Quan Thuật
Chương 3588
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cậu đảm đương việc của tổ rất giỏi.
Tôi nhớ không nhầm thì Phong Hồ Ninh và Kiều Báo Quốc vừa mới đến chưa đầy một tháng, ngồi còn chưa nóng chỗ đã muốn điều chỉnh sao.
Anh thật sự muốn lấy mấy cái vị trí này mang ra làm trò đùa hay sao? Hai người ấy đều là chức Thứ trưởng, không đơn giản như tuyển một thôn trưởng đâu.
Tuyển thôn trưởng cũng không dễ như vậy đâu, hơn nữa có thể để đồng chí Trương Hùng đảm nhận chức tổng tài ở tập đoàn Hoành Không.
Không thể để tổng tài của một tập đoàn Hoành Không đi phụ trách một hạng mục có phải không?
Chẳng phải là càng khiến cho người ta chú ý hay sao. Hơn nữa, Trương Hùng đi rồi công việc ở tập đoàn Hoành Không do ai phụ trách.
Chẳng lẽ Kiều Báo Quốc đảm nhận luôn chức bí thư Đảng ủy, chủ tịch tập đoàn Hoành Không lại chính là đồng chí Diệp Phàm cậu.
Ha ha, tập đoàn Hoành Không thật sự biến thành tài sản tư nhân của đại viên Kiều gia rồi. Cung Khai Hà châm chọc nói:
- Aiya, đồng chí Cung anh nói rất có lý, tôi đã quên mất việc này, thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi. Diệp Phàm nói:
- Cậu có thể biết được mặt này là tốt rồi, thật ra, không phải là tôi chỉ trích các cậu, tôi cũng không có ý kiến gì khi tập đoàn Hoành Không biến thành xí nghiệp tư nhân của đại viện Kiều gia, tôi chỉ có trách nhiệm trông nom sự an toàn của quốc gia, chỉ cần có người ra mặt xử lý chuyện này, mấu chốt là nói mấy lời linh tinh cũng khiến con người ta chết đấy. Cung Khai Hà lại nói những lời thấm thía.
- Không dám, nhưng tôi thật sự có cách điều hòa. Diệp Phàm cười nói.
- Nói nghe một chút xem nào. Cung Khai Hà hỏi.
- Hội đồng quản trị của tập đoàn Hoành Không hoàn toàn có thể thêm một phó chủ tịch rồi, có hai ba phó chủ tịch, bảy tám cũng là phó, nhiều cũng không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, phó tổng của tập đoàn Hoành Không cũng không nhiều, hơn nữa, tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không cũng đến thời điểm nghỉ hưu rồi, cho nên, chức vị nhàn rỗi này có thể để Trương Hùng lên thay được.
Đó cũng là Thứ trưởng bộ tham chiếu. Diệp Phàm cười nói:
- Đồng chí như cậu suốt ngày nhàn dỗi đoán chừng cuối cùng lại là mục tiêu của anh cũng nên nhỉ?
Tôi nói rồi, đồng chí Diệp Phàm cậu sao lại trở nên lỗ mãng như vậy chứ, tự nhiên lại đưa ra cách ngu ngốc để Trương Hùng làm tổng tài của tập đoàn Hoành Không đến phụ trách quặng mỏ núi Bối Tây chứ.
Tất cả sự việc trước mắt đều là nền à. Quả nhiên có tiến bộ, đều tiến bộ khiến Cung Khai Hà tôi khó phân biệt được thật giả, có tiến bộ. Cung Khai Hà phùng má lên.
- Hắc hắc, tôi nói trực tiếp không bị ông mắng cho một trận à. Làm đệm trước cũng để ông dễ dàng tiếp nhận hơn có phải không? Hơn nữa, ông không thích đồng chí Trương Hùng sao? Diệp Phàm nói.
- Việc này tôi có thể nói ngay trước mặt được, đương nhiên, cũng đừng trách tôi.
Cung Khai Hà ra vẻ đồng ý.
- Được được, ông mà đề cử chắc chắn sẽ được. Trong lòng Diệp Phàm tự nhiên vui vẻ hẳn lên.
- Nhiệm vụ lần này đoán chừng cũng không thành công mỹ mãn, nếu Á Lực Ân Sa đi tìm con chó sói Mỹ trước thì việc này cũng chưa chắc thành công. Nói rõ là liên minh tự do chắc chắn có cao thủ.
Hơn nữa, đoán chừng La Thiết Tường là người xuất quỷ nhập thần rất khó tìm, cậu phải chuẩn bị tư tưởng đi.
Nhưng, dù thế nào đi nữa, trong tổ cũng chính thức phái người đi hoàn thành nhiệm vụ cho cậu, cậu phải cư xử cận thận đấy.
Nhất định phải hoàn thành. Cung Khai Hà nói.
- Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ, cho dù La Thiết Tường có trốn trên mặt trăng tôi cũng tìm về. Diệp Phàm nói, sau đó gọi điện thoại cho Trương Hùng, nói cho anh ta quyết định của hắn.
- Anh Diệp, Trương Hùng sẽ nghe theo lời anh nói, anh có bảo tôi đập núi lửa tôi cũng đập. Trương Hùng kích động, lập tức quỳ xuống, mắt thằng nhãi này rơi lệ.
Cũng khó trách Trương Hùng lại kích động như thế, mong có được chức này đến phát bệnh rồi, cơ hội đến sao lại không kích động chứ.
Hơn nữa, Trương Hùng cũng hiểu được, cố tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không hỏi vị trí Thứ trưởng tham chiếu chỉ là một ván cầu.
Chỉ cần có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở quặng mỏ núi Bảo Tây, hai năm sau quay về chắc chắn sẽ được nhận chức cấp cao phó tỉnh bộ.
Diệp Phàm có thể hiểu được tâm lý phức tạp của Trương Hùng, nhanh chóng giữ tay anh ta lại: - Đứng lên đi! Chúng ta là anh em, còn nói điều đó làm gì, đơn giản đều là vì quốc gia mà.
- Anh Diệp, nghe nói trong tổ cần tổ chức và xây dựng, Trương Hùng tôi sẽ là người báo danh đầu tiên. Trương Hùng nói.
- Việc này còn một chút uẩn khuất, tôi tổ chức môn phái này cũng là vì tố quốc cần, quốc gia cần.
Có chút chuyện của môn phái mà người trong tổ không ra mặt được thì chúng tôi sẽ tự mình ra mặt là được rồi. Môn phái và chuyện của môn phái bọn họ cũng không tiện ra mặt.
Sẽ không nói đến chuyện liên quan đến quốc gia làm gì. Việc trọng đại như thế này đương nhiên phải suy nghĩ thận trọng hãy nói.
Hơn nữa, tôi sẽ phải báo cáo với quốc gia, sau khi họ đồng ý còn phải thương lượng cụ thể. Diệp Phàm nói.
- Tôi tin rằng bọn họ sẽ hiểu được tấm lòng của anh Diệp, bọn họ đều biết anh làm là vì quốc gia thôi. Trương Hùng nói.
- Tốt, chỉ cần nói trước chuyện này, có thể thành công hay không còn phải xem ý tứ thế nào đã. Không thành công anh cũng không nên đau lòng làm gì là được. Tôi tin rằng, lãnh đạo cấp trên sẽ thấy được thành tích của đồng chí Trương Hùng anh. Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ bả vai Trương Hùng.
- Tôi tin tường vào sự đề cử của anh. Trương Hùng thận trọng gật đầu.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm đến doanh trại quân đội tướng quân Đức Lý thăm viếng phó tổng thống Á Lực Ân Sa.
- Vị khách Trung Hoa tôn kính, hôm nay được gặp ngài thật vui quá. Tướng quân Đức Lý còn tưởng Diệp Phàm đồng ý rồi.
Cho nên từ xa đã tới ôm chặt thân mật rồi. đương nhiên, tướng quân Đức Lý còn có một lí do đó là tôn trọng người mạnh, hai bên đi vào phòng nói chuyện.
- Chúng ta đã bàn bạc qua chuyện này rồi, cảm thấy không được. Nhưng, yêu cầu của chúng tôi có chút thay đổi. Diệp Phàm nói, Trương Hùng đứng bên cạnh phiên dịch.
- Hả? Tướng quân Đức Lý liếc nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
- Các anh có yêu cầu gì xin cứ nói ra.
- Về phương diện nghiệp vụ mà nói tập đoàn Hoành Không chúng tôi không phù hợp với quặng mỏ núi Bảo Tây, cấp dưới của tập đoàn Hoành Không chúng tôi có mấy người.
Cũng có đề cập đến vấn đề khai thác mỏ quặng đồng, ví dụ như phương diện gia công đồng chẳng hạn. Cho nên, chúng tôi hy vọng các anh sẽ giao quyền khai thác mỏ quặng núi Bảo Tây cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Diệp Phàm nói:
- Việc này.. Tướng quân Đức Lý do dự liếc nhìn Á Lực Ân Sa một cái. Diệp Phàm biết được, tướng quân Đức Lý cũng là quân đội thuộc của tổ chức chính phủ Cang Cứu. Á Lực Ân Sa được coi như là một trong những đệ tử đắc lực. trong tay có hơn nghìn người.
- Theo như tôi được biết, lợi nhuận mà mỏ quặng núi Bảo Tây này đem lại rất cao. Hơn nữa, rất thích hợp cho việc khai thác, kinh phí khai thác cũng thấp. Hơn nữa, chính phủ của chúng tôi đã dành sự ưu đãi lớn nhất cho tập đoàn Hoành Không các anh rồi. Á Lực Ân Sa nói:
- Chúng tôi cũng nói rõ nguyên nhân rồi, công ty con của tập đoàn Hoành Không chúng tôi không có phương diện khai thác.
Mà đồng nghiệp của công ty con cũng có, nếu có phải khai thác, vậy có phải thành lập một công ty nữa không.
Tương đối khó khăn, hơn nữa, thành lập một công ty con mới còn phải tiến hành khai thác ở nước ngoài, việc này càng khó khăn.
Chi phí của chúng tôi bỏ ra vô hình trung tăng lên rất nhiều. đêm qua tôi cũng đã thương lượng với cán bộ cấp cao của công ty một chút rồi, bọn họ đều cảm thấy công việc trước mắt không phù hợp khai thác trong một thời gian ngắn.
Cho nên, đã thương lượng rồi, vẫn cảm thấy tiến hành mở rộng nghiệp vụ mới tốt. Diệp Phàm nói.
Thật ra, mỏ quặng núi Bảo Tây chắc chắn nắm bắt được, Cung Khai Hà bên kia đã muốn mở rồi. cho một công ty tư nhân thuộc tập đoàn Hoành Không đến.
- Việc này chính xác là rất khó làm. Á Lực Ân Sa nhăn mày nói.
- Theo như tôi được biết, quặng mỏ núi Bảo Tây cũng thuộc mảnh đất này, phạm vi cũng phải hơn 100km. khối lượng quặng này thuộc địa bàn của chính phủ Cang Cứu, cũng thuộc địa bàn khống chế của tướng quân Đức Lý, chẳng lẽ ở trong này còn có người khiêu chiến cướp uy quyền của chính phủ Cang Cứu sao? Diệp Phàm dùng phép khích tướng.
- Ừm, chủ tịch tỉnh Diệp, nói thật với anh, khu đất này thật ra là khu do chính phủ chúng tôi quản lí.
Nhưng núi Bối Tây lại thuộc nơi khác, khu kia cũng không rộng lắm, cũng chỉ trong phạm vi một huyện thôi, cũng không quá 100 km.
Nhưng rừng rậm ở chỗ này mọc rất rậm rạp thành bụi, mảnh đất này thuộc loại nguyên thủy.
Hơn nữa, dân cư ở đây thuộc cư dân nguyên thủy Công gô, thuộc dân tộc A Cổ Lạp.
Bọn họ là một trong những dân tộc bản xứ tối cổ nhất trên lục địa Châu Phi, đến bây giờ cũng có hơn 1 triệu năm lịch xử rồi.
Nếu đi ngược dòng lên trên có thể thấy mấy chục năm trước dân tộc A Cổ Lạp cổ xưa đã sống ở đó.
Đương nhiên, thời điểm đó vẫn là thời kỳ người nguyên thủy hay người vượn cổ, cũng không phải là thời đại bắt nguồn văn minh.
Trước đây dân tộc A Cổ Lạp sống ở đấy còn mấy chục vạn người sống ở đó, mặc dù dân số không nhiều nhưng diện tích lại rất lớn.
Hơn nữa núi Bảo Tây lại thuộc địa bàn của dân tộc A Cổ Lạp, chúng ta chỉ khống chế khu này trên danh nghĩa thôi.
Nhưng có điều đáng tiếc là chúng tôi đã làm mất đi quyền khống chế núi Bảo Tây rồi, đó là sự sỉ nhục của chính phủ Cang Cứu chúng tôi. Á Lực Ân Sa nói:
- Chẳng lẽ dân tộc A Cổ Lạp ở núi Bảo Tây lại rất mạnh sao, bọn họ không chịu để cho bất kỳ ai kiểm soát sao? Hay là còn có nguyên nhân khác? Diệp Phàm rất hứng thú nói:
- Điều đó cũng không phải, nói thật nếu muốn kiểm soát khu vực này quân chính phủ của chúng tôi vẫn có cách.
Nhưng có ảnh hưởng không tốt, bởi vì dân tộc A Cổ Lạp là một trong những dân tộc nguyên thủy thuộc lục địa châu Phi.
Nếu chúng ta cưỡng chế để kiểm soát khu này thì họ sẽ phản đối chính phủ chúng tôi khá gay gắt. cho nên, chính phủ đã để dân tộc A Cổ Lạp có chính phủ tự do.
Về cơ bản khu này là một quốc gia, hoàn toàn là do A Cổ Lạp kiểm soát, chính phủ không kiểm soát bọn họ, tự bọn họ phát triển.
Chỉ cần không phản đối chính phủ, bọn họ muốn làm gì thì làm như thế.
Á Lực Ân Sa nói:
- Đúng vậy, mấy năm trước đã phát hiện ra mỏ quặng ở núi Bối Tây rồi. cũng có rất nhiều công ty nước ngoài trả giá rất cao cho mỏ quặng đồng Bối Tây.
Nhưng chưa có công ty nào có thể thuyết phục được A Cổ Lạp lấy quyền khai thác mỏ quặng núi Sơn Tây.
Nếu chủ tịch tỉnh Diệp không tin tôi có thể liên hệ giúp anh. Để các anh ra mặt thương lượng với dân tộc A Cổ Lạp.
Nếu bọn họ đồng ý, chính phủ chúng tôi không có ý kiến gì. Nếu như trong thời gian khai thác có vấn đề gì xảy ra, chúng tôi sẽ hỗ trợ giúp đỡ các anh. Tướng quân Đức Lý tỏ vẻ khá nhiệt tình.
Truyện khác cùng thể loại
1402 chương
25 chương
111 chương
98 chương
106 chương