Quan Thuật
Chương 3594
Xung quanh xây rất nhiều nhà gỗ rải rác xung quanh núi.
Bởi vì cây cối lớn hơn nữa, nhà ở cách xa quảng trường rộng này ít nhất hai trăm mét cho nên quảng trường rất riêng biệt.
- Chỉ mười cây cột sao có thể gọi là cung điện? Không phải là Điện thánh nữ của các ông bị người ngoài tấn công hoặc gặp đả kích nghiêm trọng nào đó, hiện giờ chỉ còn mười cái trụ lớn?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, cho đến bây giờ nó vẫn là như thế. Hơn nữa, phía sau mười cột đá là Thánh nữ phong.
Có người nói mười cột đá này chính là chỗ linh nguyên của Thánh nữ phong. Mỗi năm một lần đến lễ hiến tế lớn mười cột đá đều tỏa ra sương mù dày đặc.
Lúc đó Thác Thái Thạch vương sẽ đặt dưới mười cột đá này mười cái bình. Vài ngày sau khi sương mù dần biến mất những bình này sẽ thu được trên dưới 100 lít Nước trinh nữ.
Mười cây cột này hàng năm đều thu được 100 lít Nước trinh nữ, dùng nước này bán lấy tiền có thể mua rất nhiều sản phẩm phục vụ cho cuộc sống cùng với mua thêm một ít thiết bị cần thiết cho bộ tộc.
Ví dụ như bảo dưỡng đường. Các trưởng lão, tộc trưởng, trại chủ và vua hàng năm cũng được một phần tiền từ nước này.
Như các cậu gọi đó là tiền lương. Ngoài ra mười cây cột này tạo ra Nước trinh nữ là tốt nhất, phối thành thuốc sau bán được giá.
Đây là thánh nữ tạo phúc cho tộc người A Cổ Lạp chúng tôi.
Thiết Mộc trưởng lão nói.
- Lạ thế, chẳng lẽ nguồn Nước trinh nữ ngay dưới cột đá này?
Hồng Tà dùng truyền âm mật thuật nói.
- Có thể, tôi nghĩ không biết cột đá này không biết có phải có khả năng hấp thu Nước trinh nữ không? Hút nước dưới mặt đất lên ngưng tụ vào bình. Nhưng khó hiểu là hàng năm chỉ có một lần. Việc này có vẻ không thích hợp.
Diệp Phàm nói.
- Không có gì lạ, có lẽ mấy ngày này Nước trinh nữ dưới lòng đất đặc biệt hơn cho nên mới có thể hút lên.
Bình thường vì lượng nước quá ít mà không hút lên được. Giống như nước suối vậy, tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ bị hút lên.
Thiên Đao nói, ba người dùng truyền âm mật thuật nói chuyện.
- Ha ha, chờ buổi tối chúng ta đi xuống sẽ biết được ổ của Nước trinh nữ. Ít nhất có thể lấy một chút đi.
Hồng Tà cười gượng.
- Nếu không thể lấy từ chỗ khác thì chỉ có thể như thế.
Diệp Phàm nói.
Ô ô ô…
Lúc này đột nhiên tiếng rống hùng hồn.
- Thác Thái Thạch Vương muốn đi ra, đây là sự tôn kính với khách quý.
Thiết Mộc trưởng lão cười nói.
Không lâu, vang lên tiếng rầm rầm, sàn nhà cũng run lên, những người A Cổ Lạp sống trong những ngôi nhà gỗ tất cả vội vàng tụ tập lại.
Tất cả là mấy nghìn người.
Không lâu, tiếng kèn lại vang lên, giống như tiếng trống hành quân, mấy nghìn người giống như đi đều.
Diệp Phàm phát hiện, một đại đội đã đến.
Phía trước cách đó không xa có một bóng người cao lớn đang ngồi trên một cái ghế gỗ, ghế rất lớn, có lẽ không thua gì ghế của Càn Long thời xưa.
Khi đến gần Diệp Phàm mới kinh ngạc phát hiện, Thác Thái Thạch Vương ngồi trên ghế gỗ, được mười người khênh đi giống như là cưỡi trên người sư vương đi từ từ.
Phía trước ghế đều là những dũng sĩ cường tráng của bộ tộc A Cổ Lạp. Có lẽ còn hơn trăm người, rất giống như Hoàng đế ngày xưa, chỉ là họ không mặc trang phục giống nhau thôi.
Phía sau Thác Thái Thạch vương là đội ngũ các cô gái, trước đó cũng có mấy cô ngồi trên ghế được khiêng.
- Các cô là mười thê tử của Thác Thái Thạch Vương.
Thiết Mộc trưởng lão giới thiệu.
Còn Cô gái áo hồng cưỡi trên người vật giống như sư tử đi theo sau đội ngũ thê tử. Nhưng, Diệp Phàm cũng không phát hiện chị của Cô gái áo hồng Á Thủy Thanh Thanh.
Tiếp phía sau chính là các nhân vật quan trọng trong bộ tộc, tiếp sau đó chính là đội ngũ nhân dân khổng lồ của bộ tộc.
- Sao Á Thủy Thanh Thanh không tới?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, tôi nói rồi, cô rất thần bí, cô sẽ bay đến.
Thiết Mộc trưởng lão cười nói.
Sau đó Thiết Mộc nhanh chóng chạy lên vẻ cung kính quỳ xuống. Thiết Mộc trưởng lão không phải là người có phân lượng trong bộ tộc A Cổ Lạp.
Ông ấy chỉ là một trưởng lão nhỏ trong Ủy ban trưởng lão của bộ tộc. Thật ra chính là do các tù trưởng cử ra tham gia vào Ủy ban trưởng lão mà thôi.
Ở tổng bộ căn bản ông ta không có nhiều địa vị. So với các trưởng lão ở tổng bộ này căn bản không khác gì người hầu.
Có chút giống với một Cục trưởng của huyện đến thành phố không bằng một trưởng ban. Ngay cả xe riêng cũng không có, muốn xe chỉ có thể là xin xe. Còn ở dưới huyện thì một tay anh quản lý cả cục. Xe riêng nhất định là có.
- Dừng!
Đến cách Diệp Phàm khoảng năm mươi mét, Thác Thái Thạch Vương vung tay lên, đội ngũ lập tức dừng lại, xem ra, thật đúng là huấn luyện nghiêm túc.
Diệp Phàm phát hiện Thác Thái Thạch Vương rất cao lớn. Thật sự giống như người vượn thu nhỏ. Khuôn mặt xù xì đầy râu, màu đen rắn rỏi.
Cao chừng hai mét, đi làm một năm kiếm mấy triệu đô la Mỹ hẳn là không khó. Làm vua ở đây một năm nhiều nhất cũng hai ba chục nghìn đô la Mỹ tiền lương.
Đương nhiên, làm vua cũng có chỗ tốt của vua, có mấy chục nghìn dân, mỹ nữ nhiều, vợ nhiều, con không biết là có bao nhiêu.
Cứ mười bà vợ này lại không chấp hành chính sách kế hoạch hóa gia đình, thì tổng cộng số con cũng đủ một trung đội.
Không chừng Thác Thái Thạch Vương ăn thái tuế ngàn năm của Diệp Phàm xong thì lên đến đại đội cũng nên.
Diệp Phàm chuyển ánh mắt từ trên mặt Thác Thái Thạch Vương lên người những con vật giống sư tử, phát hiện đầu lớn hơn sư tử.
Chiều dài cơ thể không ngờ đạt đến bốn mét, cao khoảng một mét bảy, bờm dựng đứng thật đúng là dọa người.
Đối với tài nghệ huấn luyện của người A Cổ Lạp Diệp Phàm thầm giật mình. Sư tử này thật đúng là nghe lời, hình như có thể nghe hiểu tiếng người vậy, nói dừng là dừng, nghe lời còn hơn người.
Diệp Phàm lúc này đối mặt với Thác Thái Thạch Vương không ngờ trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh mình cưỡi Sư vương uy phong trước mặt Kiều Viên Viên.
- Cậu chính là Diệp Phàm?
Thác Thái Thạch nhìn chằm chằm Diệp Phàm lúc này Cô gái áo hồng đã đến bên cạnh ông ta.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm đứng dưới đất ngẩng lên nhìn Thác Thái Thạch một cách ngạo nghễ. Tuy nói Thác Thái Thạch đứng lên trên ghế cao, có uy lực như ngọn núi.
Nhưng Diệp Phàm có khí chất của một cao thủ tiên thiên, Thác Thái Thạch Vương có lẽ còn chưa đạt đến tiên thiên cho nên, Diệp Phàm đương nhiên khí thế hơn ông ta.
Quả nhiên Thác Thái Thạch đột nhiên cả kinh.
- Ha ha ha, anh hùng thiếu nên, Thác Thái tôi bội phục.
Thác Thái Thạch thấy khí thế của mình không áp được Diệp Phàm ngược lại cho ông ta cảm giác không đứng vững trên ghế nhanh chóng hạ mình.
- Ha ha ha, Thác Thái Vương rất phong cách, mẫu đàn ông điển hình của tôi.
Diệp Phàm cũng cười nói, hai người cùng nhau huých nắm tay, đây là lễ tiết của bộ tộc A Cổ Lạp.
- Hừ, đàn ông thối.
Á Nhĩ Ba hừ lạnh nói.
- Diệp tiên sinh một chưởng đã làm vỡ đôi sư vương của Thác Thái tôi?
Thác Thái Thạch cười nói.
- Tôi.
Hồng Tà bước lên phía trước nói. Đó chính là sự thật, rất có phong thái của người luyện võ. Người ta có ảnh cổ tay, Hồng Tà là võ cổ tay.
- Được, hôm nay ông hãy đấu với công chúa Á Thủy Thanh Thanh của tôi một trận.
Thác Thái Thạch cười nói.
- Khi nào thì bắt đầu luận bàn?
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
- Ha ha, có thể luận bàn, nhưng người A Cổ Lạp chúng tôi không biết lãng phí cơ hội luận bàn.
Thác Thái Thạch cười nói.
- Nói vậy có ý gì xin giải thích rõ. Diệp Phàm tôi không phải là người A Cổ Lạp không hiểu được quy củ của các anh, xin thông cảm.
Diệp Phàm hỏi.
- Thắng có tiền, đây là cách nói của người Trung Quốc các anh.
Cô gái áo hồng lầm bầm.
- Thắng có tiền, thú vụ, các anh hi vọng thêm cái gì có tiền?
Diệp Phàm cố ý sửng sốt hỏi.
- A Lạp Hãn đi làm ở công trường của các anh, nghe nói tiền lương không ít. Hơn nữa các anh xây dựng trạm phát điện cần không ít người.
Ý của chúng ta là coi đây là điềm có tiền. Nếu chúng tôi thắng hãy để cho người A Cổ Lạp chúng tôi một ít vị trí làm việc.
Chúng ta sẽ đến một trăm người, bọn họ đều là dũng sĩ của A Cổ Lạp. Nhưng tiền lương phải nhiều hơn công nhân bình thường một nửa.
Thác Thái vương không ngờ nói ra những lời này, nhưng thật ra khiến Diệp Phàm cảm thấy lạ, thiên hạ còn có người như vậy.
- Nhiều lắm, chúng tôi sao có thể nuốt trôi nhiều người như vậy?
Cung Chí Quân nhíu mày
- Huống chi, người của chúng ta đã đủ, nhiều nhất có thể sắp xếp mười mấy người. Hơn nữa, các ông yêu cầu tiền lương cao hơn, yêu cầu này cũng không hợp lý.
- Không việc gì, có thể đồng ý.
Diệp Phàm nói, hỏi ngược lại
- Nhưng nếu các ông thua thì cho chúng tôi điềm gì có tiên?
- Cho các cậu một trăm cô gái A Cổ Lạp, các cô gái của A Cổ Lạp chúng tôi đều xinh đẹp.
Các cô đều là các cô gái được thần trinh nữ ban ân. Hơn nữa, chúng tôi sẽ lựa trọn một trăm cô gái có thể ca múa, các cô là niềm tự hào của A Cổ Lạp.
Câu trả lời của Thác Thái Thạch làm cho mấy người Diệp Phàm không biết nên khóc hay nên cười.
- Diệp lão đại, điềm có tiền này không tồi. Đến lúc đó đem về Diệp Hồng Bảo đề Kiều đại tiểu thư huấn luyện một chút có thể tạo thành một tổ hợp trinh nữ. Tổ hợp các cô gái xinh đẹp của người ta sao bằng tổ hợp trinh nữ của anh, đến lúc đó gặp may có thể kiếm nhiều tiền một ít.
Bao Nghị thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Cậu làm tổ trưởng có phải không?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Miễn đi, tổ trưởng này tôi ăn không tiêu, anh làm là tốt nhất.
Bao Nghị cười trêu nói.
- Thật xin lỗi Thác Thái Vương, chúng tôi không có hướng thú với điềm có tiền này.
Diệp Phàm nói.
Truyện khác cùng thể loại
1402 chương
25 chương
111 chương
98 chương
106 chương