Quan Thuật
Chương 217
- Đồn trưởng Lôi, hiệu quả xử lý công việc đồn công an các anh rất cao đấy! Tôi nghe ông chủ Ngô của phòng khiêu vũ và giám đốc Phạm của trạm phát điện nói là đã báo cảnh sát từ nửa giờ trước rồi.
Trực ban đồn các anh cũng đã nhận được điện thoại. Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới xã Khanh Hương nhưng cũng biết phòng khiêu vũ Hồng San Hô cách đồn công an chưa đầy 100m, khoảng cách như vậy mà các anh nửa giờ mới đến đây, thật là thần tốc a! Ha ha. Sau này về họp đảng ủy thị trấn nhất định là phải tuyên truyền về hiệu suất xử lý công việc của đồn trưởng Lôi để cho toàn bộ quốc dân học tập. Hừ
Diệp Phàm không khách khí trực tiếp vỗ vào mặt Lôi Câu.
Ngôn ngữ hết sức châm chọc khiến mấy cảnh sát đi phía sau Lôi Câu mồ hôi toát đầm đìa.
Lôi Câu có ngọn núi lớn Phí Vũ Vân làm chỗ dựa, nhưng những cảnh sát nho nhỏ đáng thương này rất lo lắng a, người ta là Phó bí thư Diệp đang phụ trách công tác nhân sự trong thị trấn, không sợ mới là lạ.
- Tôi, lúc ấy chúng tôi tan việc rồi, trực ban Tiểu Vương không tìm thấy chúng tôi nên mới có chút chậm trễ, xin Phó bí thư Diệp thông cảm.
Lôi Câu cũng không bối rối, nói rất trơn tru, có nhà họ Phí, gã rất can đảm.
- Ha ha ha, đồn trưởng Lôi rất có trách nhiệm a! Hừ! Để tôi giới thiệu cho anh một người, chắc anh có từng nghe qua nhưng chưa gặp để cho anh phối hợp tốt để điều tra, tôi nghĩ có người này thì tra án không khó.
Diệp Phàm làm ha hả cười chỉ vào Lô Vỹ giới thiệu nói:
- Đồn trưởng Lôi, vị này là đội trưởng Lô Vỹ đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương, tối nay đến xã Khanh Hương làm việc. Hiện giờ những kẻ quấy rối này chúng ta phối hợp với hắn để làm việc.
- A! Lô, đội trưởng Lô.
Lôi Câu thoáng cái đã toát mồ hôi lạnh.
Chọc phải đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố thì đúng là không có quả ngon để ăn, người ta nói một câu thì chắc là cái mũ đồn trưởng của mình sẽ bay đi đâu mất.
Mười mấy cảnh sát phía sau chân lại càng như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên vấn an.
- Đồn trưởng Lôi, tôi là Lô Vỹ. Tối nay được cục trưởng cục công an thành phố biệt phái tới xã Khanh Hương đê bắt một đào phạm.
Theo có thể tin tình báo lộ ra, rất có thể đào phạm tối nay sẽ có mặt ở phòng khiêu vũ Hồng San Hô xã Khanh Hương, vừa ngay gặp được Phó bí thư Diệp và bí thư Hạ.
Hai người bọn họ rất nhiệt tình, lập tức phối hợp với cục công an chúng tôi bắt phạm nhân. Ai! Nào ngờ lại bị đám Ba mặt rỗ này quấy nhiễu.
Người này chẳng những công kích quan viên chính phủ, hơn nữa cuối cùng còn đánh cảnh sát, làm hỏng cơ hội để tội phạm chạy mất.
Chuyện này nhất định phải điều tra xác thực, tôi đã hồi báo với cục trưởng, ông ấy bảo nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Bắt toàn bộ cho tôi đến đồn công an, tôi phải thẩm vấn rõ ràng. Nếu điều tra ra có ai đứng sau lưng sai khiến thì không thể bỏ qua. Cho dù là chủ tịch huyện Ngư Dương tới đây tôi cũng phải trói người đưa về cục công an thành phố xử lý nghiêm khắc, hừ!
Lô Vỹ vẻ mặt nghiêm khắc, giọng uy nghiêm dọa người. Thật ra gã hù dọa, làm gì có chuyện tra án ở đây.
Lôi Câu đã sớm toát mồ hôi lạnh, đôi chân cảm thấy không trụ vững thân hình, trong lòng bi ai thở dài, " Xong rồi, có đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục công an thành phố ra tay thì Ba mặt rỗ sao có thể chống đỡ được, nếu khai ra Phí Vũ Vân rồi dẫn đến thứ tép riu như mình thì tiêu đời rồi.
Phí Vũ Vân có cha của hắn chống đỡ nên chắc cục công an thành phố cũng không làm gì gã, tuy nhiên chắc sẽ lấy những thứ tép riu như mình ra chịu tội thay.
Nghe nói cục trưởng Vu của cục công an thành phố là người mạnh mẽ cứng rắn, người ta vẫn gọi là " Thiết thủ vô tình", ông ta muốn hạ một đồn trưởng nho nhỏ như mình thì chắc dù là Trương Tào Trung tới cũng không quản được.
Lôi Câu nghĩ tới đây thì lạnh càng thêm lạnh, thầm nghĩ xem ra đúng là đụng phải một vị chân thần rồi.
Không! Tựa hồ là hai vị, Phó bí thư Diệp cũng không phải là giả thần tiên, so với đội trưởng Lô còn lợi hại hơn.
- Bí thư Hạ, tôi nghĩ tại hội nghị đảng ủy lần này sẽ đưa ra đề nghị, đối với những đồng chí công tác không hoàn thành phải có hình phạt gì mới được.
Không nên cho là cứ ở mãi tại đồn công an thuộc về hệ thống công an thì yên ổn, vốn ở nông thôn không có đồn công an. Chúng ta dứt khoát bố trí người về nông thôn đảm nhiệm công tác trị an.
Ví dụ như trao quyền cho một số đồng chí cấp dưới đến nông thôn làm công tác trị an. Hiện giờ có một số thôn rất loạn, có cảnh sát đóng ở đó có lẽ sẽ ổn định tình hình.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói mấy câu thì đám cảnh sát sau lưng Lôi Câu chỉ muốn ngã lăn ra, đây không phải là chỉ đích danh mình sao?
Trao quyền cho cấp dưới đến nông thôn làm công tác trị an thì bọn họ còn sống sao được nữa, cả ngày chỉ lo những chuyện nhỏ nhặt không đâu, còn không bằng trực tiếp tống bọn họ vào đại lao cho xong.
Trở lại đồn công an, Lô Vỹ và Tề Thiên phối hợp thẩm vấn rất ăn ý.
Tuy nhiên tên tiểu tử Ba mặt rỗ này đúng là ương ngạnh, Lô Vỹ thẩm vấn đến hai giờ đồng hồ vẫn không chịu phun ra kẻ chủ mưu Phí Vũ Vân.
Đang lúc Lô Vỹ định sử ra mấy ngón nghề thẩm vấn thì Diệp Phàm ngăn lại:
- Bỏ đi, chuyện này dừng ở đây.
- Đại ca, tại sao? Tra ra kẻ đứng đằng sau mới khoái ý chứ.
Tề Thiên khó hiểu.
- Được rồi, không thẩm vấn nữa. Mấy cái tội danh mà Lô Vỹ liệt ra cũng để cho tiểu tử này ngồi tù nửa năm. Anh tự có định liệu, còn muốn điều tra ra thì dễ rồi, chỉ cần dùng thuật phân cân thác cốt của quốc thuật đem từng khúc xương của gã tháo ra.
Thì cho dù người làm bằng sắt cũng không thể chịu được, bảo đảm là hảo hán đại anh hùng chỉ cần trải qua mấy phút cũng biến thành con tôm chân mềm.
Tạm thời anh còn chưa muốn đánh động đến người phía sau, chẳng phải tên gầy gầy vừa rồi cũng đã nói rồi đấy thôi.
Anh cũng vừa hỏi bí thư Hạ, hình như là Phí Vũ Vân vẫn luôn theo đuổi cô ấy nên chắc xem anh như kình địch.
Những chuyện ghen tuông này chỉ là nhỏ nhặt, anh tự có cách trị gã. Trước mắt anh ở thị trấn Lâm Tuyền chưa thể đối kháng với nhà họ Phí.
Dĩ nhiên có thể nhờ hai cậu nhưng anh không muốn mượn tay người ngoài, anh muốn tự mình đấu với nhà họ Phí kia mới vui, tuy nhiên trước mắt cứ tạm thời ẩn nhẫn đi.
Hai vị anh em của Diệp Phàm không phục nhỏ giọng.
- Sợ, sợ cái gì. Một trưởng ban tổ chức huyện ủy nho nhỏ thì có gì mà sợ, bứng hắn đi là xong chứ gì.
Tề Thiên nói toẹt ra, Lô Vỹ bên cạnh chắc cũng cùng ý nghĩ.
- Trẻ con! Cậu cho là nhà họ Phí ở Ngư Dương là bùn đấy à? Người ta là đại gia tộc có mấy ngàn năm lịch sử.
Ngư Dương vốn có bốn đại gia tộc cổ, có một bài vè mô tả mà các cậu cũng nên nghe một chút.
Phí gia thổ lão hổ
Ngọc gia kháo sơn hổ
Tạ gia tiếu diện hổ
Tiếu gia bệnh ưởng hổ.
Như thế nào đây? Cũng có chút ý tứ đấy chứ
Tứ đại gia tộc này lịch sử rất cổ xưa, ở Ngư Dương cho tới thành phố Mặc Hương cũng là thâm căn cố đế, ngay nhà họ Phí mà nói thôi thì trên huyện có Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc.
Ngư Dương có mười mấy thị xã thì trong đó có một phần tư nằm trong tay nhà họ Phí, bon họ nuôi chó có đến cả một nửa đại đội, tất cả đều là cán bộ cấp trưởng phòng trở lên.
Thử nghĩ xem, một gia tộc quyền thế như nhà họ Phí chẳng lẽ trên thành phố không có ai sao, tuyệt đối là có. Nghe nói Phó Chủ tịch thành phố Độc Hương Phí Ngọc chính là em gái của Phí Mặc, mới ba mươi mấy tuổi.
Các cậu có lẽ sẽ khinh thường nói: Chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố sao? Anh đây còn mạnh hơn nhiều.
Sao các cậu không nghĩ, người này mới chỉ ba mươi mấy tuổi mà có thể lên được vị trí đó chẳng lẽ lại không có ai sau lưng?
Có lẽ các cậu sẽ nói, cứ tụt quần ra thì sẽ lên chức chứ gì, không phải đơn giản vậy đâu. Không phải tất cả nữ cán bộ tham chính đều là dựa vào đó để tiến thân.
Nếu không có một chút bản lĩnh thực sự thì cũng khó mà lên, huống chi người ta chưa chắc đã dựa vào thân xác để leo lên.
Dĩ nhiên có một số nhỏ nữ đồng chí đúng là dựa vào đó để lên thật, nhưng anh tin tưởng tuyệt đại đa số nữ đồng chí là dựa vào thực lực và quan hệ để đi lên.
Ví dụ như Hạ Giai Trinh, cô ấy chính là một cán bộ có thực lực.
Hơn nữa Ngư Dương tứ đại gia tộc này quan hệ cũng là vô cùng ảo diệu, rắc rối phức tạp, là bạn nhưng cũng là địch. Ví dụ như nhà họ Phí và nhà họ Ngọc vô cùng thân thiết, mà Ngọc Hoài Nhơn lại là bí thư ủy ban kỷ luật, thường vụ thành phố Mặc Hương!
Vì thế nên anh tạm thời án binh bất động, từ từ mới chơi cùng bọn họ. Lùi một bước trời cao đất rộng. Năm xưa Hàn Tín tình nguyện bị làm nhục mà cuối cùng làm bá chủ một đời, thiên cổ lưu danh. Nếu lúc ấy ông ta lỗ mãng làm liều chắc đã chết từ lâu, còn đâu là Hàn đại tướng quân sau này.
Chuyện ngày hôm nay thì chúng ta cũng lỗ lã gì, đem Ba mặt rỗ dạy dỗ đủ rồi, tống gã vào tù coi như chém rụng một tay chân của nhà họ Phí ở bên này.
Hơn nữa còn chấn nhiếp bọn côn đồ ở đây, coi như là công lớn, ít nhất trong một thời gian ngắn còn có thể gió êm sóng lặng.
Còn có một điều nữa chính là anh không muốn các em trợ giúp quá nhiều, đã có người này người kia thì có giang hồ, có giang hồ thì có tranh đấu.
Cùng người tranh đấu mới là vui, người trong giang hồ mà không tranh đấu thì đâu còn ý nghĩa gì nữa. Chim ưng tung hoành trên không trung, cá kia vật lộn trong bốn biển mới là bản chất anh hùng, ha ha ha
Diệp Phàm cười hào sảng khiến Lô Vỹ và Tề Thiên âm thầm tâm phục, thầm nghĩ, " Mình bái vị đại ca này thực không sai, biết đâu sau này chính là người lưu danh sử sách "
Lô Vỹ đột nhiên nghĩ đến thuật Phân cân thác cốt thần bí kia, nghe nói khi thi triển ra có thể tháo các khớp xương như trong giải phẫu.
Người bị thuật này sẽ đau đến không muốn sống a! Nhưng lại sẽ không trí mạng, nếu sau đó ghép lại vẫn hoàn hảo vô sự, quả nhiên là thần kỳ vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
100 chương
6 chương
277 chương
1303 chương