thông đưa tin và đã nhận được phê chuẩn đồng ý từ chính phủ.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
109 chương
15 chương
51 chương
74 chương
92 chương