Quan Thuật

Chương 248

Tuy nhiên có thể làm đến chức vụ đồn trưởng công an thị trấn Giác Khê thì cũng không phải thằng ngốc, người ta đã dám nói là từ trên thành phố xuống phá án thì Dương Giao Dân cũng không dám chọc vào Y vội vàng bước lên vẻ cung kính: - Không biết đồng chí là người nào ở cục công an thành phố? - Lô Vỹ! Lô Vỹ hừ ra hai chữ. Dương Giao Dân suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng nghĩ ra, hình như là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố vừa đổi người, tên là Lô Vỹ, lúc trước y căn bản không dám liên hệ đến người trước mặt này vì thấy Gã còn quá trẻ, mới chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Trong đó theo lẽ thường thì đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương cũng phải trên ba mươi, vì thế Dương Giao Dân nghĩ hồi lâu mới ra. Y vội vàng bước lên phía trước khom người vẻ nịnh nọt: - Không biết đội trưởng Lô phá vụ án nào, có cần đồn cảnh sát thị trấn Giác Khê chúng tôi hỗ trợ không. Bản lĩnh nhìn tình thế mà chuyển biến của tên này đã tu luyện đến trình độ vô cùng thuần thục, vốn là vì nịnh bợ trưởng phòng Vi mà tới bắt người, lúc này lại lập tức thay đổi, biến thành uy hiếp người bị bắt điều tra vụ án. Diệp Phàm nghe thấy có chút dở khóc dở cười, cảm thấy kỹ xảo trở mặt của tên này thật là lợi hại. - Hừ, Đội cảnh sát hình sự của cục công an thành phố cũng không thể tùy tiện đánh người bắt người lấy tiền thưởng, đây là tác phong của các anh sao? Để tôi nói chuyện này với Cục phó Vi nghiêm khắc dạy dỗ lại những thứ cảnh sát như vậy một chút mới được Trưởng phòng Vi Chiêm Cường liếc mắt nhìn Lô Vỹ, thái độ kiêu ngạo, vô cùng ra vẻ, hoàn toàn dùng giọng điệu dạy dỗ để nói chuyện. Người ta vốn có tư chất để kiêu ngạo, đường đường là một trưởng phòng của Ban tổ chức thành ủy, trong Ban tổ chức cũng là một phòng rất quan trọng. Ngay cả Cục phó của Cục công an thành phố nhìn thấy y cũng phải mỉm cười chào hỏi, huống hồ Lô Vỹ lại chỉ là một Đội trưởng đội cảnh sát hình sự còn rất non nớt. Tâm tư của Vi Chiêm Cường rất đơn giản, y là thấy vẻ mặt của Đồn trưởng Dương vô cùng tức giận, thầm nghĩ, " Thằng nhãi, mày định đấu với ông mày à, xem xem ai có thể trâu bò hơn ai." Nghe Vi Chiêm Cường lạnh lùng hừ một tiếng như vậy, đồn trưởng Dương mới nhớ ra chú út của Trưởng phòng Vi, Vi Mộc Dương là Cục phó cục công an thành phố, so với họ Lô chức quan còn lớn hơn nhiều. Thân hình đang thấp xuống lập tức đứng thẳng lên, lại nhanh chóng áp sát đến bên cạnh Trưởng phòng Vi, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm xuống, rất có khí thế, vung tay lên nói: - Đội trưởng Lô, đã là phá án của Đội cảnh sát hình sự tại sao lại chỉ có một mình anh, xin xuất trình lệnh bắt ra đây. Hơn nữa cho dù là phá án của Đội cảnh sát cũng phải nhân đạo một chút, không thể giống như loại thổ phỉ đánh người cướp đồ có phải không? "Ha ha! Thằng ranh này lại ra vẻ rồi đây, đúng là bộ dạng nô tài trời sinh! Kỹ xảo thấy gió chiều nào che chiều ấy thật là thuần thục!", Diệp Phàm cảm thán đang muốn mở miệng, Lô Vỹ đã hừ nói: - Phá án của Đội cảnh sát hình sự thành phố chúng tôi còn cần phải báo cáo với Đồn trưởng Dương anh sao? - Tại sao lại không cần, tôi chỉ là nhắc nhở đội trưởng Lô phải theo trình tự hợp pháp mà làm, cảnh sát cố tình vi phạm cũng sẽ có người giám sát. Những chuyện khác không cần phải nói, Phó cục trưởng Vi chính là quản lý phòng giám sát nhiệm vụ cảnh sát, tôi hy vọng đội trưởng Lô đừng phạm phải khuyết điểm. Đồn trưởng Dương cười khan, vừa nghĩ đến chỗ dựa sau lưng lập tức lại vênh mặt. Lúc này điện thoại của Diệp Phàm bỗng nhiên vang lên. - Thằng ranh cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sắp 11 giờ rồi, anh Tào đang sốt ruột đấy. Có chuyện gì không hay nói tôi nghe xem, mau chóng giải quyết rồi quay lại đây, thật là phiền toái. Vu Kiến Thần quát lên trong điện thoại, hiển nhiên đã cùng Tào Vạn Niên đến lầu Vân Tước trước, chắc là đã uống hết mấy ấm trà, đi tiểu mấy lần rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Diệp Phàm, xem ra có chút sốt ruột. Hơn nữa tính cách của Vu Kiến Thần vốn rất nóng nảy, vì thế cũng rất tùy tiện với Diệp Phàm. Diệp Phàm nghe thấy, con ngươi đảo một vòng, liền nảy ra ý hay, kể lể: - Ài! Thật không còn cách nào, trước kia tôi có một người bà con họ xa bị một tên du thủ du thực ở thị trấn Giác Khê, tên là Trần Hổ Lâm hãm hại. Người ta giúp gã đảm bảo 50 mấy vạn, kết quả bị gã cậy là đầu gấu bản địa nhất quyết không trả tiền, cuối cùng người bà con xa của tôi phải bán cả nhà, ngay cả nhà máy cũng phải bán. Đáng tức giận hơn là cuối cùng còn bị gã làm cho tức chết, tôi và Lô Vỹ cầm bằng chứng đến đòi tiền, ai ngờ thiếu chút nữa bị mười mấy người đánh cho thừa sống thiếu chết. Lúc này Đồn trưởng Dương của đồn công an thị trấn Giác Khê dưới sự chỉ huy của một Trưởng phòng họ Vi từ Ban Tổ chức thành ủy đã nhanh tay tiến hành vài thủ đoạn mà ngay cả Lô Vỹ cũng không ngăn cản được Đoán chừng bữa tiệc trà hôm nay nhất thời không uống được rồi, họ nói tôi là giết người phóng hỏa, cướp tiền, cướp xe, phá nhà, xem tình hình có thể bị xử mấy năm rồi. Anh nói với anh Tào một chút, tôi đúng là có lỗi với anh ấy. Ha ha.... Màn trình diễn này của Diệp Phàm vẫn là tương đối đanh đá chua ngoa, khiến cho Lô Vỹ ở bên cạnh thiếu chút nữa lăn ra cười bể bụng nhưng sợ hai người nên vẫn cố nín. - Hừ! Đưa điện thoại cho Đồn trưởng Dương, chuyện vậy mà cũng làm ra được, loạn hết cả rồi, một Đồn trưởng mà lại dám ngăn cản Cục công an thành phố phá án, xem ra tác phong của cảnh sát cần phải chỉnh đốn lại một chút. Vu Kiến Thần yên lặng một lúc, đoán chừng là đang cằn nhằn mấy câu gì đó với Tào Vạn Niên. - Này! Có một người họ Vu muốn nói chuyện với anh Diệp Phàm tiện tay đưa điện thoại cho Đồn trưởng Dương, tên này chần chừ một lúc mới nhận điện thoại, vừa đưa điện thoại để sát lỗ tai đã nghe Vu Kiến Thần buột miệng chửi: - Cậu là ai, nói tên đi! Tôi là Vu Kiến Thần ở Cục công an thành phố. - A!A! Cục trưởng Vu, tôi, tôi là Đồn trưởng Dương của đồn công an thị trấn Giác Khê Dương Phó Dân Dương Phó Dân giật bắn mình, thầm nghĩ, " Tiêu đời rồi, vốn tưởng rằng nịnh bợ Trưởng phòng Vi còn có thể điều động trong vùng này, ai ngờ tên Diệp Phàm này hình như còn có quan hệ rất thân thiết với Cục trưởng Vu." - Nghe nói Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố phá án, Đồn công an các anh lại muốn ngăn cản có phải không? Còn muốn bắt người, có phải ngay cả tôi cũng phải đến Đồn công an uống mấy chén không, thằng cụ nó! Đúng là ngược đời mà Vu Kiến Thần lạnh lùng chửi thẳng vào mặt. - Không- - Không dám…tôi... Dương Phó Dân lắp bắp một lúc cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh. - Hừ! Khốn khiếp! Theo như luật pháp mà làm việc, đòi khoản nợ của người ta về cho bố mày, nhiệm vụ này thuộc về Đồn trưởng anh, không đòi về được thì đừng báo cáo với tôi, trực tiếp tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi! Vu Kiến Thần mắng tiếp. - Vâng! Vâng! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ Dương Phó Dân nhanh chóng cảm thấy hối hận, bây giờ nhận củ khoai nóng bỏng tay này, thì đều đắc tội với người của hai bên. Nếu mà làm thì Trưởng phòng Vi và Phó cục Vi sau này nhất định sẽ tính sổ với mình. Không làm thì càng chết sớm hơn. Đắc tội với Cục trưởng Vu mình nhất định sẽ tiêu đời. Y cân nhắc thiệt hơn thấy vẫn cần phải làm khéo léo một chút, lập tức thay đổi sắc mặt, quát lớn nói: - Đem toàn bộ tiền dưới đất lên, mang về Đồn công an kiểm tra cẩn thận, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hết sức bình thường. Trần Hổ Lâm, nói đi, lúc nào trả hết nợ - Dương Phó Dân, anh muốn làm gì? Anh không sợ mũ quan trên đầu anh bay mất sao? Vi Chiêm Cường tiến về trước cản lại, hô lớn. "Bay mũ, nếu không làm bố mày sẽ lập tức bay mũ ngay, nói không chừng còn phải ngồi không trong nhà lao nữa." Trưởng phòng Vi, xin lỗi, thiếu nợ trả tiền là chuyện hết sức bình thường, một trưởng phòng lớn như anh có lẽ cũng hiểu rõ chứ. Dương Phó Dân cũng phát bực rồi, dù sao cũng chẳng sợ gì nữa, cho nên giọng nói cũng cao đến quãng tám. Khuôn mặt không khác gì dẫm phải *** chó, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. - Được được! Dương Phó Dân, anh đợi đấy. Trưởng phòng Vi gọi điện thoại, đoán chừng là đang cầu đến viện binh rồi. - Diệp Phàm! Đòi lại tiền rồi đi đi, đừng lèo nhèo như đàn bà nữa, này! Hình như bên cạnh còn có một Trưởng phòng họ Vi có phải không, cổ họng cũng vang dội gớm. - Ông Tào, hay là ông ra mặt đi! Chúng tôi không quản được đại trưởng phòng của Ban tổ chức đâu, ha ha ha. Diệp Phàm nghe thấy rất rõ ràng. - Diệp Phàm à, đưa điện thoại cho Trưởng phòng Vi đó đi, nhãi ranh này kêu mình phải nói gì mới được. Tào Vạn Niên nói thân thiết trong điện thoại. - Trưởng phòng Vi, điện thoại của anh. Diệp Phàm đưa điện thoại cho Vi Chiêm Cường. - Muốn làm gì? Vi Chiêm Cường thật sự tức phát điên rồi, đang muốn chửi mắng thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng hừ lạnh quen thuộc nói: - Là Trưởng phòng Vi có phải không? Cậu cũng quá lớn giọng rồi đấy, đừng hù dọa đồng chí Diệp Phàm chứ. Chúng ta là viên chức của Ban tổ chức, phải có tác phong của bộ phận tổ chức, không thể có dáng vẻ giống như phường lưu manh vô lại được, chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của chúng ta.