Quan Thuật
Chương 259
Liệp Báo là đơn vị bộ đội chú trọng kỷ luật nhất.
Chuyện cơ mật không thể nói cho dù là vợ chồng, cha con cũng không thể nói, về điểm này Tề Thiên làm rất tốt.
Mới vừa rồi đám người Yêu côn Phạm Võng, Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần đều có một phen kinh ngạc nho nhỏ, không ngờ một Phó bí thư nhỏ bé trong thị trấn như Diệp Phàm, lại có thể sánh vai với Phó chủ tịch Tề, xưng anh em với Đoàn trưởng Thiết.
Đoàn trưởng Thiết rút cuộc là người nào chứ? Đoán chừng là quan lớn trong quân đội.
Cho nên địa vị của Diệp Phàm trong đáy lòng Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần lại tăng thêm không ít.
Cảm thấy ở con người Diệp Phàm quả thực có một luồng tiềm lực vẫn còn đang ẩn giấu chưa lộ ra.
Hôm qua Tào Vạn Niên bị ép vào tình thế không thể không xác định quan hệ anh em cùng với Diệp Phàm, khi đó Tào Vạn Niên vẫn cảm thấy vô cùng oan ức, nói thẳng ra là cảm thấy mất giá.
Mình đường đường là Phó trưởng ban thường vụ của Ban tổ chức thị ủy lại kết giao anh em với một Phó bí thư đảng ủy của một thị trấn, quả thực là có chút suy nghĩ không thông.
Nhưng hiện tại trong lòng Tào Vạn Niên lại mừng thầm vì lúc đó đã hạ mình xuống.
Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần sau sự chào hỏi của Diệp Phàm ngồi xuống bên cạnh Tề Chấn Đào không khỏi càng thêm mất tự nhiên, giống như đang ngồi cạnh một mãnh hổ, tựa hồ con mãnh hổ đó có thể nuốt người vậy.
Cả hai đều có bộ dạng giống nhau, ngoan ngoãn ngồi đó như bé ngoan mỉm cười phụ họa.
Tề Chấn Đào chỉ là thản nhiên liếc nhìn hai người bọn họ, cũng không hỏi han gì, cho rằng bọn họ là bạn bè bình thường gì đó của Diệp Phàm.
- Triệu nha đầu, lâu rồi không gặp cháu.
Thế nào hả? Cũng không thèm gọi một tiếng chú Thiết, có phải Diệp huynh đệ của chú đã chọc giận gì cháu không?
Khuôn mặt của Đoàn trưởng Thiết mỉm cười giống như Di Lặc.
- Hừ! Người ta là đại thần, là quan lớn, đường đường là Phó bí thư đảng ủy một thị trấn, một tiểu nha đầu như cháu làm sao dám chọc vào anh em kết nghĩa của chú Thiết chứ, bằng không quay về chú Thiết sẽ nói với bác hai một tiếng, cháu không phải lại bị mắng sao?
Tiểu thư Triệu Tứ không cho Diệp Phàm một chút thể diện nào, làm như nói trái lời Đoàn trưởng Thiết sẽ làm tổn hại đến cô ta.
- Ha ha ha, miệng lưỡi của Tứ nha đầu nhà họ Triệu cũng linh hoạt không ít. Diệp Phàm, cậu có thể vẫn chưa biết, Tướng quân Triệu Quát là bác hai của Tứ nha đầu.
Đoàn trưởng Thiết chỉ rõ thân phận của Triệu Giai Trinh làm Diệp Phàm cũng giật mình, thầm nghĩ thì ra sau lưng người ta có chỗ dựa vững vàng như vậy, tư lệnh Triệu Quát của căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu là bác hai của cô ta.
Đoán chừng cả nhà họ Triệu đều theo nghiệp quân đội, bối cảnh sâu không lường được.
Chẳng trách Tề Thiên không dám làm gì, nghĩ rằng đắc tội với Triệu gia có bối cảnh quân đội thì còn gì nữa.
Mới vừa rồi hình như mình có chọc vào cô ta, nhưng tư lệnh Triệu Quát là người rất tốt, quan trên có đại lượng, có lẽ không có chuyện gì.
Một nồi lẩu to thịt sói chuột thơm ngào ngạt được bưng lên, mọi người bắt đầu ăn.
Thịt lẩu sói chuột sau khi được quán lẩu Lão Vương gia công thêm thì mùi vị càng đặc biệt, đúng là rất ngon, so với loại mùi vị mà Diệp Phàm làm một mình càng ngon hơn không ít.
Khi bắt đầu, Diệp Khả Khả và Triệu Giai Trinh trong Thủy thành tứ mỹ vẫn có chút ngại ngần, nhưng Lan Duyệt Trúc và Tống Trinh Ngọc sớm đã ăn qua nên biết là rất ngon cho nên cũng không khách khí, đưa chén ra làm một chén đầy ú.
Triệu Giai Trinh nhìn vào cảm thấy hơi kỳ lạ, thầm nghĩ hai nha đầu này bình thường ăn uống rất là nho nhã, hôm nay làm sao lại giống như đổi tính, thoáng cái đã trở nên mãnh liệt, ăn uống giống như con trai vậy, thật là mất thể diện.
Sau đó nếm thử một chén canh, nhất thời âm thầm thở dài, " Quả nhiên kỳ lạ, chẳng trách Lan Duyệt Trúc và Trinh Dao giống như đánh giặc, quăng đi vẻ ngượng ngùng của nữ nhi mà ngồi gặm."
Thiết Chiêm Hùng càng không khách khí, vì cái chân của con sói chuột mà đấu với Tề Chấn Đào mấy đũa, đưa tới đưa lui giống như giao đấu.
Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần cùng với một đám tiểu bối trên bàn tiệc thiếu chút nữa nhìn rớt con mắt.
Cuối cùng Diệp Phàm vội vàng kêu ông chủ lập tức mang lên hai cái chân mới bình ổn được trận phong ba của hai đôi đũa.
- Lão Thiết, lẩu thảo dược sói chuột của Tiểu Diệp phối hợp thật sự sảng khoái, sung sức, ài! Phảng phất giống như quay về thời đại quân doanh.
Tề Chấn Đào thở dài, vẫn rất là say mê cuộc sống quân đối, có luồng cảm xúc khó mà từ bỏ.
- Lão Tề, lúc đầu ông không nên rời xa quân ngũ, chúng ta cùng nhau uống rượu trong bát to, gặm thịt thoải mái thì vui thích biết chừng nào.
Đặc biệt là khi đi huấn luyện ở Tây bắc ăn thịt Mông Cổ, gặm đùi ngựa, uống sữa dê vừa vắt ra.
Mùi vị đó, ha ha, không thể nói được.
Ài! Quan chức của chính phủ thì có gì thú vị, quy định cứng nhắc.
Không tự do, không thoải mái, không dẫn đầu…
Đoàn trưởng Thiết vừa gặm chân vừa nói.
- Ài! Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì nữa, không nói nữa, không nói nữa.
Tề Chấn Đào có chút mất mác.
Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy nỗi khổ tâm trong lòng Tề Chấn Đào, cảm giác con người không phải của mình.
Đoán chừng ban đầu y cũng không muốn rời khỏi quân đội, có lẽ có nguyên nhân gì đó ép y phải rời khỏi.
- Ài! Nhà nào cũng có nỗi khổ khó nói.
Tề Chấn Đào được coi trọng vì là một Phó chủ tịch thường vụ, đối với mười mấy vạn quan viên của tỉnh Nam Phúc mà nói, chỉ có thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung.
Nhưng y cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng, có lẽ còn không tự do bằng mình.
Đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc, trong lòng Diệp Phàm cũng lờ mờ hiểu.
Sau nửa giờ, mọi người đã ngà ngà, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Tào Vạn Niên vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Tề Chấn Đào, hoặc là nói y căn bản không dám mở miệng, chỉ e mạo muội tiếp lời sợ rằng sẽ bị Tề Chấn Đào ghét.
Đến lúc đó không cứu vãn được thì nguy, cho nên chỉ có thể cùng với Vu Kiến Thần thỉnh thoảng thì thầm một hai câu, còn những lúc khác đều mỉm cười phụ họa.
Đương nhiên, nụ cười đó cũng là cố gắng nặn ra, hơn nữa còn phải biểu diễn vô cùng bình thường mới được.
Diệp Phàm liếc nhìn liền cảm thấy hắn cũng nên bỏ ra chút sức lực vì Tào lão ca rồi.
- Chú Tề, hai vị ngồi bên cạnh chú là bạn bè thân thiết của cháu, một người là Tào Vạn Niên, hiện giờ đang công tác ở Ban tổ chức thành phố Mặc Hương.
Một vị khác là Vu Kiến Thần, Cục trưởng Cục công an thành phố Mặc Hương, ha ha.
Diệp Phàm cười nâng chén lên, nói với hai người Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần: - Hai vị lão ca, ba người chúng ta đều tới từ thành phố Mặc Hương, Chủ tịch Tề cũng xem như là lãnh đạo của chúng ta, đương nhiên là loại cách mấy tầng núi.
Tôi nghĩ Tào lão ca, Vu lão ca, ba người chúng ta có phải nên kính lãnh đạo một chén, mượn rượu này được rồi.
- Đó là chuyện đương nhiên, Chủ tịch Tề, tôi và Vu Kiến Thần xin kính ngài một chén.-
Tào Vạn Niên biết Diệp Phàm đang tìm cơ hội cho mình, loại cơ hội này rất dễ dàng qua đi nên cùng với Vu Kiến Thần cung kính đứng lên nâng chén.
- Tới từ thành phố Mặc Hương, được! Uống một chén đi! Các cậu ở dưới cũng vất vả rồi.
Tề Chấn Đào thản nhiên liếc mắt nhìn hai người này, cũng phải cho Diệp Phàm một chút thể diện, dù sao hắn cũng là anh em của Thiết Chiêm Hùng.
Hơn nữa con mình Tề Thiên cả ngày cũng ở bên cạnh càm ràm không dứt, cho nên cũng nâng chén rượu khẽ nhấp một ngụm xem như là đáp lễ.
- Đoàn trưởng Thiết, tôi và Kiến Thần kính ngài một ly.
Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần lại kính Thiết Chiêm Hùng:
- Cậu đảm nhận chức vụ gì ở Ban tổ chức thị ủy?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Anh Thiết, anh ấy là Phó trưởng ban thường vụ đương nhiệm-
Diệp Phàm nói thay.
- Ha ha ha…Phó trưởng ban thường vụ, địa vị rất quan trọng.
Được rồi, sau này Tiểu Diệp ở dưới tay cậu, cậu phải giao cho cậu ấy thêm nhiều trọng trách.
Tiểu tử này, ngọc không mài thì không thành được, ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cười thoải mái.
Lúc này Tề Chấn Đào thâm ý sâu sắc, nhìn lướt qua Tào Vạn Niên, trên mặt phảng phất nét cười, đoán chừng cũng đoán được mục đích tối nay Tào Vạn Niên ngồi ở bàn rượu này.
Bởi vì việc chọn người làm Trưởng ban Ban tổ chức thành phố Mặc Hương gần đây có rất nhiều người tìm đến Tề Chấn Đào, cho nên vừa liếc mắt đã đoán ra rồi.
Y thầm nghĩ, " Thằng nhóc này, có lẽ định sắp xếp Hồng Môn Yến, có chút ý tứ, làm gì tự nhiên mời mình tới ăn thịt sói chuột, căn bản chính là muốn tạo dựng quan hệ thôi.
Nhưng tạo dựng quan hệ rất tự nhiên, trong lòng thằng nhóc này mưu kế cũng không ít…"
- Cục công an thành phố Mặc Hương, vụ án lần trước ở đập Thiên Thủy làm rất tốt.
Tề Chấn Đào bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
- Chủ tịch Tề quá khen rồi, đây là chuyện nên làm của Cục công an chúng tôi.
Nhưng biểu hiện của Diệp Phàm trong vụ án này quá xuất sắc, còn đạt được phần thưởng dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ và huy chương Rồng Vàng cấp ba, một nửa công lao của vụ án phải thuộc về cậu ấy-
Vu Kiến Thần vội vàng khom người xuống nói.
- Diệp Phàm…Diệp Phàm…Có phải là Diệp Phàm ở đập Thiên Thủy lúc ấy không?
Tề Chấn Đào đột nhiên hỏi, khiến cho mọi người trong bàn ăn đều ngạc nhiên không hiểu là chuyện gì.
- Đúng vậy!
Vu Kiến Thần cũng không biết rõ Phó chủ tịch Tề đang nghĩ cái gì, chỉ có thể thành thực trả lời.
- Thằng nhãi ranh! Dám mắng ta, cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.
Nói xem, ngươi lúc ấy có phải ăn tim gấu gan báo không?
Tề Chấn Đào đột nhiên vỗ bàn, khiến tất cả mọi người trong bàn đều sợ hết hồn, chỉ vào Diệp Phàm lớn tiếng quát.
- Lão Tề, ông làm gì vậy? Người anh em Diệp Phàm của tôi còn xa mới dính dáng đến ông, tối nay hình như còn là lần đầu gặp mặt, cậu ta làm sao mắng ông được, ông nói cho tôi nghe xem.
Đoàn trưởng Thiết cũng vô cùng khó hiểu, cười hỏi.
- Lão Thiết ông có thể không biết, người anh em kiêu ngạo của ông! Mấy tháng trước hình như vẫn là một quan thôn gì đấy của thôn đập Thiên Thủy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Hồi đó không phải có tội phạm cướp đồ cổ gì đó sao.
Nghe nói là từ trong ngôi mộ nào đó đào ra được bảo bối.
Kẻ lỗ mãng này không muốn sống đuổi theo, lúc ấy đều báo cáo lên Tỉnh ủy, tôi lúc ấy cũng đang tạm thời nhận ủy thác của Tỉnh ủy chú ý đến chuyện này.
Lúc ấy Bí thư thị ủy Mặc Hương gọi điện thoại tới báo cáo nói là có một quan viên trong thôn tên là Diệp Phàm không nghe lời khuyên, cố ý muốn bắt tội phạm đến cùng.
Cho nên tôi ở trong điện thoại ra lệnh cho cậu ta quay lại đập Thiên Thủy, ông biết nhãi ranh đó nói thế nào không, kêu hắn nói cho mọi người nghe xem có kiêu ngạo không?
Tề Chấn Đào nói tới đây thì dừng lại nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm khiến hắn lạnh toát người, thầm nghĩ, " Kỳ lạ! Lúc đó mình có mắng Phó chủ tịch Tề sao? Để nghĩ lại xem."
Ngoài miệng đương nhiên vội vàng ngụy biện nói:
- Khi đó có lẽ hơi hồ đồ rồi, cháu cũng không nhớ rõ nữa.
- Đừng giả bộ ngu ngốc để lừa đảo với tôi, hãy thành thật đi, đem lời nói lúc đó của cậu nói ra cho lão Thiết nghe xem, có nên phạt hay không.
Tề Chấn Đào trực tiếp ép tới, rất có tư thế quyết không bỏ qua cho Diệp Phàm.
- Cha, lúc ấy Diệp đại ca có lẽ là đuổi theo hung phạm cho nên hồ đồ, ngôn ngữ rối loạn-
Tề Thiên vội vàng giải thích cho Diệp Phàm.
Trong đầu Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần cũng mơ hồ giăng đầy màu đen, đoán chừng lần này tồi tệ rồi.
Còn nghĩ đến xây dựng giao tình với Phó chủ tịch Tề, nếu Diệp Phàm thật sự mắng Phó chủ tịch Tề, ngay cả hai người bọn họ đoán chừng cũng sẽ bị ông ấy oán ghét, thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
- Ha ha ha! Mắng giỏi lắm, lão đệ, dũng cảm nói cho anh Thiết nghe xem.
Không cần bối rối, mắng Chủ tịch Tề thì có làm sao? Như vậy mới là hảo hán, có dũng khí.
Anh em tốt của Thiết Chiêm Hùng tôi mắng thì cứ mắng, mắng ai không thể mắng, mắng cũng xứng đáng, ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cũng tự đắc liếc nhìn vẻ mặt có vẻ tức giận của Tề Chấn Đào, trong lòng rất vui sướng.
- Đại ca, anh còn nói như vậy, kêu em sau này làm sao ăn nói, nếu chú Tề giận dữ thì con sâu róm như em sớm đã bay đến chỗ nào không biết.
Diệp Phàm vội vàng giả bộ dáng vẻ đáng thương để lừa gạt.
- Ồ! Không đúng! Làm sao cậu lại gọi ông ấy là chú Tề.
Cậu là anh em của Thiết Chiêm Hùng tôi, phải kêu anh Tề, không thể tự nhiên đem vai vế của tôi giáng xuống một bậc.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, vội vàng kêu Diệp Phàm thay đổi xưng hô.
- Chuyện này…chuyện này…
Diệp Phàm lẩm bẩm thầm nghĩ xong đời rồi, chuyện này đến lúc nào không đến, không ngờ lại phát sinh ra một chuyện như vậy vào lúc này.
- Ha ha ha! Không sai! Lão Thiết, nhãi ranh này gọi rất đúng.
Cậu ta là anh em kết nghĩa với Tề Thiên con trai tôi, tôi đương nhiên trở thành chú Tề của cậu ta rồi.
Không sai, vai vế không sai một chút nào, cứ như vậy mà gọi, ha ha ha.
Ông Thiết, ông cũng gọi một tiếng chú Tề nghe xem xem, ha ha ha.
Tề Chấn Đào cũng bị đột nhiên nhớ ra chuyện này, hết sức vui mừng, tự đắc liếc nhìn Thiết Chiêm Hùng cười phá lên.
- Không được! Phải lập tức thay đổi, Tề Thiên không tính.
Chúng ta chính là cùng vai vế.
Thiết Chiêm Hùng đương nhiên không thuận theo, lập tức phản bác.
- Vậy…vậy tính như vậy đi, lúc có anh Thiết ở đây thì gọi là anh Tề.
Lúc không có anh Thiết thì gọi là chú Tề. Chúng ta phân thành hai đường như vậy, thế nào hả?
Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Cứ làm như vậy đi.
Thiết Chiêm Hùng cũng đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu, lập tức trợn mắt nói:
- Phải kêu một tiếng anh Tề rồi hãy nói, phải đem vai vế của ông mày điều chỉnh lại.
- Chào anh Tề, em kính anh một chén.
Diệp Phàm nâng chén lên, buông lỏng giọng nói, thầm nghĩ cuối cùng cũng lợi dụng được vấn đề vai vế để lừa gạt.
- Chú Tề, vừa rồi chuyện có một quan viên trong thôn mắng chú vẫn chưa giải quyết xong mà?
Lúc này Lan Điền Trúc lại đột nhiên thốt ra một câu tàn nhẫn như vậy.
Diệp Phàm tức đến trợn mắt, thầm mắng trong lòng, " Cô gái này thật sự nham hiểm vô cùng, khó khăn lắm mới lấp liếm được, thoáng cái lại bị cô ta tìm về, lúc quan trọng lại tận lực tìm chuyện gây khó dễ cho ông mày, thật đúng không còn đường sống sao."
- Đúng rồi, cháu cũng muốn nghe xem. Diệp Phàm mắng chú Tề như thế nào, hắn thật là kiêu ngạo, ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng dám mắng, lợi hại.
Tống Trinh Dao ở bên cạnh cũng tới trợ uy.
- Cháu là…cháu là…Chú nhớ hình như đã gặp cháu ở đâu rồi.
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Tống Trinh Dao, nhất thời không nhớ ra.
- Chú Tề, cha cháu tên là Tống Sơ Kiệt, tháng trước không phải cùng nhau ăn cơm sao?.
Tống Trinh Dao vội vàng giải thích một lát, người ta là một đại quý nhân Chủ tịch tỉnh, quên nhiều chuyện cũng là bình thường.
- A! Chú nhớ ra rồi, thì ra là thiên kim của Phó trưởng ban Tống của Ban tổ chức, tên là Trinh Dao! Đúng, không sai, may mà cháu nhắc nhở một chút, bằng không thật sự để thằng nhãi này lừa gạt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
1402 chương
25 chương
111 chương
98 chương
106 chương