Quan Thuật

Chương 3592

Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh làm mọi người xúc động. Không thể không nói, mấy người Á Kỳ tuy nói trẻ tuổi nhưng rất có năng lực quản lý trời phú, không ngờ biết trốn tránh trách nhiệm, ngay sau đó đã chuyển sự phẫn nộ của dân chúng lên người Diệp Phàm. Từ ông ta Diệp Phàm thật ra thấy được sự quen thuộc của pháp luật trên quốc đảo này. Đó là khi trong nước thất bại lại hướng ánh mắt của dân chúng ra nước ngoài, do đó mình có được lợi thế. Sau đó mấy trăm người của Đô Sơn trại đều đứng lên. Một số người xúc động đã cầm gậy đá chờ hướng về phía mấy người Diệp Phàm. - Giết bọn họ! Nếu không thánh nữ sẽ giáng tội cho chúng ta. Á Kỳ hôm nay có vẻ muốn thật sự đấu với mấy người Diệp Phàm, nhất định phải tìm vài người chịu tội thay. - Mỹ Nhân Ngư, hãy xử lý Á Kỳ một chút, ghìm cương bọn trêu bố đây. Hãy giả thánh nữ lứa dối bọn không biết gì này. Diệp Phàm tức giận dùng truyền âm mật thuật. - Chơi rất khá, chơi rất khá, tôi đến đây. Mỹ Nhân Ngư vỗ tay đi đến cổng vòm. Bởi vì người khác không nhìn thấy cô, cô dùng giọng nói mờ ảo nói - Nhân dân Đô Sơn trại, vốn hôm nay là phạt tội các anh… - Dừng, dừng lại, nhanh chóng dừng lại! Diệp Phàm nhanh chóng nữa. - Sao thế, không đùa nữa sao? Mỹ Nhân Ngư không hiểu là sao nhìn Diệp Phàm. - Cô dốt lắm, không ngờ nói tiếng phổ thông, thiếu chút nữa thì hỏng bét. Cô xem, bọn Bao Nghị đều trợn tròn mắt, nếu cô nói thêm mấy câu nữa chắc chắn người khác sẽ nói rằng tôi đang nói. Diệp Phàm nói. - Nhưng tôi không biết tiếng Pháp? Mỹ Nhân Ngư nhìn Diệp Phàm chớp mắt. - Cô hãy nói Á Kỳ là tội nhân, muốn dùng hình phạt nghiêm khắc nhất của tộc người A Lạp để trừng phạt y. Còn chúng ta là khách quý nhất của Đô Sơn trại, phải dùng đồ tốt nhất của họ để chiêu đãi chúng ta. Tôi hỏi Chí Quân xem nói như thế nào sau đó truyền âm mật thuật cho cô. Diệp Phàm nói xong truyền âm mật thuật hỏi Cung Chí Quân sau đó truyền cho Mỹ Nhân Ngư. Cái này thì mọi người ở Đô Sơn trại nghe đều hiểu. Nhất thời ồn ào. Giết Á Kỳ… Nhất thời tất cả dân trong trại đều nhằm vào Á Kỳ. - Tôi không làm, đừng nghe người khác nói lung tung. Á Kỳ luống cuống. - Á Kỳ không ngờ dám nói xấu Thánh nữ của chúng ta, lập tức đưa vào thánh điện chịu tội. Có người hét lớn, Diệp Phàm vừa thấy không ngờ là một thanh niên, có lẽ người này muốn thay Á Kỳ làm trại chủ. - Tôi không nói xấu thánh nữ, mọi người xem, trước kia tôi có được nước thánh. Đây là Thánh nữ cho tôi. Hơn nữa, tôi lấy Nước trinh nữ tạo phúc cho toàn bộ nhân dân của trại. Mua súng mua lương thực, tất cả mọi người không đến mức chết đói. Á Kỳ luống cuống nhanh chóng hét lên. - Là ông ta nói dối, Thánh nữ cho ông ta Nước trinh nữ vốn là muốn cho chúng ta. Mà Á Kỳ lại dành lấy phần lớn. Mọi người xem, nếu không sao Á Kỳ lại có nhà ở lớn nhất cả trại. Cưới được ba cô gái xinh đẹp nhất làm vợ. Giết Á Kỳ, tài sản của ông ta lớn nhất trại. Người thanh niên kia hét lớn. Bỗng chốc sự phẫn nộ của nhân dân Đô Sơn trại đều tăng lên. Á Kỳ vừa thấy nguy nhanh chóng muốn chuồn. Nhưng trên không trung bị Mỹ Nhân Ngư bắt được đẩy ngã xuống. Nhất thời người của Đô Sơn trại đều quyền đấm cước đá, mấy trăm người phẫn nộ rống lên một tiếng. Anh hùng Á Kỳ của chúng ta khá thảm. Dám làm khó đại ca, nên! Mỹ Nhân Ngư hét lớn, đương nhiên là không phát ra âm thanh rồi. Không lâu dũng sĩ Á Kỳ của Đô Sơn trại bị người ta trói gô lại dẫn về phía thần điện. Người thanh niên cổ động Diệp Phàm nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Phàm nói: - Khách quý, tôi là dũng sĩ Nạp Hán của Đô Sơn trại. Hoan nghênh các anh đến sơn trại của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chiêu đãi các anh đồ tốt nhất. - Ha ha, tốt lắm. Diệp Phàm dùng chút ảo ảnh nhỏ của Huyễn Ma cười nói, sau đó người này ra vẻ vóc dáng thật sự tiều tụy hai tay chắp lại hướng lên trời vái một cái hét lớn - Tôi nhận chỉ thị của Thánh nữ một lần nữa viết lại tên Đô Sơn trại. Vừa nói xong Diệp Phàm đi ra xa cổng thành bốn mươi mét. Trạch tình chỉ bắn ra, không lâu ba chữ Đô Sơn trại được viết nên bởi một người gà mờ thư pháp như Diệp Phàm. Hắn không ngờ dùng phương pháp nội khí viết trực tiếp lên tảng đá. - A có rồi, có rồi. Nhân dân sơn trại điên cuồng lên, ba chân bốn cẳng giơ Diệp Phàm lên. Diệp Phàm bị mấy thanh niên này tung hô lên cao. Gây sức ép đến mức Diệp Phàm sắp ngất đi mới thôi. Sau đó hơn mười dũng sĩ của Đô Sơn trại nâng Diệp Phàm đến trước mặt thánh điện. Đương nhiên, đãi nghộ hoàn toàn không giống với À Kỳ bị chịu hình phạt tàn khốc. Hình phạt khổ ải của A Cổ Lạp không phải là đùa. Không ngờ xả thịt sống, dùng dao xả một mảng thịt của người ta xuống cho đến khi người này chết mới thôi. Cuối cùng miếng thịt của người này được xếp lên đĩa, hai tráng sĩ đưa đến trước mặt Diệp Phàm. - Để làm gì? Diệp Phàm nhanh chóng hỏi Thiết Mộc trưởng lão. - Đây là lễ tiết chiêu đãi khách long trọng nhất của sơn trại chúng tôi từ xưa đến nay. Chính là đem thịt của nhân vật quan trọng phạm tôi dâng cho khách hưởng thụ. Bọn họ khi còn sống đều là dũng sĩ nổi tiếng của Đô Sơn trại. Máu và da thịt của họ đều là tốt nhất. Người bình thường không có tư cách này. Bởi vì cậu là dũng sĩ mới, cho nên, cho cậu hưởng đầu tiên. Thiết Mộc trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc nói. - Thủ hạ của tôi đều phải nếm sao? Diệp Phàm hỏi. - Phải, mỗi người đều phải thưởng thức. Ăn càng nhiều càng đại diện cho cậu là bạn thân của nhân dân Đô Sơn trại. Thiết Mộc trưởng lão nói vẻ mặt không ngờ còn có chút hâm mộ, ra vẻ thịt này không đến phiên ông ta hưởng vậy. Mỹ Nhân Ngư thè lưỡi, Diệp Phàm khó xử, làm thế nào cho phải? Ăn thịt người, mẹ ôi, lại còn là ăn sống. Bao Nghị sợ đến mức nhỏ giọng kêu lên, Trương Hùng bịt miệng thiếu chút nữa nôn ra. Thiên Đao nhíu mày, Cung Chí Quân mặt biến sắc. Diệp Phàm cũng không có cách nào, mấy trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm. Hắn cắn chặt răng, lấy một mảng thịt đưa vào miệng, hắn nhai tóp tép, ra vẻ rất thơm ngon. Bao Nghị và Trương Hùng cũng không dám nhìn. Cuối cùng mấy người Bao Nghị được phen mở rộng tầm mắt chính là Diệp Phàm ăn một mảnh còn ngại không đủ không ngờ lại ăn tiếp, hơn nữa phải tảng thịt hai ba cân. - Được, anh là người anh em tốt nhất của Đô Sơn trại. Nạp Hán lên tiếng đầu tiên, nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên, Diệp Phàm còn khoát tay áo bộ dáng anh hùng. Cuối cùng mấy người Bao Nghị chỉ còn lại những mảnh nhỏ như đầu ngón tay cắn răng nuốt. Nghi lễ xong Bao Nghị nhanh chóng chạy ra ngoài, ngay cả Thiên Đao đều cũng chạy ra ngoài bãi cỏ nôn. Tiếng ọe ọe vang lên không dứt bên tai. - Quái, chúng ta ăn một chút đã nôn lợi hại như vậy, sao anh không hề gì, chẳng lẽ thịt anh ăn thấy ngon thật? Bao Nghị nôn xong không nhịn được hỏi. - Ha ha, thịt người không ăn được các cậu không phải đều đã hưởng qua sao? Diệp Phàm cười gượng một tiếng. - Không thể, tôi thấy anh ăn vẻ mặt rất thoải mái, ở đây chắc chắn có vấn đề. Cung Chí Quân cũng buồn bực nói. - Ha ha. Diệp Phàm cười gượng một tiếng, tay đột nhiên vừa động, hai cân thịt người không ngờ hiện ra. - Làm sao có thể? Sao anh có thể làm biến mất khối thịt này? Đây là bí pháp gì? Ngay cả Thiên Đao cũng ngây ngốc nhìn Diệp Phàm. - Đây là tiên thuật, trước đó không lâu mới học được. Các vị không cần không tin, đây thật sự là tiên thuật. Nhưng cao nhân truyền tiên thuật có tôi có dặn dò, không được để lộ ra ngoài. Nếu không tôi sẽ không hay ho. Các vị thật xin lỗi. Đương nhiên, một khi gặp vị cao nhân kia lần nữa tôi sẽ xin xem có thể dùng chung không? Diệp Phàm nhún vai vẻ mặt cười đắc ý. Tiên thuật, một phong giới nhỏ thôi. Huyễn Ma khinh bỉ Diệp Phàm một phen. Cuộc sống của người A Cổ Lạp thật sự là không nên xu nịnh, cái gọi là chiêu đãi đồ tốt nhất đơn giản chỉ là món ăn thôn quê cùng rau dại gì đó. Ngay cả thực phẩm hiện đại cũng không có. Sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm đến thăm cụ già A Lạp. Đừng nghĩ ông 120 tuổi, nhưng cơ thể còn rất cường tráng. Tai vẫn thính, nhưng Diệp Phàm hỏi nước Thánh ở đâu lão cũng lắc đầu không muốn nói. Diệp Phàm thiếu chút nữa mỏi mồm kết quả vẫn không thể nào tìm được bí mật. - Nước trinh nữ là chỗ bí mật tôi không thể nói. Nhưng Nước trinh nữ tôi thật sự có thể cho cậu xem. A Lạp nói. - Hả, là bình nhỏ nhiều năm trước ông tìm được có phải không? Diệp Phàm thật ra sửng sốt, gặp niềm vui ngoài ý muốn. - Đúng vậy. A Lạp nói xong cẩn thận mở giường, sau đó lấy ra một cục gạch, bên trong là một cái hòm. Mở hòm ra xuất hiện một cái bình. Đây là một bình sứ, cẩn thận bọc ngoài nhiều lớp giấy. A Lạp lấy đưa cho Diệp Phàm nói - Không phải tôi hẹp hòi, trước khi đi vợ tôi có dặn, không thể tùy tiện bán. Phải để lúc nhà thật sự khó khăn mới bán đi. Nhà chúng tôi mấy chục năm nay vẫn thuận lợi, không gặp chuyện gì phải đến mức chết đói. Lạp Hãn, con sẽ không trách ông nội chứ? - Không ạ, đây là ông nội được Thánh nữ cho. Đây là thánh vật, Lạp Hãn hiện giờ đã đi làm, tiền lương rất cao. Căn bản không cần bán thánh vật của nhà chúng ta. Hơn nữa, vài năm nữa Lạp Hãn kiếm được tiền sẽ đón ông nội đến thành phố hưởng phúc. Đến lúc đó Lạp Hãn mua một căn hộ lớn để ông nội ở, bọn họ nói gọi là dương lâu. A Lạp Hãn vẻ mặt thân thiết nói. - Tôi muốn nó. Lúc này, Mỹ Nhân Ngư đã chạy đến trước mặt Diệp Phàm vươn cánh tay nhỏ làm nũng. Đương nhiên là dùng truyền âm mật thuật. - Cô dùng cái đó để làm gì? Diệp Phàm không nhìn thuận miệng nói. - Ngu ngốc, nó chính là Thiên trọng nguyệt âm chi lộ. Hơn nữa, tôi đã nghe về nó, rất thuần khiết, tuyệt không kém so với trên đảo Thủy Tinh. Mỹ Nhân Ngư nói, Diệp Phàm nhìn vừa thấy, quả nhiên là Thiên trọng nguyệt âm chi lộ chính tông.