Quan Thuật

Chương 3586

- Ha ha, chúng tôi sẽ lưu lạc đến nơi nào đây. Đoán chừng là thân vương La Lạc đã sắp xếp rồi. Cô gái này, tuyệt đối là người tốt, không phải là cô gái bán thân đâu, có lẽ, chỉ là đến giúp chiếc giường ngủ của mọi người ấm áp hơn thôi. Diệp Phàm nói, ngay cả bản thân cũng không thể tin được. Nói thầm, tòa nhà này không phải chính quốc gia hắn xây dựng sao? Có tiến hành nghiêm ngặt bí mật, ngay cả bảo vệ cũng chính là cảnh vệ của quốc gia chúng ta phái tới, chỉ là không mặc cảnh phục thôi, điều này thật ra rất kỳ lạ, sao có thể cho nhiều cô gái vào trong thế nhỉ. Chỉ một lúc sau, Ba Ba La Kỳ bị Diệp Phàm gọi vào. - Anh Diệp, thân vương La Lạc Đế rất hiếu khách. Việc này, thật ra là muốn chuẩn bị chu đáo cho các anh một chút, tôi kiểm tra rồi, không có vấn đề gì. Không cần nhìn các cô ấy, những cô gái này được tuyển chọn từ hàng ngàn hàng vạn cô gái đấy, hơn nữa những cô gái này rất khỏe mạnh, còn cái kia đã được kiểm tra ở quầy thuốc rồi, hơn nữa, còn được kiểm tra ở bệnh viện Băng Cốc rồi. Vẻ mặt Ba Ba La Kỳ rất chân thật nói. - Việc này, Ba Ba La Kỳ à, chúng tôi cũng chỉ vừa mới gặp thân vương có một lần, ông ấy sẽ không đối xử với khách như thế này chứ? Nếu quả thật đối tốt với chúng tôi như vậy, chúng tôi xin nhận. Hai tay Diệp Phàm giơ lên nói. - Điều này thật quá tốt rồi, một đám khách đến sẽ thay một cô gái, những cô gái này nghe anh nói đều được tuyển chọn từ các nước, lại biết hầu hạ, vậy thì giá cả chắc rất đắt. Hạ Hải Vĩ nhún vai hỏi. - Đương nhiên, nghe nói các cô gái này phải có số. Ba Ba La Kỳ giơ năm ngón tay lên. - Coi như thế đi, năm vạn. Ở TQ chúng tôi như thế là khá đắt. Tề Thiên cười nhạt nói: - Là đô la. Ba Ba La Kỳ giải thích. - 5 triệu đô la, như vậy một cô cũng không quá 400 ngàn rồi, đêm nay còn có mấy người tới nữa, có thể là mấy triệu, nổi tiếng, chắc chắn rất nổi tiếng. Trần Quân không nhịn được nói. - Không giống nhau, một cô gái đến chỗ các người cũng 5 triệu đô la mỹ, nhưng riêng anh Diệp đây không mất tiền. Ba Ba La Kỳ cười nói: - Không cần tiền, thế là có ý gì, chẳng nhẽ hàng của đại ca lại là hàng rẻ tiền. Tề Thiên mới nói ra mấy lời này, đã bị Lô Vĩ thiếu chút nữa đánh ngầm cho một cước, cười mắng: - Đầu óc anh có bị hồ đồ không hả, của đại ca vẫn là hàng không tốt, anh cũng là hàng không tốt sao? - Điều này, ha ha, sai rồi, đừng trách. Tề Thiên nhanh chóng cười. - Của anh Diệp chính là bảo bối vô cùng quý giá, cô ấy chính là con gái của thân vương La Lạc Đế, tên là " công chúa Thi Mạn", cô ấy vẫn còn có bút danh là " Thi Âm Âm", một cái tên rất có ý nghĩa thơ ca. Trước đó không lâu, nghe nói công chúa Thi Mạn đã từng là học viên ưu tú ở học viện âm nhạc trung ương TQ của chúng ta, cô ấy cũng lấy được học vị của đại học Kiếm Kiều, ca múa hát cũng giỏi. Ba Ba La Kỳ cười nói: - Công chúa, việc này, Ba Ba La Kỳ, nếu thân vương đối xử với khách tốt như vậy, có thay đổi tôi cũng nhận. Nhưng, Thi Mạn lại chính là công chúa, tôi đây không dám lỗ mãng. Diệp Phàm nhanh chóng từ chối, trong lòng rất muốn có nàng ta, chắc chắn là không động tay rồi, tuy nói là khá xinh đẹp. Đây chính là mầm mống của tai họa sau này, đem về tặng cho ai? Viên Viên mà nhìn thấy thì thật sống không bằng chết rồi, không nhận được. - Anh Diệp, việc này tuyệt đối không được. Thân vương La Lạc Đế rất thật lòng, nếu anh không nhận ý tốt của ông ấy, vậy là không được rồi. Bởi vì, đó là sự sỉ nhục thân vương. Trên thực tế thân vương rất ít khi làm việc kiểu này, tôi sinh sống ở vương quốc Thái, đến nay cũng tròn 60 năm rồi, đây là chuyện lần đầu tiên tôi gặp. Bộ dạng khó xử của Ba Ba La Kỳ. - Việc này, thật đúng là phiền toái mà. Diệp Phàm lắc đầu, ngồi xuống ghế sa lông, Tề Thiên cười chạy lại, châm thuốc cho hắn, vẻ mặt bỉ ổi, cười nói: - Anh à, có gì phiền chứ, làm là được rồi. - Làm là được rồi, cô ấy chính là công chúa, còn là con gái do thân vương sinh ra, không phải là mẹ kế nuôi dưỡng, ngươi nghĩ mà xem, có hậu quả gì không? Diệp Phàm tức giận hừ nói, liếc nhìn Tề Thiên một cái, tên này sợ tới mức chạy thật nhanh sang ngồi ghế sa lông đối diện, đoán chừng là sợ Diệp Phàm thưởng cho anh ta một hạt dẻ. - Việc này thật khó giải quyết, nếu như không làm thì coi như khinh thường thân vương, thành người cừu. Điều khó khăn nhất chính là hưởng thụ người đẹp. Ba Ba La Kỳ cảm thán một câu, lâu lắm rồi thân vương không đối xử với khách tốt như vây, hôm nay là lần đầu tiên đối tốt như vậy, chuyện này cũng phải có nguyên nhân gì đó. - Aiya, thật ra thân vương rất thích võ thuật của người TQ chúng tôi, nói người TQ chúng tôi có công phu. Vừa rồi vị kia giới thiệu với thân vương các anh đều là cao thủ võ thuật, thân vương đã thích rồi. Bởi vì thân vương cũng là một cao thủ võ thuật, nếu như nói về cấp bậc thì ông ấy cũng là võ sư cấp bốn rồi. Cũng có điểm giống với cảnh giới võ thuật của quốc gia chúng tôi, cũng có cao thủ cấp bốn. Mà con trai của thân vương tên là La Mông cũng là một võ sư cấp ba rồi. Bọn họ ở đây cũng có thể phong thái quyền vương cấp 5 rồi. Cấp ba chỉ là thái quyền thủ, dưới cấp ba cũng là thái quyền thủ thôi, cấp bốn mới là võ sư. Thân vương không thể tranh võ vương cấp năm được nên rất tiếc nuối. Ba Ba La Kỳ nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm: - Thân vương rất kính trọng Diệp Phàm, nếu không, sao có thể đưa công chúa Thi Mạn cho anh được, hơn nữa thân vương còn tính bảo con trai La Mông bái anh làm sư phụ, nguyện vọng lớn nhất của thân vương chính là La Mông có thể đạt đến trình độ giống ông ấy, tranh thủ đến thái quyền vương ghi danh, đó cũng là vinh quang của gia tộc La Lạc. - Aiya, đại ca, xem ra cũng có lợi cũng có mặt hại. Nếu không làm thật là phiền phức đấy. Hai vị cứ ở đây giải quyết, bàn xong thì nói cho tôi biết. Người kia chạy đi. Lô Vĩ thở dài, thật ra thằng nhãi này thiếu chút nữa biểu hiện ra bên ngoài. - Ba Ba La Kỳ, ông nói với thân vương một chút, tôi có thể dạy anh ấy, nhưng, chuyện của công chúa Thi Mạn hay là đổi người khác đi, ở đây có cô gái Nhật hay không, chỉ cần vẫn còn trong trắng là được rồi, tôi đây là người thích con gái của xứ sở mặt trời. Diệp Phàm nói: - Việc này tôi cứ đi thử xem sao, hỏi thân vương một chút rồi nói sau. Ba Ba La Kỳ đến phòng gọi điện thoại. - Không thể tin được sự việc vừa mới diễn ra, thực sự là chuyện ngoài ý muốn. Hạ Hải Vĩ thở dài: - Anh Hạ, có chuyện gì ngoài ý muốn vậy, đây chính là đãi ngộ của nước ngoài. Người ta đã kiểm tra rồi, yên tâm dùng đi. Tề Thiên cũng không quản nhiều việc như vậy, nếu đám người Diệp Phàm không hành động, đoán rằng thằng nhãi này sớm sẽ vội vã đi làm việc thôi. Chủ yếu là Tề Thiên đã biết rõ thân phận của Ba Ba La Kỳ rồi, cho nên, hoàn toàn yên tâm. - Thôi bỏ đi, nhập gia tùy tục. Diệp Phàm thở dài có chút buồn bực. - Anh Diệp, thân vương nói, ông ấy quý nhất chính là anh, có thời gian sẽ đến thỉnh giáo anh vài chiêu. Về phần công chúa Thi Mạn, chính là thành ý của ông ấy, việc này, chính là sự tôn kính dành cho võ sư cấp 6 vậy. Từ nay về sau Thi Mạn chính là người vợ nước Thái trung thành của ngài, cô ấy sẽ ở nước Thái lặng lẽ sinh con dưỡng dục, sẽ không tìm anh gây phiền phức. Chế độ ở TQ của các ngài là một vợ một chồng, ông ấy cũng hiểu được điểm ấy. Sau này, Thi Mạn có đến TQ tìm ngài hay không chính là việc của ngài rồi, đó cũng là cô gái đã xuất giá rồi, cô ấy muốn làm gì ông ấy cũng không thể ngăn cản được. Ba Ba La Kỳ nói. - Thái quyền vương cấp 6, ai nói là ta cấp 6 hả? Diệp Phàm tức giận hừ nói: Ba Ba La Kỳ nói: - Các ngài có thể bắt được Cái Mạc Dã, nghe nói anh ta là thái quyền vương cấp 6. Lạc Phàn đã bị anh phế võ công rồi, thân vương cũng có chút bội phục một dũng sĩ như vậy rồi. - Con mẹ nó, người thì sợ nổi tiếng lợn thì sợ khỏe, nếu không, thật đúng là rước phiền phức rồi. Diệp Phàm thở dài, bóp nát mẩu thuốc lá, quát mọi người: - Ngủ đi, chúng ta đều là đàn ông, không sợ máu không sợ lửa, chẳng lẽ còn sợ một cô gái hay sao. Vừa bị đả kích đã lấy ra hết dũng khí. - Yes Hạ Hải Vĩ đi trước, cũng rống lên một tiếng rồi đi về phòng của mình. Phòng của Diệp Phàm là một phòng, bên trong còn có ba phòng, bàn làm việc, phòng tiếp khách, bàn ăn nhỏ, không thiếu cái gì. Diệp Phàm vừa vào đến cửa, Thi Mạn liền đứng dậy, nhanh chóng giúp Diệp Phàm cởi quần áo. Diệp Phàm gật đầu tỏ vẻ biết ơn. - Tướng công, đã đun nước rồi, thiếp đi chà cho chàng nha. Thi Mạn tự nhiên giống như con gái thời cổ đại vậy, ngay cả tướng công cũng nói ra, Diệp Phàm nhất thời sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng ta. - Chàng chắc chắn cảm thấy rất kỳ lạ, thật ra, người TQ các chàng gọi là chồng, nhưng, ta thích văn hóa cổ đại của TQ, tướng công cũng giống với chồng có phải không? Nếu chàng ngại thì thiếp sẽ gọi là chồng, thiếp sẽ sửa. Thi Mạn nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Diệp Phàm cười nói: - Ở đây em là chủ nhân, anh phải tôn trọng em, nhưng, gọi là tướng công thì quá sớm rồi, cứ gọi anh là anh Diệp có được không? - Không sớm đâu, từ bây giờ trở đi, thiếp chính là người con gái của chàng rồi. Nếu tướng công không cần thiếp nữa, gia tộc Lạp sẽ đuổi thiếp ra khỏi cửa, từ nay về sau thiếp sẽ là cô nhi. Thi Mạn còn có thể nói những lời như thế, nói tới đây, hai mắt tự nhiên rơi lệ. - Thôi bỏ đi, anh đi tắm trước cái đã. Diệp Phàm cảm thấy không thoải mái, đi vào phòng tắm nhìn thấy có một bồn tắm rất lớn, sờ thấy nước ấm, đúng lúc đó, nằm xuống thấy có chút thoải mái. Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, biết Thi Mạn muốn vào, Diệp Phàm hừ nói: - Vào đi. Thi Mạn lại thay một chiếc áo ngủ trong suốt, giống như dán một mảnh rất mỏng lên người vậy, nhìn thấy rất rõ có một cái rãnh giữa hai ngọn núi, cũng có nhìn thấy cái ti màu đen, nhưng, có chút lờ mờ. Mặt nàng đã đỏ bừng, kiều diễm như đóa hoa hồng nở rộ vậy. Bị Diệp Phàm nhìn lướt qua, tự nhiên toàn thân run lên, hai chân đứng nghiêm, không bước ra, khá là khô cứng. - Em không giúp anh chà lưng sao? Diệp Phàm thản nhiên thưởng thức người con gái này nói. - Không..Không có? Thi Mạn gật gật đầu, chợt nói: - Thiếp đã được học qua khóa huấn luyện chính quy, thiếp đã học qua khóa học mát xa trong trung y của TQ. - Nghe nói em học ở học viện âm nhạc trung ương, tốt nghiệp đại học Kiêm Kiều, chắc chắn em rất giỏi, tư tưởng phóng khoáng mới đúng, sao em lại đồng ý với sự sắp đặt của cha mình như vậy? Anh không muốn nói đến thân vương, nhưng, em không cảm thấy sự sắp đặt này thật sự rất hoàng đường sao? Diệp Phàm nhíu mày, muốn thuyết phục nàng buông tha.