Quan Thuật

Chương 243

Vu Kiến Thần nói đến chuyện này cảm giác vẫn còn giận dữ. - Ha ha, lão Vu đừng có giận mà hại người, hiện giờ người trong xã hội có tiền hơn chúng ta còn nhiều hơn cả nước trong biển. Ngay như đám ông chủ làm ăn mà nói thì ai mà không thể so so với người làm công ăn lương như chúng ta. Chúng ta thì sao chứ, có dịp năm mới hay lễ lạt gì thu vài cái phong bì còn phải xem con số, quá lớn thì không dám, sợ mấy đồng chí bên ủy ban kỷ luật nhìn chằm chằm vào, lấy cái mũ quan đi. Ngay cả nông dân so với chúng ta còn tốt hơn. Anh biết thế nào là đủ đi, đừng có cả ngày sầu khổ nữa, cả ngày ra vào Mặc Hương đại tửu lâu như nhà của mình chưa đủ sao. Tào Vạn Niên đùa giỡn. - Vậy sao, chẳng lẽ anh còn lợi hại hơn tôi, tra ra cả người đứng sau Tề Thiên là ai, chẳng phải là vấn đề quyền lực chứ. Vu Kiến Thần hỏi tới - Cũng không dám kết luận, chắc là có quan hệ với thường vụ tỉnh ủy Phó Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào. Tào Vạn Niên ném ra quả bom tấn, suýt nữa thì dọa chết Vu Kiến Thần, y há hốc miệng: - Lão…Lão Tào, không như vậy chứ, người nhà của một thường vụ tỉnh ủy mà lại đi làm lính. Làm lính là chuyện khổ sai, đâu phải chuyện vui vẻ gì. Theo như lời anh nói, Tề Thiên phải thuộc về giới thái tử đảng trên tỉnh rồi. Vu Kiến Thần lẩm nhẩm, ra vẻ không tin chuyện lại trùng hợp như thế, tiểu tử Tề Thiên mà ngày trước mình cả ngày đấu võ mồm ở Lâm Tuyền lại là thân thích của thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh, lúc ấy ngay cả đội trưởng Lý Xương Hải trên tỉnh cũng tuyệt đối nhìn không ra. Chuyện này thực đúng là quái lạ, không trách Vu Kiến Thần không dám tin. - Chuyện này nhắc tới cũng có chút quỷ dị, cũng khó trách ngươi không tin, tôi cũng là do vô tình mà biết được thôi. Mấy ngày hôm trước từ chuyện của lớp Anh tài xuyên thế kỉ vốn không có Diệp Phàm, sau khi thường vụ thành phố bỏ phiếu xong xuôi thì tư lệnh Cố của quân phân khu bỗng nhiên đứng dậy tiến cử Diệp Phàm, nói là cái gì mà đoạt giải thưởng của Bộ công an và Quốc vụ viện. Cuối cùng khiến cho đích thân bí thư thị ủy Dương cũng tự mình gọi điện thoại đến ban tổ chức của tỉnh để hỏi thì xảy ra chuyện bất ngờ là Phó Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt Tỉnh nghe xong thì lập tức phê chuẩn, chuyện này lộ ra vẻ không bình thường. Theo như lẽ thường mà nói, lớp học Anh tài xuyên thế kỷ này tất cả mọi người đều nhìn vào chằm chằm, lần này Ban Tổ chức Tỉnh ủy cũng làm tương đối long trọng, muốn tăng thêm một cái tên không hề dễ dàng, ngay tôi đây cũng không thể đưa người vào trong. Theo như quy tắc ngầm của quan trường thì loại lớp học như lớp này sẽ có cả mấy vạn ánh mắt quan viên trông vào, tùy tiện đưa thêm một cái tên chính là phạm vào tối kỵ trong quan trường. Nếu người nào cũng vin vào đó để thỉnh cầu thì loạn rồi, quá nhiều người cũng tiến vào đó thì lớp học đâu còn ý nghĩa gì. Đừng nói là người khác, ngay như chỉ cần một vài cán bộ cấp cao của tỉnh mà đề cử thì chắc cũng phải tổ chức ra vài lớp rồi. Ha ha, đầu tiên tôi nghi ngờ tên tiểu tử Diệp Phàm kia chẳng lẽ là thân thích của phó trưởng ban Tống, tuy nhiên chuyện này tuyệt đối là không thể nào, chắc có lẽ là giá trị của phần thưởng dũng sĩ kiệt xuất Hoa Hạ đã có tác dụng. Lão Tào, anh nhìn ra chuyện gì trong đó rồi sao? Vu Kiến Thần hỏi. - Tôi dường như cũng nghe nói là tư lệnh Cố có quan hệ thân thiết với Phó Chủ tịch tỉnh Tề, thậm chí còn là chiến hữu. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa Tề Thiên có quan hệ, Tề Thiên chỉ là họ Tề mà thôi, người họ Tề trong tỉnh chúng ta không có trăm vạn thì ít nhất cũng có mười mấy vạn, có gì kỳ lạ đâu, chứng cứ này không đầy đủ, sức thuyết phục chưa đủ mạnh. Vu Kiến Thần vẫn nghi ngờ. - Chỉ bằng vào điểm này dĩ nhiên khó có thể xác định. Tuy nhiên chuyện vừa rồi của Diệp Phàm chắc là Tề Thiên đã nói cho tư lệnh Cố, vì thế nên tư lệnh Cố mới ra mặt giúp hắn. Tuy nhiên Diệp Phàm chắc là không biết hoàn cảnh nhà Tề Thiên, hoặc là có biết cũng chưa nói với tôi, dù sao tôi với hắn cũng chưa đủ thân thiết. Tào Vạn Niên có chút khổ sở. - Như vậy đi, tôi cũng có vài bạn bè trên tỉnh, nếu Tề Thiên có quan hệ với Phó Chủ tịch tỉnh Tề thì có lẽ họ sẽ biết được. Vu Kiến Thần vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi, sau đó cũng không thu hoạch được gì, người ta căn bản là chưa nghe đến tên của Tề Thiên là thần thánh phương nào. - Thế này đi, Diệp Phàm đã cho biết ngày tới Thủy Châu đi đến thăm nhà Tề Thiên, chúng ta nhân cơ hội này….ha ha. Tào Vạn Niên da mặt dù dày cũng không dám nói hết lời. - Anh Tào, ý của anh tôi rất hiểu. Có lẽ nên để Diệp Phàm nhận anh làm anh rồi từ đó mới thuận lý thành chương bắt lấy sợi dây này. Tuy nhiên đầu tiên là chúng ta phải xác định được thân phận của Tề Thiên mới được, nếu không sau này lại…. Vu Kiến Thần cũng ngập ngừng. - Nếu như không tìm ra thì sao, anh bảo tôi nên làm gì bây giờ, thời gian của tôi cũng đâu còn nhiều. Tào Vạn Niên cũng rất đau đầu: - Tôi quyết định đánh cuộc một lần, cho dù cuối cùng Tề Thiên không phải là người nhà của Phó Chủ tịch tỉnh Tề thì chúng ta cũng đâu mất mát gì. Nhiều nhất là tặng mấy bình rượu ngon chứ mấy, hơn nữa tiểu tử Diệp Phàm này không tồi, ngay cả anh cũng kết giao thì Tào Vạn Niên này có gì mà không được, người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng. Anh nói có phải hay không? - Tốt! Lão Tào, anh đã quyết định rồi thì không hối hận. Vu Kiến Thần vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tào Vạn Niên, xem ra y cũng không có gì là giả dối. Tuy nói trước mắt Tào Vạn Niên cho dù là muốn kết giao với Diệp Phàm thì tính hiệu quả và lợi ích tính là chủ yếu nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Ngay cả anh em cũng phải nói tới hiệu quả và lợi ích tính thì càng đừng nói những thứ anh em kết nghĩa. Anh em nói là cho dễ nghe, chẳng qua là thân thiết hơn bạn bè một chút mà thôi. Hơn nữa người để cho Tào Vạn Niên kết giao cũng không nhiều, Diệp Phàm có thể được như vậy cũng đã là với cao rồi, vì thế Vu Kiến Thần cũng cảm thấy mừng cho hắn. Nếu Tào Vạn Niên có thể ngồi lên chiếc ghế trưởng ban tổ chức thị ủy thì sau này chắc chắn sẽ là một sự trợ giúp to lớn với Diệp Phàm và mình. Trước kia Vu Kiến Thần một mực trước mặt Tào Vạn Niên nhắc đến Diệp Phàm vài câu mục đích cũng chỉ là gây ấn tượng cho Diệp Phàm trong lòng Tào Vạn Niên, sau này có cơ hội giúp hắn một tay, không ngờ lần này là Tào Vạn Niên tự mình nói trước, làm cho Vu Kiến Thần cảm thấy như nằm mơ. - Quyết định vậy đi! Lão ca này chẳng lẽ còn lừa anh, lão Vu, cạn một chén! Tào Vạn Niên quyết định xong thì cũng thấy sảng khoái, cười ha hả cạn chén với Vu Kiến Thần. - Được rồi lão Tào, chuyện này để tôi nói trước với Diệp Phàm. Ngày mai sẽ phải đi Thủy Châu rồi nên phải nói ngay tối nay, nếu không sẽ không còn kịp. Nhưng lão Tào này, anh dù sao cũng phải cho người anh em mới gia nhập này một phần lễ chứ, có phải hay không? Ha ha. Vu Kiến Thần nháy mắt. Tào Vạn Niên cười mắng: - Tôi nói anh đó, chúng ta là bạn già với nhau rồi, làm sao mà tay không bắt giặc chứ. - Lão Tào, điều này anh nói sai rồi, chẳng phải anh nói muốn nhận Diệp Phàm sao? Đã nhận nó là thằng em thì cũng nên có một chút quà cho nó. Anh cứ lẳng lặng tăng cho Tiểu Diệp một cấp đã đi, ha ha, cũng đâu phải khó khăn gì! Vu Kiến Thần ra giá. - Được rồi lão Vu, sợ anh rồi đấy. Có cơ hội tôi nhất định sẽ làm, tuy nhiên điều này cũng không dễ dàng như anh nghĩ đâu. Tiểu Diệp đã là phó bí thư thị trấn Lâm Tuyền rồi, thêm một bước là bí thư hay chủ tịch thị trấn, chính là cầm quyền một phương. Tuy nói chỉ là chủ một thị trấn thôi nhưng cũng quan hệ tới mấy vạn người, thậm chí chừng mười vạn người đại sự. Điều này cũng có khó khăn nhất định, vì để đem một người lên ở vị trí này sẽ chịu sự dòm ngó của Bí thư lẫn Chủ tịch huyện. Tào Vạn Niên là người lão luyện nên nói ngay vào điểm mấu chốt. - Tôi cũng hiểu rõ chuyện không dễ dàng, nếu không đâu nhờ đến anh Nói thật, tôi đã lâu như vậy mà chưa giúp được thằng em chuyện gì cũng thấy áy náy, nó thì đã giúp tôi mấy lần. Nếu không cũng sẽ không ép lão Tào nhà anh, ha ha. Anh có giúp hay không? Vu Kiến Thần da mặt dày có thể so với đáy nồi, làm cho Tào Vạn Niên lườm cho một cái trắng mắt. - Được rồi, được rồi! Anh lợi hại quá rồi. Tào Vạn Niên tự mình uống cạn một chén, cũng cảm thấy hơi bực mình. - Diệp Phàm a! Phó trưởng ban Tào không tệ, ha ha. Vu Kiến Thần rút luôn điện thoại ra gọi trước mặt Tào Vạn Niên. - Ừ! Cũng được, có vẻ rất tình cảm. Tuy nhiên anh ấy là quan to một phương, chắc là em với không tới đâu, ha ha. Diệp Phàm thản nhiên. - Giờ cho em một cơ hội để làm gần lên quan hệ được không. Vu Kiến Thần đi vào chuyện chính. - Để xem sao đã, hơn nữa cơ hội là gì? Diệp Phàm cũng không lập tức đồng ý. Suy nghĩ một chút rồi đáp. Hắn cảm thấy thiên hạ này vốn không có bữa trưa nào là miễn phí, thậm chí nếu là có thì tỷ lệ rơi xuống đầu mình cũng quá thấp. - Còn không tin anh Vu của cậu à? Vu Kiến Thần cảm thấy có chút mất mặt, ngượng ngùng nói. - Em dĩ nhiên là tin anh Vu rồi, tuy nhiên em cũng biết người biết ta, lại mất công anh cầu cạnh người ta. Diệp Phàm lấp lửng. - Cậu đó, bảo sao anh nói vậy, cầu cạnh người ta thì có gì không tốt, ở đời ai chẳng có lúc như thế Kết giao bằng hữu quan trọng hơn, nhiều bằng hữu thì nhiều đường Dĩ nhiên là cũng phải chọn bạn mà chơi. Vu Kiến Thần giảng giải. - Em hiểu rồi anh Vu, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, nói sao em nghe vậy. Diệp Phàm nói. - Hôm nay lão Tào có nói chuyện với cậu, cảm thấy cậu rất được, vì thế hẹn chúng ta tối nay uống trà ở Vân tước lâu đi, coi như là chính thức làm quen anh Tào. Sau này có gì cứ gọi anh Tào là được. Người ta lớn hơn tôi hai tuổi, cậu gọi anh Tào là hợp rồi. Vu Kiến Thần cười ha hả. - Được rồi, em sẽ tới đúng giờ. Có anh Tào bảo sao em dám không đi, anh ấy quản mũ quan mà, sau này thế nào mà không làm phiền chứ. Diệp Phàm đùa giỡn, nghĩ thầm, " Kỳ lạ, mới vừa ăn cơm xong với Phó trưởng ban Tào xong giờ anh Vu lại muốn giới thiệu mình chính thức quen ra mắt Phó trưởng ban Tào. Chẳng lẽ là giới thiệu để mình tiến vào vòng tròn nhỏ của bọn họ, có thể lắm Quan trường khắp nơi đều có vòng tròn, không lớn thì nhỏ Quần tam tụ ngũ là một vòng tròn, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cũng có thể tổ chức một vòng tròn. Vòng tròn lớn thì là cả một phe phái, thật ra thì một quốc gia cũng là một vòng. Đối với vũ trụ mà nói, trái đất cũng có thể coi như là một vòng, thậm chí Thái Dương Hệ cũng như thế, nếu có thể đi vào vòng tròn anh Vu đương nhiên là chuyện tốt". Diệp Phàm trong lòng vui mừng nhưng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, vòng tròn như Vu Kiến Thần có tầng thứ tương đối cao, ít nhất cũng phải là cấp phó ban trở lên, đều là nhân vật có máu mặt. Hắn chỉ là một phó phòng nho nhỏ, có vào cũng chỉ là một chân sai vặt, bỏ đi, đại ca Thành Long ban đầu chẳng phải khởi nghiệp từ kẻ cầm cờ sao? Vào lúc bảy giờ, Lô Vỹ gọi điện thoại tới, nói là nhờ cậy Diệp Phàm theo Ngọc Mộng Nạp Tuyết đi dạo phố. Diệp Phàm tý nữa thì giận chết, cười mắng: - Tiểu tử ngươi trọng sắc khinh bạn, có phải muốn đi riêng với Sở Vân Y rồi sai anh đi làm chuyện khổ cực phải không. - Chuyện khổ sai như vậy sao không rơi trên đầu bọn em tý nhỉ. Em còn cầu cũng không được đây! Người ta là ngọc nữ ở học viện âm nhạc Thủy Châu, hơn nữa còn là hoa khôi, Sở Vân Y còn xếp sau. Tối nay anh có cơ hội thân cận với mỹ nhân là nhờ thằng em Lô Vỹ này tạo cho đấy, ha ha ha. Lô Vỹ nói xong thì tự đắc cười khan. - Lão đệ, da mặt cậu sắp dày bằng đáy nồi rồi đấy. Coi như vậy đi, vhúng ta là huynh đệ, có nạn cùng chịu, anh cũng đâu thể đứng nhìn thằng em chịu khổ chứ, tuy nhiên chi phí tối nay cậu trả đi. Bởi vì đây là anh tạo cơ hội cho cậu sung sướng với Sở Vân Y, kéo đồng bọn ra xa nếu không hai ngươi đâu có dễ dàng hành sự chứ. - Sax, được rồi, được rồi, anh cùng mỹ nhân đi dạo phố còn chi phí em phải trả, xem như anh lợi hại, em đầu hàng, chạy đây. Lô Vỹ cười ranh mãnh. Không lâu sau thì đến chỗ Sở Vân Y, tên bất lương Lô Vỹ đã mang người đi rồi, chỉ còn Ngọc Mộng Nạp Tuyết đang nhàm chán xem TV. - Em Ngọc, đi dạo một chút nhé, còn sớm vậy ở lỳ trong phòng sinh ốm ra đấy, ha ha. Diệp Phàm tìm cớ. - Anh Diệp à, anh không phải đi Thủy Châu á! Ngọc Mộng Nạp Tuyết cho là Diệp Phàm đã đi Thủy Châu, đứng dậy vẻ hơi ngượng nghịu. - Đại mỹ nhân còn ở Mặc Hương, anh làm sao đi Thủy Châu được. Em xem, anh phải ở lại hộ vệ cho người đẹp chứ. Diệp Phàm mồm mép như mật, làm cho trong lòng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng thấy ngọt ngào, gương mặt ửng hồng khả ái giống như một quả đào khiến anh Trư âm thầm nuốt nước miếng. - Đẹp quá! Đúng là vưu vật của đất trời. Nếu có thể ôm vào trong ngực yêu thương một hồi thì đẹp rồi. Súc sinh! Cô ấy là bạn học của em gái mình đấy, không được nghĩ nữa", Diệp Phàm tự mắng. - Anh Diệp, em thật như vậy sao, Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngây thơ. - Ừ! Anh đâu nói dối chứ, để anh dẫn em đi chơi chợ đêm Mặc Hương. Diệp Phàm trong lúc vô tình đã xem Ngọc Mộng Nạp Tuyết như mối tình đầu tình Phí Nguyệt Yên của mình, rất tự nhiên đưa tay ra. "Anh Diệp này cũng lạ thật, vừa mới quen nhau đã đòi nắm tay người ta, chỉ có tình nhân mới làm vậy chứ, xấu hổ quá đi mất. Mình nếu không đưa tay thì thất lễ, đưa thì lại ngượng, làm sao bây giờ" Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngượng ngùng đứng đó chưa biết làm sao.