Quan Thuật

Chương 319

Mã Cái Thiên ngồi trên chiếc ghế xoay xoay vài vòng, cảm giác cực kỳ thích ý pha lẫn ngượng nghịu, nhìn lướt qua phía đối diện thấy còn có mấy chiếc bàn làm việc nhỏ liền hỏi: - Chủ nhiệm Vương, chẳng lẽ tôi còn có thủ hạ? - Không sai! Anh làm chủ nhiệm quản lý các thôn còn có bốn thủ hạ, trong đó hai người được điều từ xã Khanh Hương tới đây, hi vọng chủ nhiệm Mã có thể phát huy ra tiềm lực đem các cán bộ các thôn trấn chúng ta đoàn kết lại làm tốt công tác nông thôn. Diệp Phàm cười nói. Thấy Diệp Phàm đáp lời Mã Cái Thiên mới nhớ ra người ta là Chủ tịch thị trấn, vậy mà vừa rồi mình ngồi trước mặt xay mấy vòng chẳng còn ra thể thống gì. Y hoảng hốt vội vàng đứng dậy nói vẻ khép nép: - Xin lỗi Chủ tịch, tôi vừa rồi hơi thất thố. - Không có chuyện gì, tôi cũng ngồi với anh. Diệp Phàm vừa nói vừa đặt mông xuống một cái ghế xoay nhỏ ở đối diện. Mã Cái Thiên nhìn hết một lần phòng làm việc rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, ấp úng: - Chủ tịch Diệp, thôn lớn trong thị trấn Lâm Tuyền cũng đặc biệt nhiều, nghe anh nói hình như là có bảy tám chục. Vì thế tôi làm ở ban quản lý thôn không có kinh phí hoạt động nhất định là không được. Ngài là đại Chủ tịch thị trấn, có thể lập tức lấy ra một chút không? - Ừ! Sau này cán bộ Đảng ủy thôn tới trong trấn thì anh cũng phải đón tiếp, đúng là cần kinh phí hoạt động, vậy đi chủ nhiệm Vương, lấy ra một vạn đi! Diệp Phàm cười nói vẻ thân thiết, thầm nghĩ Mã Cái Thiên này cũng không ngu ngốc, vừa lấy được một trăm vạn thì lập tức đòi tiền, hiểu được đạo lý rèn sắt khi còn nóng, nếu không tiền tiêu hết rồi thì đúng là khó khăn. - Cám ơn! Cám ơn. Mã Cái Thiên kích động đứng lên, thầm kêu," Móa nó. Khó trách người người cũng muốn làm quan. Một chủ nhiệm rắm chó vậy mà vừa ra tay là một vạn đồng, sau này cứ vậy làm quan , trước kia ngu ngốc cứ chết dẫm tại trại Thạch Bình chim ỉa. Cứ phải làm chủ nhiệm mới tốt, tuy nhiên mấy em út thì đúng là không có cách nào mang đến, đúng là vấn đề. Nếu có thể ở Lâm Tuyền xây dựng được một hàng thân mật như vậy thì thoải mái rồi, dù sao đàn bà ở đây so với trại Thạch Bình cũng cao hơn về cấp bậc, da thịt mỗi người đều mịn màng hơn, cưỡi lên thật đúng là sung sướng...... Nghĩ tới đây chủ nhiệm Mã nhất thời khó lòng kìm nổi, suýt nữa chảy cả nước miếng. - Tuy nhiên tôi phải nói rõ cho chủ nhiệm Mã, một vạn đồng này là kinh phí hoạt động của anh trong một năm, nếu dùng hết sớm thì chỉ có cách giương mắt ra mà nhìn thôi. Diệp Phàm cười nhạt nhắc nhở, nếu không Mã Cái Thiên sau này cứ đến tìm thì phiền toái. - A! Một năm có được một chút như vậy. Mã Cái Thiên nhất thời lạnh toát, mắng thầm, "Chủ tịch Diệp cũng thật là keo kiệt, ông mày liều mạng bán con gái đi mới có được một trăm vạn mà chỉ lại cấp cho mình một vạn. Còn nói là kinh phí hoạt động một năm, một chút tiền này mà mời bảy, tám chục cán bộ thôn ăn uống thì được mấy ngày. Thế mà mình còn mơ ngày ngày đều đi ăn quán, chắc sau này muốn ăn một miếng thịt cũng phải nghĩ rồi, xem ra mộng ước gầy dựng đội ngũ chị em của mình phải ngâm nước nóng mất, trong thị trấn này không có tiền thì chị em nào cho thân mật. Ai! Sớm biết như thế còn không bằng trở về trại Thạch Bình của mình tiêu dao, một năm cũng mò được hai, ba vạn." Thấy bộ dạng kinh ngạc của Mã Cái Thiên, Vương Nguyên Thành đã sớm liếc mắt xem thấu tâm tư của ý, cười một tiếng: - Chủ nhiệm Mã, chắc trong lòng anh đang cằn nhằn chủ tịch Diệp cũng quá keo kiệt phải không? - Không, tôi đâu dám, có một vạn đã là tốt lắm rồi. Mã Cái Thiên vội vàng nói. - Ha ha! Chủ nhiệm Mã, anh có thể còn chưa biết, lúc Chủ tịch Diệp mới đến đập Thiên Thủy làm tổ trưởng, anh có biết anh ấy nhận bao nhiêu tiền kinh phí không? Vương Nguyên Thành cười híp mắt hỏi. - Chắc là được mấy ngàn. Mã Cái Thiên cũng không ngu, y nghĩ chắc là không được một vạn. - Mấy ngàn! Không có, là một ngàn đồng. Vương Nguyên Thành đưa ra một đầu ngón tay cười nói. - A! Quá ít. Mã Cái Thiên nhất thời kinh ngạc, mới hiểu được Chủ tịch Diệp bây giờ có thể cho một vạn đã là cực kỳ hào phóng. - Ha ha ha! Chủ nhiệm Mã, thị trấn chúng ta không giàu có, anh cũng biết, chỗ cần dùng tiền còn nhiều, mỗi ban bệ một năm kinh phí hoạt động chung không quá một, hai ngàn đồng. Diệp Phàm cười nói: - Anh nhất định sẽ cho rằng vậy thì bọn họ làm sao mà sống, thật ra thì không khó. Mèo có đạo của mèo, chuột có ổ của chuột. Chỉ cần chịu động não lấy ít tiền thì vẫn có. Chủ nhiệm Mã là người tài ba, so với những chủ nhiệm khác còn mạnh hơn. Anh thử nghĩ xem, một trăm vạn anh cũng có thể lấy ra, một năm đi khóc mười mấy vạn có thành vấn đề sao? Hơn nữa sau này anh danh chính ngôn thuận, là chủ nhiệm quản lý các thôn kia mà, ha ha ha. Đến lúc đó tôi còn phải thường xuyên đến đại chủ nhiệm anh xin cơm, chủ nhiệm Mã sau này có cơ hội cũng đừng quên nhé, tôi đi đây. Diệp Phàm thân mật vỗ vai Mã Cái Thiên rồi đi ra. - Đúng a! Sao mà mình ngu vậy chứ, hắc hắc. Mã Cái Thiên vỗ đầu cười nhạt, thầm nghĩ, " Vẫn là Chủ tịch Diệp lợi hại, một câu thức tỉnh cái đầu heo của mình. Dựa vào cha nuôi là Phó Chủ tịch thành phố và con rể mình bên hải quan thì mười mấy vạn đâu có khó khăn, một năm xin mười mấy vạn không thành vấn đề. Hơn nữa lấy danh nghĩa chủ nhiệm ban thôn đi xin tiền là quang minh chính đại, ông mày một năm có được mười mấy vạn sau khi ăn uống rồi còn đút túi ba, bốn vạn. Hiện giờ lương nhân viên chính quyền trong thị trấn cũng chỉ ba trăm đồng một tháng, một năm bao một em út chắc chỉ ba, bốn ngàn là đủ, ba, bốn vạn thì không cần phải nói." Ai! Mình ở trại Thạch Bình một năm cũng chỉ được một, hai vạn. Sau này chuyện phát triển đội ngũ chị em ở thị trấn Lâm Tuyền có hy vọng rồi, hắc hắc " Mã Cái Thiên cười sáng rực, cười đến lộ vẻ dâm đãng. Vương Nguyên Thành ở bên cạnh liếc thấy mà bực mình, không biết tên này có chuyện gì mà ngoác miệng ra thế, mắng thầm, " Cười! Cười không chết được ngươi. Sau này hiểu được rồi thì ngồi đó mà khóc, một vạn đồng còn ăn uống cái rắm, tuy nhiên chuyện này đúng là hơi quỷ dị. Chủ tịch Diệp làm sao để tên con hoang Mã Cái Thiên này làm chủ nhiệm, ai chẳng biết tên này trừ đi hủ hóa vợ người ta thì đâu làm được chuyện gì, toàn phải dựa vào cha nuôi, nếu không đến gió tây bắc cũng không có mà uống." Thật ra thì Diệp Phàm để cho Mã Cái Thiên làm chủ nhiệm cũng không hoàn toàn nhìn vào một trăm vạn vừa rồi. Thị trấn Lâm Tuyền đặt ra cái ban quản lý cán bộ thôn là để quản lý, liên lạc giữa các cán bộ thôn tốt hơn từ đó tạo điều kiện triển khai các kế hoạch nông thôn một cách thông suốt. Công tác nông thôn cũng có đặc thù, nhiều lúc để cho sinh viên đại học phụ trách còn không bằng để cho tên nông dân chính hiệu như Mã Cái Thiên quản lý, tuy nói phương thức làm việc có chút lỗ mãng, nhưng thật đúng là thích hợp đặc điểm công tác nông thôn. Buổi trưa. Bữa cơm đầu tiên của đồng chí tân chủ nhiệm lão Mã dĩ nhiên là phải mời Diệp Phàm, còn Mâu Dũng đã có người khác mời nên Mã Cái Thiên không gọi. Hai người đến Xuân Hương tửu lâu, uống mấy chén rượu vừa lúc gặp mấy đồng chí bên sở thuế vụ cũng đến, mấy người đều đến chúc Diệp Phàm và Mã Cái Thiên. Đang định đứng lên rời đi thì Mã Cái Thiên đột nhiên nói: - Chủ tịch Diệp, Mã Cái Thiên tôi là một người thô kệch, nói không dễ nghe là chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, đọc viết còn chưa thông sau vào sở tài chính thì cố gắng lên trung học. Tuy nhiên người thô kệch thì không hai lòng, Mã Cái Thiên tôi có hôm nay tất cả đều là nhờ Chủ tịch Diệp hỗ trợ, sau này có chuyện gì chỉ cần gọi lão Mã một tiếng thì tôi nguyện sẽ xông lên đầu tiên. Mã Cái Thiên tuy nói đã ngà ngà nhưng hôm nay đúng là cao hứng, nói ra hết sức thẳng thắn, chân thành. - Ừ! Chủ nhiệm Mã làm rất tốt, tôi tin tưởng anh. Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ vai Mã Cái Thiên rồi bảo một đồng chí bên sở thuế đem y về nhà khách nghỉ ngơi. Xế chiều vốn định đi huyện hỏi xem số tiền cục trưởng cục tài chính Vương Thiên Lượng đã đến chưa, tuy nhiên hắn lo lắng chuyện lùi đường do Đoàn Hải và Trịnh Lực Văn Lùi đảm trách có rắc rối nên quyết định lùi lại đến ngày mai. 2 giờ chiều, Diệp Phàm đến phòng làm việc. Đoàn Hải tới báo cáo chuyện lùi đường, trên căn bản là ổn định, đã có 160 hộ hoàn thành xong việc đo đạc, tiền bồi thường cũng xoay được từ chỗ khác được 200 vạn. May là Mã Cái Thiên vừa kiếm được mọt trăm vạn nếu không Diệp Phàm đúng là phải lo lắng, vấn tiền nong tạm thời coi như yên ổn. Tuy nhiên Diệp Phàm không hề cảm thấy cao hứng bởi vì tổng cộng ở Đông Tỏa Dương có 350 hộ, chi trả hết cũng phải đến 400 vạn, là một con số khổng lồ. Con số này đừng nói là một thị trấn như Lâm Tuyền không chịu được mà dù là một huyện như Ngư Dương mà nói cũng là khó khăn. Diệp Phàm quyết định dù thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện trạm điện để bịt lỗ thủng tài chính này. Tuy nhiên chuyện khu nhà ở trạm điện giờ lại bị anh em Vương gia cản trở. Đối mặt với thế lực khổng lồ như thế, Diệp Phàm cảm thấy rất buồn bực, chỉ muốn huơ một quyền đánh chết cả hai. Hoàn cảnh hiện giờ đúng là bốn bề thụ địch, trong thường vụ thì Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà kỳ đà cản mũi, hội nghị triển khai công tác thất bại lần vừa rồi là một minh chứng. Hắn càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được tung một cước đá bay cái sọt rác vào vách tường làm một cái bình trà trong đó văng ra, lá trà rải đầy đất. Diệp Phàm thở dài không thể làm gì khác hơn là bảo Phương Nghê Muội tới thu dọn. Thấy sắc mặt Diệp Phàm đang nặng nề, Phương Nghê Muội cũng hơi sợ hãi, thận trọng dọn dẹp xong rồi rót một chén trà cho hắn. " Ai! Mình còn quá trẻ, tâm tình vọng động, cứ như vậy thì làm sao có thể làm tốt chủ tịch một thị trấn lớn, quản lý gần một vạn nhân viên a! Xem ra mình còn phải tu tâm dưỡng tính." Diệp Phàm đang thầm nghĩ thì chợt có tiếng gõ cửa, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì lúc này cửa phòng không đóng Ngẩng đầu lên thì thấy một người trẻ tuổi cao dong dỏng, trắng trẻo đẹp trai, so với mình thì lão luyện hơn đang đứng trước cửa. Người này mặc dù che giấu rất khéo nhưng vẫn không thể giấu được một tia cuồng ngạo, Diệp Phàm nhờ vào thuật xem tướng có thể cảm nhận được một chút. - Anh khỏe chứ, chủ tịch Diệp, tôi là Phí Vũ Vân. Người trẻ tuổi tự giới thiệu mình. - Phí Vũ Vân, chẳng phải đây là con trai thứ của trưởng ban tổ chức huyện ủy Phí Mặc sao, không trách có một tia ngạo khí như vậy. Diệp Phàm suy nghĩ rất nhanh, mỉm cười gật đầu: - Là Phí tiên sinh, mời ngồi. Diệp Phàm đứng lên bắt tay rồi định dẫn Phí Vũ Vân tới chỗ bộ salon đặt ở góc phòng. Ai ngờ Phí Vũ Vân nhẹ nhàng bắt tay thật chặt rồi ngồi xuống ở cái ghế xoay đối diện bàn làm việc của Diệp Phàm. Diệp Phàm mỉm cười, thầm nghĩ, "Còn rất tùy tiện, xem như nhà của mình vậy." Tuy nhiên hắn cũng không nói gì, biểu hiện tự nhiên ngồi xuống ghế, nói: - Chủ nhiệm Phương, phiền cô rót trà. - Ừ!- Phương Nghê Muội liếc trộm Phí Vũ Vân, rót một tách trà rồi đi ra. Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn kịp thấy Phí Vũ Vân liếc rất nhanh vào bộ ngực và cái mông của Nghê Muội. " Hừ! Ngọc diện lang quân, quả nhiên không giống người thường, mắt sói nhìn một cái thì đúng ngay chỗ hiểm a." Diệp Phàm mắng thầm, thản nhiên châm một điếu Trung Hoa nhả khói rồi mới mời Phí Vũ Vân. Hắn nhàn nhã chờ Ngọc diện lang quân Phí Vũ Vân mở miệng trước, gã đã đến đây tìm mình dĩ nhiên là có việc cần, chắc là chuyện sửa đường và xây dựng Quỷ Anh Than. Người trẻ tuổi đều có ngạo khí, hai người giằng co chừng một, hai phút vẫn chưa mở miệng, yên lặng nhả khói thuốc, ngầm liếc đối phương, so cơ khí thế và công phu trấn định. - Ừ! Dám đoạt phụ nữ của Phí Vũ Vân đúng là không bình thường, nghe nói mới 19 tuổi đã là chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, gia thế lại không có gì thì đúng là có chút tài năng. Phí Vũ Vân này bình sinh thích nhất dạng người như vậy, so chiêu với hào kiệt mới là có ý tứ, cao thủ Ngư Dương quá ít, tịch mịch a! Cuối cùng đã có thể gặp được một đối thủ chân chính, lần trước tiểu tử này nghe nói đã khiêu vũ thân thiết với Hạ Giai Trinh ở xã Khanh Hương, tuy nhiên gần đây vẫn chưa nghe nói hắn có biểu hiện yêu đương gì với Hạ Giai Trinh, chẳng lẽ là nấp trong tối. Chắc là không phải, có lẽ lúc ấy chỉ đơn giản là khiêu vũ, hoặc là nói tiểu tử này theo đuổi Hạ Giai Trinh mà chưa được, có lẽ hai chúng ta đều đang cùng xuất phát." Phí Vũ Vân suy nghĩ mông lung, một lúc mới nhớ ra mục đích tới Lâm Tuyền lần này.