Quan Thuật

Chương 3653

- Nếu không đi thì lão tử sẽ làm rắn nướng. Diệp Phàm thật sự tức giận, nghiêm mặt, con rắn vừa nhìn thấy, biết “đức vua” đã tức giận, sợ tới mức vội vàng chuồn mất. Hơn nữa, còn xoay vài vòng trên không nữa rồi mới bay đi. - Con rắn này dường như có thể hiểu ý của anh, đúng là thần kỳ, không phải là xà tinh đấy chứ? Vương Nhân Bàng lại nhìn con rắn nhỏ bay đi ra ngoài với vẻ mặt ngưỡng mộ. - Tôi đâu hiểu được tại sao, có lẽ là con rắn này trời sinh có nội lực ở trong người. Sau đó thông qua dao động sẽ hiểu được ý của tôi. Hoặc là con rắn này vốn là sủng vật gì đó của cao thủ thời cổ đại làm ra. Trước đó còn có ý định để sống trong quả trứng. Ví dụ như, một phần hồn khí được tách ra Cho nên, có thể hiểu ý cũng là điều bình thường. Không biết là sau này khi nó lớn lên có khiến cho tôi vui mừng không, có khả năng là nó đến từ đảo Thủy Tinh. Diệp Phàm nói. - Ừ, còn rắn này nhất định là có bí mật. Không biết chừng lại liên quan đến xà mị ngàn năm. Vậy thì chúng ta vớ bở rồi. Vương Nhân Bàng cười nói, quay sang nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói: - Thật ra tối nay tới đây còn có một chuyện mà vợ đại nhân giao cho. - Ồ, Thập Lục giao cho cậu chuyện gì? Diệp Phàm sửng sốt, hỏi. - Anh cả Tiếu Quân của Thập Lục, cũng chính là người vài năm trước đã đánh với chúng ta, khi ở quân khu Bắc Kinh đã là thượng tá rồi đúng không? Đã vài năm qua rồi rồi, Tiếu Quân vẫn còn là thượng tá đoàn trưởng. Lần này cũng muốn tiến một chút. Hơn nữa, tuổi tác lý lịch cũng phù hợp yêu cầu. Vương Nhân Bàng nói. - Việc này còn không phải dễ dàng sao, chỉ cần một câu nói của Bộ trưởng Tiếu là đủ rồi, lại không phải là loại cấp bậc quân trưởng tư lệnh đúng không? Diệp Phàm nói. Liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, đột nhiên ngộ ra điều gì, cười nói: - Việc này thật ra còn có lý do khác ngoài vợ cậu giao cho? - Điều này tôi cũng không rõ lắm, vợ cả ngày cứ lải nhải ở bên tai, phiền chết đi được. Việc này tôi lại không có bản lĩnh đưa Tiếu Quân lên làm phó sư trưởng. chỉ có thể đến làm phiền Diệp lão đại. Vương Nhân Bàng cười gượng. - Không phải chứ, sao sớm không tới, muộn không tới lại tới vào lúc nào? Diệp Phàm nhìn Vương Nhân Bàng. - Ý gì vậy Diệp lão đại? Vương Nhân Bàng hỏi. - Ý gì, buổi sáng mới vừa ngồi ở văn phòng của bố vợ cậu, buổi tối cậu lại tới tìm tôi. Hai chuyện này có liên quan hay không. Diệp Phàm hỏi, kể lại mọi chuyện một lượt. - Việc này thật sự tôi không rõ lắm, nhưng chuyện của Tiếu Quân thì Thập Lục đã lải nhải từ rất sớm rồi. Lúc ấy tôi còn nói, chỉ cần một câu nói của bố cô ấy thôi là có thể giải quyết được rồi sao phải lải nhải với tôi làm gì. Thập Lục nói bố cũng khó xử, ở vị trí của ông ấy cũng không tiện ra tay. Sẽ có người lời ong tiếng ve, tôi nói là anh trai của cô ấy sẽ lên được thôi, nhưng Thập Lục vẫn cằn nhằn bên tai tôi. Tôi phiền quá không chịu nổi nữa nên mới tới tìm anh. Vương Nhân Bàng tỏ vẻ nghiêm túc. - Tôi hiểu, không phải Bộ trưởng Tiếu không tiện hành động, có lẽ là ở anh của cậu có người từ chức. Diệp Phàm đột nhiên nở nụ cười. - Từ chức, là sao? Vương Nhân Bàng không hiểu. - Báo Săn. Diệp Phàm cười nói. - Hiểu rồi, không lẽ thật sự còn liên quan đến việc từ chức này sao? Vương Nhân Bàng sửng sốt, cũng đã hiểu ra. - Đúng vậy, cậu xem, nếu như đi vào thông qua đơn vị thì bố vợ của cậu ám chỉ đương nhiên có sự tác động của bên dưới rồi. Đến mọi người ở Ủy ban quân giới đều phải nể mặt bố vợ cậu đúng không. Không phải là một chức phó sư trưởng, nếu như là vị trí mấu chốt như là quân trưởng thì chưa chắc là người ta sẽ vui vẻ đáp ứng. Quan trọng chính là Báo Săn thì khác, bởi vì sĩ quan sư đoàn Báo Săn phải do Tổ A đồng ý mới được. Chỉ có Ủy ban quân giới thì vẫn không được. Bởi vì, Báo Săn chỉ là chi nhánh, trên thực tế vẫn là do Tổ A chúng ta kiểm soát. Haiz, tiểu tử, đã sớm nói với cậu nhiều lần rồi nếu lần này có thể tham chiến nếu như có thể trở thành ủy viên nòng cốt, việc này cậu sẽ không cần phải phiền đến tôi. Cậu nói ra luôn ở trong cuộc họp là xong rồi. Diệp Phàm nói. - Còn có loại đạo lý này, nhưng có anh hay không đề giống nhau. Hơn nữa, anh hiện tại chính là nhân vật số hai ở Tổ A, một chức vụ phó sư trưởng nhất định là được. Vương Nhân Bàng cười gượng. - Để cậu lại dựa vào tôi đúng không? Diệp lão đại suýt nữa thì trợn trừng mắt. - Cái đó thì đương nhiên, có cách gì đâu. Vương Nhân Bàng nói. - Phiền phức, nếu muốn vào Báo Săn thì còn có vấn đề quan trọng. Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến chuyện này. - Vấn đề quan trọng, anh nói xem? Vương Nhân Bàng hỏi. - Báo Săn là đơn vị bên ngoài của Tổ A, vẫn hỗ trợ cho tổ nòng cốt thứ 8. Hơn nữa, Săn Báo cũng là đơn vị dự bị của thành viên Tổ A. Cho nên, sĩ quan chủ yếu của Báo Săn, ví dụ như là phó sư trưởng, tham mưu trưởng, chính ủy, những vị trí quan trọng này đều phải là thành viên của Tổ A mới có thể được bổ nhiệm. Tiếu Quân hình như không phải thành viên chính thức của Tổ A? Diệp Phàm nói. - Thật đúng là vấn đề, Tiếu Quân không phải. Anh nói chuyện này chắc chắn là bố vợ tôi phải hiểu rõ, biết rõ là Tiếu Quân không có khả năng vào Báo Săn. Nhưng Thập Lục lại nói như thế, không lẽ chúng ta đã đoán sai ý của cô ấy? Vương Nhân Bàng hỏi. - Lẽ nào lại đi đơn vị khác, vậy thì liên quan gì tới chúng ta. Đơn vị bình thường thì chúng ta sẽ không thể xen vào. Đó là trong phạm vi quyền lực của bố vợ cậu. Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn Vương Nhân Bàng một cái, nói: - Còn có một khả năng, có thể là bố vợ cậu ám chỉ muốn đưa Tiếu Quân vào trong đội. Nhưng bản lĩnh của Tiếu Quân như thế nào? - Vừa mới đột phá ngũ đoạn, sư phụ của Thập Lục trợ giúp. Vương Nhân Bàng nói. - Vậy thì có chút manh mối rồi, nếu vừa mới đột phá ngũ đoạn, đây là chuẩn gia nhập Tổ A, hiện tại nếu muốn gia nhập Tổ phải tới ngũ đoạn. Chỉ là việc này sẽ rắc rối lớn. Nếu Tiếu Quân nhất định gia nhập thì việc ở thành phó sư trưởng Báo Săn không thành vấn đề. Bởi vì Tiếu Quân vốn đã là thượng tá đoàn trưởng rồi. Vào Báo Săn có thể lên Đại tá. Chỉ là Báo Săn là tổ tấn công. Chuyện này, hệ số nguy hiểm sẽ không nhỏ. Việc này cậu vẫn nên đi về hỏi rõ thì tôi mới làm. Nếu không, hiểu sai ý của lãnh đạo thì phiền phức rồi. Như vậy đi, cậu về tâm sự với Thập Lục, Tổ A cũng không phải bí mật gì với cô ấy. Diệp Phàm nói. - Vậy trước tiên ta hỏi cho rõ rồi tính, đừng lo làm chuyện xấu. Vương Nhân Bàng gật gật đầu, nhanh chóng hành động. Chỉ 3 tiếng sau, người này đã gọi điện đến, cười ha hả, nói: - Diệp đại, gần đúng như vậy, là muốn vào Tổ A, chỉ là có chút thay đổi nhỏ. - ừ, nói nghe xem? Diệp Phàm nói. - Tiếu Quân muốn đến làm việc dưới quyền tôi. Vương Nhân Bàng cười nói. - Hai người thân thích cùng làm một chỗ không sợ người ngoài đàm tiếu sao? Diệp Phàm cười hỏi, trong lòng cũng đã hiểu. Trở thành thành việc chính thức của Tổ A nhưng nhà họ Tiếu lại lo lắng khi công tác quá nguy hiểm, cho nên, công tác ở trong Cục cảnh vệ tương đối là an toàn. Hơn nữa, công việc này có thể dễ dàng tiếp cận với lãnh đạo cấp cao. Những người trong Cục cảnh vệ gặp lãnh đạo cấp cao dễ như ăn kẹo. Nếu như người cả ngày ở bên cạnh lãnh đạo thì lâu ngày lãnh đạo sẽ chú ý đến ngươi. Đến lúc ngươi phải xuống dưới thì có phải là có cơ hội rồi không. - Tiếu Quân ở quân khu Yến Kinh là thượng tá, đến Tổ A có lẽ còn lên đại tá. Cứ như vậy thì có thể sẽ làm trợ thủ của cậu. Diệp Phàm nói. - Ngay lập tức trở thành trợ thủ thì sẽ có lời đàm tiếu, trước hết để cho anh ấy phụ trách một phân tổ ở phía dưới cục, làm đội trưởng chắc là không thành vấn đề. Vương Nhân Bàng nói. - Cậu nên kiểm soát cho tốt mới được, tốt nhất là giữ ở bên mình một thời gian ngắn, để cho Tiếu Quân quen với tình hình trong Cục rồi sau đó mới để tự do làm đội trưởng. Chức vụ đội trưởng này tuy không phải là chức quan lớn gì nhưng phụ trách lãnh đạo một đơn vị thì không qua loa được. Diệp Phàm thận trọng dặn dò. - Điều này em hiểu, thật ra anh ấy sớm đã có chuẩn bị rồi. Em nói rồi, cứ có chuyện gì chỉ cần em ở nhà là anh ấy chạy tới hỏi cái này cái kia, hóa ra là sớm đã có ý định này. Cũng tốt, trước kia anh ấy cũng biết rất nhiều chuyện, như thế này cũng tiện cho em Vương Nhân Bàng nói. Sau đó Diệp Phàm cùng với Cung Khai Hà trao đổi ý kiến, nghe nói Tiếu Quân có thân thủ ngũ đoạn, có thể đưa người mới vào đương nhiên Cung Khai Hà cũng rất cao hứng. Hơn nữa, nhà họ Tiếu vốn có truyền thống nhà binh, phương diện tố chất chính trị căn bản là không cần lo lắng gì cả. Tổ A nhận người vào chú trọng thứ nhất là trình độ võ công, thứ 2 là phương diện chính trị trong sạch. Một thành viên có thể trung thành với đất nước là quan trọng hơn bất cứ điều gì. Sáng sớm hôm sau, Tiếu Quân được đưa đến văn phòng Diệp Phàm. Người này có vẻ còn có chút khẩn trương, thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Phàm nhìn chằm chằm mình, Tiếu Quân có vẻ có chút câu nệ. - Ha ha, chúng ta cũng đã từng đánh nhau, ngồi xuống đi. Diệp Phàm cười nói. - Ngại quá, tổ tưởng Diệp, lúc ấy… Tiếu Quân hơi đỏ mặt. - Không sao, không sao, ngồi đi. Nhân Bàng đánh nhau với anh bây giờ không phải trở thành em rể anh rồi sao? Cái này gọi là không đánh không quen mà. Diệp Phàm cười nói. - Thật xin lỗi tổ trưởng, tôi đã sai. Tiếu Quân đứng nghiêm một cái, chào theo nghi thức quân đội. - Đồng chí Tiếu Quân, Tổ A hoan nghênh đồng chí. Nhưng nghe nói là công lực của anh cũng là do người khác giúp đỡ mới lên được. Cho nên, bình thường phải tăng cường luyện công mới được. Chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể đảm bảo an toàn cho lãnh đạo. Công tác trong Cục cảnh vệ nhìn qua có vẻ là bình thường, nhưng trong đó cũng chứa tính thách thức tương đối lớn. Hoàn toàn không giống với nơi anh công tác trước kia… Diệp Phàm nghiêm túc dặn dò. - Tôi hiểu sự giúp đỡ của tổ trưởng Diệp. Vẻ mặt của Tiếu Quân thực sự trang trọng nghiêm túc. - Đồng chí Nhân Bàng, cậu dẫn anh ấy đi kiểm tra đi. Diệp Phàm nói, Tiếu Quân và Vương Nhân Bàng nghiêm một cái rồi đi ra ngoài. - Tiếu Quân tôi trước kia thật đúng là có mắt như mù, tổ trưởng Diệp tuổi trẻ tài cao, thật đúng là một anh hùng xuất chúng. Tiếu Quân cảm thán nói. - Ha ha, anh chỉ thấy anh ấy băng sơn thôi, sau khi vào rồi, anh sẽ có thể nhìn thấy thực lực của anh ấy. Anh nghĩ xem, anh ấy so với chúng ta đều nhỏ hơn, nhưng người ta bây giờ có thể đạt tới trình độ mà chúng ta căn bản không thể đạt tới được. Hơn nữa, cậu ta xuất thân bình thường, tất cả những điều này đề là dựa vào bản thân cậu ta mà đạt được, thật không đơn giản. Vương Nhân Bàng hơi cười. - Ừ, cậu ta chính là tấm gương của Tiếu Quân ta. Tiếu Quân cũng nói.