Quan Thuật

Chương 181

- Cục trưởng Chu, phó viện trưởng Trâu, em Phàm, tôi đã sắp xếp tiệc rượu xong xuôi ở phòng số 2, ngay cả cơm cũng đã làm rồi. Rất xin lỗi, chuyện của tôi đã làm phiền đến mọi người. Tạ Mị Nhi nói. - Không phiền đến cô Mị Nhi, chúng tôi đã ăn rồi, chỉ muốn đến đây thư giãn chút thôi. Chu Bá Thành và Trâu Khắc Ly vội vàng từ chối. Bọn họ cũng không ngốc, nếu còn ở đây vui chơi giải trí mà để đến tai Chu Trường Hà thì e chừng lão sẽ giận đến ngất đi mất. Con của ông bị bắt đi mà chúng mày còn dám ngồi đó ăn mừng. Vì thế hai tên cáo già này sẽ không để cho bản thân rơi vào tình trạng này, tối nay Thủy Vân Cư đã là một nơi thị phi không thể lưu lại, cứ cố tình dây dưa thì sẽ gặp họa. Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn chưa rời đi, mặc kệ cho Chu Bá Thành đứng bên cạnh liếc mắt ra hiệu. Diệp Phàm cũng hiểu rõ là những con cáo già này rời đi để lánh họa, dù sao hắn còn trẻ tuổi, nghé con mới đẻ không sợ cọp, cũng không nghĩ quá nhiều về tác hại sâu xa. Huống chi hôm nay hắn đã kết thù với Chu Tiểu Đào và Vương Tiểu Ba, cho dù có ăn bữa cơm này hay không thì chắc là Chu Trường Hà cũng sẽ ghi nhớ mình. "Đã là họa thì có tránh cũng không khỏi.", Diệp Phàm thầm nghĩ, đi theo Tạ Mị Nhi dẫn sang một căn phòng có một chiếc bàn ăn tròn lớn, trên đó đựng tới bảy, tám chiếc khay đựng thức ăn lớn. Thấy chỉ có một mình, Diệp Phàm định gọi thêm vài người nữa nhưng ở huyện cũng không quen nhiều, chỉ có Triệu đại tài thần, Phó Chủ tịch huyện Trương Tân Huy và Chu Bá Thành vừa đi, hắn dĩ nhiên cũng không muốn kéo hai người kia vào vũng bùn này nên dứt khoát một mình vui vẻ. Nghĩ thông suốt, Diệp Phàm đàng hoàng ngồi vào bàn, tuy nói hôm nay hắn đã đắc tội một quan lớn như Chu Trường Hà nhưng giờ cũng có thể một mình hưởng thụ một lần hương diễm. Tạ Mị Nhi sau khi tắm rửa xong xuôi thì thay một bộ đồ màu trắng nhạt, đi vào bồi tiếp Diệp Phàm dùng cơm. Bộ đồ trắng của Tạ Mị Nhi dưới ánh đèn hồng lại càng thêm nổi bật vẻ kiều diễm, nhìn qua nhìn cô còn hơi giống như một cô dâu. Diệp Phàm uống tới nửa chai Mao Đài vào bụng, cảm thấy trên người rần rật. - Em trai, có phải nóng hay không, cứ cởi đồ thoải mái ra đi. Chắc là nhìn thấy Diệp Phàm toát mồ hôi trên trán, Tạ Mị Nhi khẽ nghiêng người cười như một tiếng như hoa đào nở rộ, yểu điệu đi sang bên cạnh đưa tay giúp Diệp Phàm cởi áo ngoài. "Cởi quần áo!", trong lòng Diệp Phàm khẽ lẩm bẩm, nhìn sang Tạ Mị Nhi lại càng thấy hồng rực. Hắn bất giác nhìn mơ màng, giơ một chén uống cạn sạch rồi yên lặng để cho Tạ Mị Nhi cởi áo. Sẵn hơi men trong người, Diệp Phàm đặt cạch cái chén xuống rồi ngâm nga mấy câu thơ cổ, cái gì mà "Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng,nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong" rồi cười lên ha hả nói: - Chị Mị, chúng ta cạn một chén nào. - Được! Tạ Mị Nhi khẽ liếc rồi cầm một cái chén nhỏ bồi tiếp. Chị Mị, đừng trách thằng em thấy hơi giống, giống như là … Diệp Phàm lẩm bẩm. - Giống như là cái gì?. Tạ Mị Nhi hơi dỗi, khẽ nhướng mày lại càng khiến người ta nhìn vào điên đảo. Diệp Phàm nhìn thấy chỉ muốn đưa tay ôm người ngọc vào lòng triền miên âu yếm một hồi. Tuy nhiên vì hắn vừa trải qua lần tôi luyện vừa rồi ở cục an ninh thành phố nên trở nên trầm tĩnh rất nhiều, khả năng tự chủ cũng nâng lên. - Ha ha. Diệp Phàm trong đầu buồn bực vội vàng uống thêm một chén. Tạ Mị Nhi cúi đầu suy nghĩ vài giây đồng hồ, cô là người thông minh dĩ nhiên đã nghĩ đến điều gì đó. Liền giận dỗi mắng: - Nghĩ khá lắm! Cậu vĩnh viễn chỉ có thể em của chị thôi. - Ai. Nói rồi còn đưa tay ra khẽ chỉ vào đầu Diệp Phàm một cái: - Cậu em, nghĩ sang chuyện khác đi, để sức dùng vào con đường làm quan, sớm ngày làm được cầm quyền nhất phương, ai. Tạ Mị Nhi nói xong trên mặt lại có chút buồn bã khó thấy. Làm cho Diệp Phàm không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn đoán trong lòng cô gái này cũng có rất nhiều tâm sự không thể nói với người ngoài. Thật ra thì Diệp Phàm đương nhiên là muốn nói " Rượu giao bôi", Tạ Mị Nhi thông minh đoán ra ngay nên mới lên tiếng cảnh cáo. Tạ Mị Nhi bình thường vốn rất kiêu ngạo lạnh lùng, hơn nữa cô cũng gặp không ít cán bộ cấp cao, Diệp Phàm so sánh với cô thì còn quá non nớt. Hắn biết vậy nên lảng sang chuyện khác, khẽ cầm lấy tay Tạ Mị Nhi nói: - Chị Mị, chúng ta nhảy một khúc đi. - Ừ! Lần này Tạ Mị Nhi cũng vui vẻ đáp ứng. Nhạc nổi lên một bản dịu dàng, hai người nhẹ nhàng ôm nhau nhảy ở góc trống trong phòng. Căn phòng này vốn rất lớn, ở một bên còn bố trí cả TV, các thực khách sau khi uống rượu xong có thể khiêu vũ, chu đáo như thế không trách kinh doanh rất phát đạt. Huyện Ngư Dương tuy nói là một huyện nghèo khó, nhưng người có tiền cũng không thiếu. Lui tới nơi đây phần nhiều là cán bộ, ăn uống giải trí xong xuôi thì chỉ một tờ hóa đơn là giải quyết gọn, có quản gì đắt hay rẻ. Tuy nhiên hai người tuy nói nhảy rất ăn ý nhưng cũng rất nghiêm chỉnh. Cánh tay của Diệp Phàm cũng chỉ nhẹ nhàng đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của Tạ Mị Nhi, không hề có một chút sàm sỡ. Sau khi nhảy xong một bản thì cả hai cũng đã ngà ngà hơi men. - Anh Phàm! Để cho em dựa vào một chút, em cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Tạ Mị Nhi lại có thể đổi giọng gọi Diệp Phàm là anh Phàm ca, tý nữa làm cho Diệp Phàm hạnh phúc mà ngất đi. Dĩ nhiên hắn sẽ không cự tuyệt việc tốt đẹp như vậy liền dựng thẳng bờ vai để Tạ Mị Nhi nhẹ nhàng dựa vào, hai người cứ như vậy đứng yên lặng trong phòng. Không gian trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở dốc của hai người mới cho người khác biết có sự hiện diện. - Cám ơn anh, anh Phàm. Sau này em sẽ gọi anh là anh Phàm, có anh thì tốt rồi, có thể cho Mị Nhi. Tạ Mị Nhi nhẹ nhàng, trong cặp mắt đã khẽ ứa giọt sương. - Ừ! Anh Phàm sau này sẽ che chở cho em, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh. Diệp Phàm vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt Mị Nhi. Hai người uống thêm mấy chén rồi Diệp Phàm nói là muốn chạy về Lâm Tuyền. Tuy nhiên bị Tạ Mị Nhi giận dỗi một hồi, gầm gừ như một con cọp cái, ánh mắt lạnh như băng. - Ai! Đúng là khó hiểu bụng dạ phụ nữ! Anh Trư cũng đành tự an ủi. Cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là ở ngủ lại qua đêm ở Thủy Vân Cư. Tạ Mị Nhi tự mình trải chăn đệm cho hắn rồi mới đi ra ngoài, cả đêm trôi qua hết sức bình yên, cũng không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Diệp Phàm đánh xe rời đi cũng không thấy Tạ Mị Nhi ló mặt khiến hắn cảm thấy có chút mất mát, thở dài nói: - Ai! Giấc mộng Nam Kha! Sau đó ấm ức lái xe chạy thẳng về Lâm Tuyền. Cũng vào tối hôm qua khi Diệp Phàm cùng Tạ Mị Nhi chơi trò kiều diễm phong tình thì trong giới thái tử đảng của huyện Ngư Dương cũng có một cuộc chấn động không nhỏ. - Chú Chu, xảy ra chuyện lớn rồi. Phí Văn Viễn chạy tót vào nhà của bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà, thằng ranh này bị dọa cho sợ đến teo cả linh hồn, mặt mày trắng bệch, vẫn chưa thể định thần lại. - Tiểu Văn, đã lâu không đến nhà chú Chu chơi, xảy ra chuyện gì mà hoảng sợ như vạy, có chú Chu đây dù trời có sập xuống thì chú cũng có thể đỡ mà. Một người phụ nữ đẹp tầm tuổi trung niên ra mở cửa, thấy Phí Văn Viễn hoảng sợ như thế thì cũng cảm thấy đau lòng. Người phụ nữ này tên là Tiếu Hoài Nguyệt, vợ của Chu Trường Hà, bình thường Phí Văn Viễn rất thân với con bà, có thể nói là như anh em. - Tiểu Văn, đừng hoảng hốt. Có việc từ từ nói, có phải Tiểu Đào vừa gây chuyện hay không. Chu Trường Hà đang ngồi trên ghế sa *** xem kinh kịch trong TV nghe tiếng Phí Văn viễn thì hừ một tiếng. Y quay đầu lại nhìn Phí Văn Viễn thì thấy bộ dạng hoảng hốt của gã thì đoán rằng nhất định con mình Chu Tiểu Đào có liên quan, một câu đã nói trúng ngay vấn đề. Tuy nhiên Chu Trường Hà tuyệt đối sẽ không nghĩ là con mình bị tóm đi, trước kia khi Tiểu Đào gây ra chuyện gì đều có người nịnh hót y mà đứng ra giải quyết. - Chú Chu, Tiểu Đào bị bắt đi rồi. Ngài, ngài phải nhanh đi cứu nó! Phí Văn Viễn lập bập. - Bắt đi rồi à! Bắt được thì tốt! Thằng ranh này mỗi tuần đều gây chuyện không để cho chú yên. Chú còn định gọi điện cho cục trưởng Vương bảo y nhốt nó vài ngày cho trầm tính đi. Thằng nhóc này chỉ biết gây họa! Chu Trường Hà không hề hoảng sợ, thậm chí còn rất bình tĩnh, bởi vì y cho là con mình chắc là gây nên chút chuyện nào đó bị bắt vào cục công an. Chu Tiểu Đào vốn là trưởng phòng trật tự ở cục công an, chắc lần này gây ra chuyện nghiêm trọn nên cục trưởng Vương Xương Nhiên cũng đành phải giả bộ bắn gã cho người ta nhìn. Chắc mấy giờ sau thì sẽ thả ra. Vì thế Chu Trường Hà nghe tin lại còn có chút vui vẻ, ít ra cũng là cho Chu Tiểu Đào bớt ngang ngược. Thằng con này cũng làm y đau đầu, cũng bởi vì vợ y quá nuông chiều gã từ nhỏ, có xảy ra chuyện gì cũng phải đi chùi đít cho gã. Tuy nói phần lớn người trong huyện cũng đều ra sức giúp đỡ, nhưng đổi lại y cũng đã thiếu nợ nhân tình rất nhiều người. Nhiều khi có chuyện gì cần ủy ban kỷ luật xử lý nhưng đụng phải những người này cũng phải nhẹ nhàng bỏ qua, vì thế Chu Trường Hà vẫn thường hay trách móc bà vợ Tiếu Hoài Nguyệt. - Hừ! Tôi lập tức gọi cho cục trưởng Vương, Tiểu Đào ở bên trong đó bị đánh thì làm sao bây giờ? Tiếu Hoài Nguyệt lập tức biến sắc, phụ nữ dù sao đều yêu con, sốt ruột cầm điện thoại lên. - Đánh cái gì? Bà cũng phải nghĩ Tiểu Đào là trưởng phòng trật tự của cục công an chứ, vào trong đó khác gì ông trời con, còn đánh cái rắm. Chu Trường Hà ngăn lại. - Không phải đâu chú Chu, Tiểu Đào bị mấy tên lính bắt đi rồi. Phí Văn Viễn cuối cùng cũng nói ra được, mồ hôi toát ra trên trán. - Quân nhân! Cảnh sát vũ trang phải không? Chu Trường Hà cảm thấy cũng hơi bất ngờ, vẫn chưa nghĩ sang chuyện khác, còn tưởng là do cảnh sát vũ trang làm. - Không phải! Cảnh sát vũ trang thì cháu biết. Là quân nhân chính quy, chính là anh trai bà chủ Tạ của Thủy Vân Cư, hình như là một thiếu tá. Lúc ấy Phó Cục trưởng Chu Bá Thành và phó viện trưởng Trâu cũng ở đó nhưng không thể ngăn bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Thiếu tá Chu lúc dẫn người đi còn bảo chú tới nhận, Tiểu Đào bị y đánh cho vỡ đầu, còn đổ nguyên cả một bát súp. Hơn nữa còn rút súng chĩa vào bảo là muốn bắn chết, sau đó thì bị hai tên lính dẫn đi. Phí Văn Viễn vừa nói tới đây thì điện thoại của Chu Trường Hà vang lên. Là Chu Bá Thành gọi tới báo cáo cụ thể chuyện xảy ra ở Thủy Vân Cư. Y cũng ra vẻ mình đã nỗ lực nhưng không thể ngăn được người ta. - Khốn kiếp! Anh đường đường là một Phó Cục trưởng cục công an làm sao lại ngăn không được một đám lính! Nơi này là thiên hạ của đảng mà. Ban ngày ban mặt, còn dám rút súng chĩa vào con cái người ta, còn ra thể thống gì nữa. Chu Trường Hà cũng nhịn không được nữa, trong lòng chỉ muốn đánh chết Chu Bá Thành