Quan Thuật

Chương 211

- A! Anh là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thật sự nhìn không ra. Hồ Tinh Tinh thất thanh kêu lên, trong lòng Phó tổng Phạm có chút trầm xuống, đoán chừng con trai mình hôm nay có thể thật sự đã chọc tới mấy thái tử gia rồi. Nhìn qua Lô Vỹ cũng không lớn hơn con trai mình, lại có thể đã trở thành trụ cột vững chắc của thành phố, Đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, gia thế sau lưng khẳng định là to lớn kinh người. Loại người này sau mấy năm có thể trèo lên được chiếc ghế của Phó cục trưởng cục thành phố, lại thêm mấy năm nữa có lẽ sẽ kiêm thêm Bí thư tư pháp chính quyền, trực tiếp vào Đảng rồi. Ngay cả Hạ Nhã Trinh đứng bên cạnh cũng âm thầm giật thót mình, không ngờ hai nhân vật giống như tùy tùng ở bên cạnh Phó bí thư Diệp lại có lai lịch như vậy, vốn còn tưởng rằng một người là tài xế, một người là nhân viên làm việc của chính quyền thị trấn. Không biết lai lịch của Tề Thiên là gì? Mọi người trong phòng đều đoán Tề Thiên cũng có lai lịch gì đó. Phạm Bằng mặc dù nói bị hào quang của Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thoáng cái hù dọa một chút, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại, chỉ là cảm thấy không còn mặt mũi nào trước mặt hai cô gái, nói ra rất mạnh miệng: - Vậy thì làm sao? Cảnh sát và bộ đội không nằm cùng hệ thống, không có gì kỳ lạ. - Hừ! Thằng nhóc, cậu đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ! Nói thật với cậu, đại ca của tôi… Tề Thiên mới nói đến đây đã bị Diệp Phàm chặn đứt, nói: - Được rồi Tề Thiên, không cần nói nữa. Phó tổng Phạm, thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi có một kế hoạch. Ba phần nhân viên của xã Khanh Hương ở lại nơi này tiếp tục công tác. Ví dụ như đồn công an ban đầu có 20 cảnh sát sau này sau khi sáp nhập vào thị trấn chỉ còn thừa lại 6 người ở đây bảo vệ trị an. Các phòng khác cũng tương tự, chỉ là văn kiện giấy tờ sẽ không xuống nữa, không lâu nữa sẽ công khai hoạt động. Cho nên vẫn xin Phó tổng Phạm suy nghĩ một chút, thực hiện hợp đồng, tiếp tục thuê tòa nhà mới của xã Khanh Hương. - Nếu tình hình thật sự giống như cậu nói vậy tôi có thể suy nghĩ, nhưng không thể trả lời lập tức được. Phó Chủ tịch Phạm nhả ra một vòng khói thuốc, muốn kéo dài chuyện này. Thật ra y đã có ý định đem bộ phận của tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương ở Ngư Dương sắp xếp ở thị trấn Lâm Tuyền. Sau khi sáp nhập xã Khanh Hương, thị trấn Lâm Tuyền sẽ trở thành thị trấn cực kỳ lớn, xác định sẽ trở thành trung tâm kinh tế của mấy thị xã khu vực bắc trung bộ của Ngư Dương, tái hiện lại thời kì huy hoàng của Thượng Hải ngày trước. - Ha ha! Phó chủ tịch Phạm, đây là ông đang kéo dài thời gian. Tôi còn có một đề nghị, nếu Phó chủ tịch Phạm không muốn đem chi nhánh đặt ở xã Khanh Hương cũng được. Các anh không phải muốn xây dựng ký túc xá cho công nhân viên chức sao? Hơn nữa nghe nói trạm phát điện cấp hai của trạm phát điện Trúc Thủy Khê cũng phải khởi công rồi, sau này nơi ở của công nhân viên của hai trạm phát điện đều phải đặt ở xã Khanh Hương vì địa lý vị trí của Khanh Hương rất tốt, vừa vặn nằm ở vị trí trung tâm của hai trạm phát điện như vậy đầu tư khẳng định là không nhỏ. Diệp Phàm cười cười nói sang ý định khác. - Chuyện này Phó bí thư Diệp cũng biết, tin tức thật là nhanh nhạy. Phạm Trọng Dương cười nói: - Không giấu gì Phó bí thư Diệp, chúng ta dự định sẽ đầu tư 800 vạn để xây dựng một khu vực nhỏ kiểu vườn hoa để công nhân viên của hai trạm phát điện có thể an tâm sinh hoạt trong khu nhà gia đình ở Khanh Hương. Nói không chừng ngay cả công nhân viên của Cảnh Đáng cũng đến đây, nếu có thể khai thông được con đường từ Khanh Hương đến Lâm Tuyền, công nhân viên của trạm phát điện Cảnh Đáng đi con đường lâm trường Cảnh Dương xuyên qua trại Thạch Bình đến bên này cũng rất gần. Nhưng trong 10 cây số này, tổng nhân số của ba trạm phát điện cũng sẽ không ít hơn 800 người. Nhưng hiện tại vẫn đang nằm trong quy hoạch, tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương cũng có người có chủ ý muốn xây dựng khu nhà gia đình ở thị trấn Lâm Tuyền, cho nên vẫn tạm thời quyết định khó khăn. - Xây ở thị trấn Lâm Tuyền chẳng qua là dệt hoa trên gấm, xây ở Khanh Hương đó chính là đưa than trong tuyết, nhất định phải để khu nhà gia đình công nhân viên trạm điện nằm ở Khanh Hương mới được, như vậy công nhân viên kèm thêm gia đình có đột nhiên tăng lên mấy ngàn người đối với kinh tế của xã Khanh Hương sau khi chính quyền chuyển đi có thể phồn vinh không đoán chừng. Trong lòng Diệp Phàm âm thầm chấn động, liếc mắt nhìn quét qua con trai của Phạm Trọng Dương là Phạm Võng, hạ quyết tâm nói: - Phó chủ tịch Phạm, không biết quý công tử Phạm Bằng huynh đệ làm công tác gì ở sư đoàn dã chiến? - Nó thích nhất là chơi đùa lắp ráp các loại thiết bị điện tử thông tin, tia hồng ngoại tiên tiến gì đó. Vì thế ở trong bộ đội cũng làm loại phương diện này. Phạm Trọng Dương khiêm nhường nói, trước khi biết được lai lịch thật sự của Diệp Phàm, cũng không dám khoa trương quá mức. - Ha ha ha, Phạm công tử, có muốn tới công tác ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu không? Diệp Phàm bắt đầu câu cá, ném mồi câu ra. - Vịnh Lam Nguyệt, đương nhiên là muốn, nhưng rất khó, ở đó toàn là nhân tài cao cấp, lẽ nào Phó bí thư Diệp có cách gì sao? Phạm Bằng có chút ý động rồi, nhưng hắn vẫn là có một chút nghi kỵ, một Phó bí thư Đảng ủy như anh dựa vào cái gì có thể đưa tôi vào Vịnh Lam Nguyệt của Thủy Châu chứ. - Anh ấy đương nhiên là có cách rồi, chuyện này chỉ cần một câu nói là xong Tề Thiên nói rất nhẹ nhàng hời hợt, giống như Diệp Phàm là Tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt vậy. Những lời này vừa nói ra khiến Hồ Tinh Tinh có chút mất hứng, cho là anh chàng này nói khoác. Đoán chừng trong phòng làm việc ngoài Diệp Phàm và Lô Vỹ hiểu rõ ra, những người khác đều có tâm tư như vậy. - Nói khoác cũng không sợ rụt lưỡi? Chú út tôi ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt tốt xấu gì cũng là một thiếu tá tiểu đoàn trưởng, nhưng chú ấy cũng không có cách nào đưa Phạm Bằng chuyển vào vịnh Lam Nguyệt. Nói là bộ đội có quy định cứng nhắc, người ra vào căn cứ vịnh Lam Nguyệt đều có quy định nghiêm khắc gì đó. Hồ Tinh Tinh tự đắc, trên mặt viết đầy sự khinh thường đối với Tề Thiên. - Đúng! Tôi cũng có nghe anh họ nói qua, căn cứ vịnh Lam Nguyệt không dễ vào, bên trong toàn là tinh anh. Tạ Vưu Liên ở bên cạnh cũng nói phụ họa vào. - Anh họ cô, là ai vậy? Lô Vỹ hỏi. - Anh ấy là thiếu tá tiểu đoàn trưởng của căn cứ Dương Đầu Phong ở huyện Ngư Dương, nghe nói căn cứ đó của bọn họ cũng thuộc về sự quản lý của Vịnh Lam Nguyệt. Tạ Vưu Liên bình thản khẽ cười nói, người càng lộ ra vẻ thanh nhã, điềm đạm. - Lẽ nào là tiểu tử Tạ Tốn đó? Tề Thiên buột miệng nói. - Anh…anh nói chuyện cẩn thận một chút. Anh họ tôi còn lớn hơn anh, sao có thể gọi là tiểu tử, thật không … Cái miệng xinh xinh của Tạ Vưu Liên cong lên đầy giận dỗi, nhưng ba chữ cuối cùng "có giáo dục" dù sao cũng không nói ra, nhưng tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đoán ra ý tứ này. - Tôi gọi hắn là tiểu tử là còn xem trọng hắn đấy, hừ! Tính cuồng ngạo Tề Thiên lại nổi lên. - Anh…anh làm cái gì mà giọng điệu lớn như vậy? Tạ Vưu Liên cũng không kìm được trừng mắt hỏi, cũng là tức giận đến mức không chịu được rồi, Tạ Vưu Liên vốn là một cô gái vô cùng có giáo dục. - Anh bạn, người trẻ tuổi không nên tự đắc quá, cha của Vưu Liên chính là Bí thư Tạ của thị ủy chúng ta, ha ha ha. Phạm Trọng Dương cười cười. - Thì ra là con gái của Bí thư Tạ, ha ha ha. Chúng ta là người một nhà, mới vừa rồi thiếu chút nữa là đại hồng thủy cuốn trôi miếu Long vương rồi. Diệp Phàm lập tức dính tới, vô sỉ a vô sỉ. Thật ra Diệp Phàm cũng không còn cách nào, thấy Phạm Trọng Dương hình như có quan hệ rất tốt với Phó bí thư Tạ, nói không chừng sau khi dính vào Phó bí thư Tạ, chuyện của tòa nhà gia đình trạm điện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Đây là một món tiền lớn, chỉ cần có thể vì thị trấn Lâm Tuyền làm một số chuyện tốt, Diệp Phàm cũng không để ý đến thể diện của mình nữa. Nói xong câu đó, bản thân Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao một kẻ luôn kiêu ngạo như mình lại trở thành loại người này, vì để đạt được mục đích mà không trừ thủ đoạn nào, ngay cả thể diện cũng không cần. ***! Xem ra mình chỉ là không ngừng tiến bộ, từ lúc nào da mặt lại giống như da trâu vậy. Nhưng Diệp Phàm cũng có nguyên tắc làm người của riêng mình, không có xúc phạm đến nguyên tắc làm người của mình cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. - Người một nhà với anh sao! Vô sỉ! Tạ Vưu Liên đoán chừng là hiểu lầm, buột miệng mắng. Cách nói "người một nhà" này cũng có chút hơi quá, hình như Diệp Phàm có ý tứ chiếm lợi ích của mình. Ý tứ đó không phải nói mình là bạn gái hắn sao, không thì làm sao có thể trở thành người một nhà được. Diệp Phàm tuyệt đối không ngờ lại tạo thành cảm giác phản cảm mạnh mẽ như vậy của Tạ Vưu Liên, sớm biết thành như vậy hắn đã không nói "người một nhà" rồi. Thật ra nói ba chữ "người một nhà" đó lại khiến Tạ Vưu Liên phản cảm như vậy là vì bên trong còn có sự tích. Năm ngoái có người giới thiệu một người bạn trai môn đăng hộ đối với Tạ Vưu Liên, lúc ấy khi đi gặp mặt, Tạ Vưu Liên vốn không muốn đi, nhưng sau đó bị mẹ ép buộc phải đi. Lúc ấy Tạ Vưu Liên dẫn theo chị họ Tạ Mi Nhi để hỗ trợ, muốn giương oai đánh đòn phủ đầu với đối phương. Ai ngờ đối phương lại lợi hại hơn, hai nhà vừa ngồi xuống bàn, người đàn ông đối phương lại có thể mở miệng kêu lên: - Liên Nhi, chúng ta không lâu nữa đã thành người một nhà rồi, nào, ngồi xuống bên cạnh anh, ngoan! Nói xong vẫy vẫy tay với Tạ Vưu Liên, giống như đang gọi chó con vậy, chọc giận chị họ Tạ Mi Nhi ngay tại chỗ, lạnh lùng hừ nói: - Em gái Vưu Liên nhà tôi không thích chó con, đừng có kêu loạn lên thế. Một câu nói quăng ra, đương nhiên mọi người đều cụt hứng bỏ về, mục đích của Tạ Vưu Liên tất nhiên cũng đạt được, nhưng cũng đắc tội với đối phương, nghe nói nhà của người đó rất có lai lịch, ở trong tỉnh cũng có gia thế rất lớn. Tạ Vưu Liên sau khi quay về bị cha là Phó bí thư Tạ Quốc Trung hung hăng mắng cho một trận. Thật ra Tạ Quốc Trung cũng không phải ép con gái phải lấy đối phương, chỉ là phê bình về mặt lễ phép, nói là không hài lòng cũng không thể mắng đối phương là chó con. Tạ Quốc Trung không đành lòng phê bình Tạ Mi Nhi, cho nên người đương sự là Tạ Mi Nhi lại tránh được tai kiếp, còn Tạ Vưu Liên lại trở thành người chịu tội thay. Tuy nhiên Tạ Vưu Liên cũng không hề giận dỗi chị họ một chút nào, ngược lại cảm thấy vô cùng biết ơn, vì thế ba chữ "người một nhà" vô tình lại trở thành tâm bệnh của Tạ Vưu Liên. Mới vừa nghe Diệp Phàm nói ra ba chữ này nhất thời giống như chuột bị dẫm phải đuôi mới buột miệng mắng ra như vậy, nhưng sau khi mắng xong cũng có chút xấu hổ. Vẻ mặt xin lỗi nhìn Diệp Phàm chằm chằm muốn mở miệng giải thích một chút nhưng lại không mở miệng ra được, đôi môi anh đào xinh xắn mấp máy mấy lần mà vẫn chưa nói ra được lời xin lỗi. - Hừ! Cô dám nói lại một lần nữa xem. Lô Vỹ và Tề Thiên đều là các anh công tử chính cống, gia thế sau lưng lại càng thâm sâu khó lường, làm sao có thể chịu được. Hai người không hẹn mà gặp cùng đứng lên hung hăng chỉ vào Tạ Vưu Liên ép hỏi, giống như muốn ăn thịt người, đồng thanh kêu lên: - Xin lỗi đại ca tôi nhanh! - Muốn làm gì vậy? Nơi này là trạm phát điện, chúng tôi không hoan nghênh anh, cút! Phạm Bằng cũng là quân nhân, tính cách cũng cực kỳ nóng nảy. Thật ra Phạm Bằng đang theo đuổi Hồ Tinh Tinh của đoàn ca múa thành phố, mà nhà họ Phạm và họ Tạ cũng qua lại rất thân thiết, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia. Hơn nữa quan hệ của Tạ Vưu Liên và Hồ Tinh Tinh tương đối tốt, giống như chị em ruột vậy, Phạm Bằng đương nhiên phải biểu hiện một chút, hảo hán là gì chứ, lập tức đứng lên chỉ vào Lô Vỹ và Tề Thiên lớn tiếng quát, có chút khí thế quát nạt nô tài. Hành động này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ, Tề Thiên và Lô Vỹ làm sao có thể để người ta kêu gào như vậy. Nếu là đại ca Diệp Phàm kêu gào như vậy thì còn được, người ngoài tuyệt đối là không được. - Mẹ kiếp! Cho mày ba đồng tiền mà cũng dám mở phòng nhuộm. Tề Thiên và Lô Vỹ mỗi người một tay, bốp một tiếng đã ép Phạm Võng xuống sàn nhà, một tiếng cạch, hai nòng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào đầu Phạm Võng. Phạm Trọng Dương khiếp sợ vội vàng đứng lên, hét lớn: - Dừng tay, có chuyện gì cũng phải bàn bạc Ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, y thật sự sợ hai người này một phát sẽ cướp mạng con trai bảo bối của mình. Hạ Nhã Trinh và Tạ Vưu Liên, Hồ Tinh Tinh cũng sợ ngây người, há miệng mấp máy không nói ra lời. Thấy hai tiểu tử Lô Vỹ và Tề Thiên không để ý đến mình, Phạm Trọng Dương biết hai anh chàng này chỉ nghe lời Diệp Phàm, vội vàng hướng về phía Diệp Phàm cầu cứu: - diệp….Bí thư Diệp, anh hãy kêu bọn họ cất súng trước đi đã, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay mất. Khoản tiền 40 vạn còn lại tôi có thể lập tức viết chi phiếu cho các anh, còn có thể đưa thêm một ít nữa. Phó chủ tịch Phạm thật sự khiếp sợ, mặc dù lăn lộn trên quan trường cũng không dưới 20 năm rồi, nhưng chuyện dùng súng chỉ vào đầu từ trước đến nay chưa từng thấy gặp qua cảnh tượng nào đáng sợ như vậy. - Diệp…bí thư Diệp, chuyện này không nên làm lớn ra làm gì, chúng ta nghĩ cách khác là được rồi. Hạ Nhã Trinh còn tưởng là Diệp Phàm vì không đòi được tiền nên tức giận, ngoài miệng kêu lên nhưng trong lòng vẫn hơi có chút cảm giác ngọt ngào, thầm nghĩ, " Phó bí thư Diệp khá thật, vì mình mà ngay cả súng cũng dám rút ra" Thật ra trong súng của Tề Thiên và Lô Vỹ căn bản không có đạn, Diệp Phàm cũng biết rõ điều này, ung dung nhấp một ngụm trà nói: - Được rồi, Tề Thiên, Lô Vỹ, thu súng lại đi, đừng hù dọa mọi người nữa. Sau này không được làm như vậy nữa, làm sao có thể dùng súng chỉ vào dân thường, cái đó chỉ dùng cho lũ bại hoại thôi. Hắn lại liếc nhìn Tạ Vưu Liên có chút dáng vẻ sợ hãi, ngay cả nước mắt cũng đã trào ra lạnh lùng nói: - Cô tưởng là tôi "người một nhà" với cô là có ý tứ trèo cao và vô sỉ có phải không? Vậy được, Diệp Phàm sau này quyết sẽ không nhận làm "người một nhà" với họ Tạ các ngươi. Nói thật với cô, chị họ cô, cũng chính là Tạ Mi Nhi của Thủy Vân Cư là chị nuôi của tôi, không nghe cha cô nhắc đến sao? Hôm đó khi tôi mời khách ở quán rượu Xuân Hương của thị trấn Lâm Tuyền, cha cô Bí thư Tạ Quốc Trung còn đến ăn cơm. Lúc ấy lúc về còn đưa một tảng thịt sói chuột cho ông ấy, kèm theo một túi thảo dược, thế nào hả? Nấu lên mùi vị không tệ chứ? Tạ Vưu Liên sớm đã há to miệng, không thể tin được lẩm bẩm nói: - Tôi không ngờ, anh lại chính là Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền đó, xin lỗi. Diệp Phàm không để ý đến cô ta. Lại nghiêm chỉnh nói với Phạm Bằng đang trợn mắt nhìn, sắc mặt hiện lên màu gan heo: - Cậu cho rằng người anh em Tề Thiên của tôi có chút mùi vị nói khoác có phải không? Hừ! Nói thật với cậu, thiếu tá tiểu đoàn trưởng Tạ Tốn của căn cứ Dương Đầu Phong nhìn thấy người anh em Tề Thiên của tôi còn phải cung kính chào, miệng hô thủ trưởng. Thân phận thật sự của cậu ấy nói ra đoán chừng cậu sẽ giật mình, thiếu tá tiểu đoàn trưởng binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, cậu cho rằng cậu ta có tư cách nói những lời như vậy không? - Thật, thật sao! Phạm Bằng hai mắt đột nhiên như lồi ra bên ngoài, dáng vẻ như sắp rớt tròng mắt vậy. Tiểu tử này rất nhanh nhẹn, da mặt cũng đủ dày, phục hồi lại tinh thần hướng về phía Tề Thiên "bộp" một cái, chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, hô lớn: - Đại đội trưởng Thượng úy sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương Phạm Bằng xin chào thủ trưởng- - Được! Tề Thiên cũng không kéo mặt xuống, kêu một tiếng xem như đáp lễ, cười nói: - Thế nào hả? Tôi không phải là đại vương nói khoác chứ. Nói thật với cậu, đứng vững một chút, vị Phó bí thư họ Diệp vừa rồi cậu kêu cút đi, chính là anh em kết nghĩa của Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo chúng tôi.