Quan Thuật
Chương 386
Trên cơ bản vào đó đều là quan lớn hiển vinh, tài chính sẽ có người chi trả. Đương nhiên, ông chủ lớn có tiền chân chính cũng không thiếu. Ngay cả mấy huyện gần đó đều thường xuyên có người tới thăm.
Cho nên, nghiêm khắc mà nói, bốn sơn trang gắn kèm"Nguyệt" của tứ đại gia tộc mở ra đều không phải tốt đẹp gì, ở trong chỗ tối làm những hoạt động không quang minh, dĩ nhiên, cũng không xem là hoạt động tội phạm đặc biệt gì, nói là phạm pháp cũng có thể, mơ hồ chui vào khe hở trái pháp luật và phạm tội, tách khỏi biên giới của nó. Khi thượng cấp kiểm tra nhiều nhất chỉ vi phạm tiểu pháp, sau khi thượng cấp vừa đi lại phạm đại pháp, thậm chí phạm tội nhỏ cũng là bình thường.
Lần này sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia vì Ngọc Kiều Long vô ý chọc vào Diệp Phàm, cuối tận bị tận diệt, đồng thời cũng vang lên hồi chuông cảnh tỉnh cho ba đại sơn trang "Nguyệt" còn lại.
Trước kia tứ đại sơn trang "Nguyệt" mỗi nơi có một cách kiếm tiền, mặc dù nói đều biết rõ nội tình nhưng không có ai nói rõ, giả vờ như không biết, mọi người vẫn bình an vô sự.
Lần này sơn trang Kính Nguyệt bị tịch thủ chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, có lẽ sẽ mang tới rất nhiều hậu quả đáng sợ bám theo phía sau.
Ba sơn trang khác đương nhiên đều sợ Ngọc gia nổi điên cắn người loạn xạ, đồng thời ba sơn trang này đều suy đoán lẫn nhau lần này sơn trang Kính Nguyệt xảy ra chuyện rút cuộc là do ai giật dây.
Bình thường mà nói đối tượng suy đoán chính là hai sơn trang còn lại. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ người chọc vào tổ ong vò vẽ này lại chính là đồng chí Diệp Phàm đang bị nhốt trong trại giam lúc đó.
- Vu Phi Phi, tôi là Diệp Phàm. Ngày mai bức tượng đồng của danh nhân Tiếu Mộng Đường sẽ được đưa tới chùa Nam Thiên trên đỉnh núi Nam Thiên, chúng tôi có thể mời nhân viên công tác ở đài truyền hình thành phố tới làm một tiết mục đặc biệt được không.
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện này sợ rằng tương đối khó, hiện tại nhân viên trong đài truyền hình rất ít ỏi. Nếu chỉ quay một đoạn ngắn làm tin tức báo cáo còn được, nếu làm một chuyên đề thì thời gian tương đối dài, có lẽ phải mất mười mấy phút đến nửa giờ. Muốn thực hiện phóng sự chuyên đề về doanh nhân thì phải được Giám đốc đài truyền hình phê chuẩn mới được, vì thực hiện phim chuyên đề nhân lực, vật lực, tài lực sử dụng đều tương đối lớn. Đương nhiên, nếu có quảng cáo tài trợ thì lại là chuyện khác.
Vu Phi Phi cười giải thích.
- Quảng cáo tài trợ, một huyện nghèo khó như Ngư Dương mà đài truyền hình các cô còn muốn tài trợ sao, ha ha ha…Giám đốc đài truyền hình các cô tên là gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, có lẽ không có tiền thì không thực hiện được chuyên đề này, đài truyền hình muốn tài trợ, nếu không tài trợ mấy vạn đồng thì chuyện này nhất định không làm được.
- La Lệ Anh, Chủ tịch thị trấn Diệp có quen cô ấy không? Nếu có thể tìm được người này nói giúp mấy câu mới được.
Vu Phi Phi nói, nhưng nháy mắt lại đổi giọng điệu:
- Anh đường đường là một Chủ tịch thị trấn lớn như vậy mà lại kêu nghèo khó! Mấy vạn đồng đối với một thị trấn lớn có trên 10 vạn nhân khẩu mà nói có lẽ cũng không xem là gì, có phải không, ha ha ha…
- Không xem là gì, nhưng hiện tại tôi không còn ở thị trấn Lâm Tuyền nữa. Ài! Tôi bị quẳng xuống làm Cục trưởng rác rưởi của cục Tôn giáo rồi. Kinh phí hoạt động cả năm chỉ có 5 ngàn đồng, cô nói xem muốn tôi khóc cũng khóc không ra được mấy bạn đồng. Hơn nữa, một Cục trưởng nhỏ như tôi đi đến đâu để quen biết giám đốc đài truyền hình lớn các cô chứ? Trong thành phố càng không tìm được người nào. Được rồi, xem ra chỉ có thể quay tin tức. Cô không phải là danh nhân trong đài truyền hình sao? Có thể nói giúp tôi mấy câu được chứ?
Diệp Phàm cười khan.
- Không được! Giám đốc đài truyền hình chúng tôi rất nghiêm khắc. Tôi thì có bao nhiêu năng lượng, chỉ là một MC nhỏ bé mà thôi. Trong đài cũng có mấy MC giống như tôi, tôi lại không phải là nhân vật chủ chốt của đài. Ha ha ha…Tôi đang đợi Cục trưởng Diệp đến nâng tôi lên đây. Hơn nữa kinh tế của Đài truyền hình cũng không dư dả, một bộ phim chuyên đề bình thường ngoài quy định các thượng cấp trong thành phố ra còn phải tài trợ một chút mới được. Nếu không Đài truyền hình có gì mà ăn, tiền thưởng phúc lợi không có rơi xuống, ai còn muốn tới Ngư Dương các anh quay phim chuyên đề gì nữa, hơn nữa phía bên cục Tài chính thành phố chúng ta cũng không cấp được bao nhiêu tiền cho Đài truyền hình.
Vu Phi Phi cười ra tiếng.
- Cô xem đấy, nhờ vả đại tiểu thư cô giúp đỡ chút chuyện này cũng khó khăn như vậy? Ài! Được rồi, đáng tiếc nếu biết sớm viên "Hậu cung ngọc nhan hoàn" này trực tiếp đưa cho Giám đốc đài truyền hình La của các cô là được rồi, nói không chừng còn có thể mò được một tiết mục chuyên đề doanh nhân. Tôi cúp máy, nói chuyện sau vậy.
Diệp Phàm nói xong đang muốn cúp điện thoại, đương nhiên đây chỉ là cách vờ tha để bắt thật của bố mày.
Vu Phi Phi đương nhiên cũng biết trò quỷ này của Diệp Phàm, nhưng vẫn không kìm được, hét lớn:
- Đợi đã, anh vừa nói cái gì?
- Hậu cung ngọc nhan hoàn, chính là loại thuốc trung dược thuần chủng sau khi thay đổi sắc mặt cho cô nương Ngọc Mộng Nạp Tuyết, có thể trừ mụn, hình như da mặt còn có thể trắng ra! Nhưng hiệu quả không đặc biệt rõ ràng, có chút công hiệu mà thôi.
Diệp Phàm cố ý nâng cao giọng điệu, khiến Vu Phi Phi hận đến mức nghiến răng trèo trẹo, nhất thời động lòng không thôi, có cô gái nào không thích đẹp, đây chính là đòn sát thủ đối với con gái.
Đặc biệt Vu Phi Phi công tác ở Đài truyền hình, vẻ đẹp trên khuôn mặt càng đặc biệt quan trọng, nếu không đã rớt đài, nhường vị trí lại cho các em gái sau này rồi.
- Diệp…anh Diệp, có thể để lại cho tôi không.
Vu Phi Phi bất chấp thể diện, ngay cả một tiếng anh Diệp cũng thân thiết gọi ra.
- Phi Phi, đừng gọi lộn xộn như vậy. Cục trưởng Vu chú cô là chỗ anh em với tôi, cô nên gọi tôi một tiếng chú Diệp mới đúng, có phải không? Ha ha ha…
Diệp Phàm bắt đầu giở trò, thầm nghĩ, " Cô gái này chỉ cần nắm được điểm yếu, có chuyện gì không thể giải quyết được. Ài! Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình!"
- Nghĩ hay lắm, chú ấy là chú ấy, tôi là tôi, đừng hòng bắt nạt tôi. Nói đi, viên Hậu cung ngọc nhan hoàn này rút cuộc có đưa cho bổn cô nương không?
Vu Phi Phi bắt đầu nóng nảy.
- Vậy chuyên đề của tôi?
Diệp Phàm đương nhiên lại giấu đầu lòi đuôi.
- Chuyên đề…chuyện này hơi khó khăn.
Vu Phi Phi trầm mặc một phút, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được rồi! Sáng sớm ngày mai xuống đây. Lần này có thể tôi sẽ đắc tội với Giám đốc Đài truyền hình rồi, đành phải tiền trảm hậu tấu vậy. Nhưng phong bao cho các đồng sự cùng đến với tôi không thể ít quá, phần của tôi nể mặt anh không cần phải đưa, xem như tôi chịu thiệt một chút, không còn cách nào, ai kêu bổn tiểu thư mềm lòng chứ, ài! Tôi lúc nào cũng quá mềm lòng, ha ha ha…
Vu Phi Phi đắc ý cười nham hiểm, khiến tâm can Diệp Phàm như lửa đốt hừng hực:
- Còn cười nữa, bố mày sẽ ăn thịt cô cho xem?
- Cần có phong bao nữa sao, vậy cần phong bao lớn bao nhiêu?
Diệp Phàm bắt đầu khóc lóc than nghèo.
- Một tháng tiền lương là được, ba trăm đi! Đây là phong bao nhỏ nhất rồi, bình thường mà nói chúng tôi đi một chuyến người ta đều trả cho ba trăm đến năm trăm, gặp ông chủ hào phóng một chút, tám trăm một ngàn cũng sẵn sàng bỏ ra. Anh thấy đấy, Chủ tịch thị trấn anh thật là keo kiệt, vừa muốn nổi tiếng lại muốn tiết kiệm được tiền, thật là hẹp hòi, hừ!
Vu Phi Phi bất mãn nói.
- Vu đại tiểu thư của tôi, cô cũng xem thường tôi quá, nhắc lại với cô một lần nữa, tôi hiện tại không còn ở thị trấn Lâm Tuyền, mà bị điều tới làm Cục trưởng cục Tôn giáo rồi, còn mang thêm chức danh rỗng tuyếch Trợ lý Chủ tịch huyện. Kinh phí hoạt động một năm của cục chúng tôi chỉ có năm ngàn đồng.
Hơn nữa giá thành của viên dược hoàn này của cô không hề rẻ, nếu lấy ra bán một viên năm sáu ngàn là không thành vấn đề, cô còn dám nói cô mềm lòng thiệt thòi nhất gì chứ, nếu không tôi lì xì cho cô phong bao năm trăm đồng, viên dược hoàn này thì miễn, thế nào hả?
Diệp Phàm cười khan đè ép.
Truyện khác cùng thể loại
642 chương
28 chương
125 chương
89 chương
99 chương