Quan Thuật

Chương 166

- Đoán chừng là Hồ Bình đang động tay động chân trên người Diệp Phàm, chuyện này đối với cục an ninh thật quá dễ dàng. Phạm Hoành Võng thở dài buông điện thoại xuống, hắn đang suy nghĩ có nên đem chuyện này kêu người đến báo cáo với Cục trưởng Nguyễn, nếu làm như vậy rút cuộc là lợi hay là hại. Quan trọng là tình huống lần này không rõ ràng, nếu Diệp Phàm thật sự là tội phạm xâm hại đến an toàn quốc gia, mình cứu hắn ra sẽ không biến thành đồng phạm chứ. Vậy suốt đời này mình xem như xong rồi, nếu không cứu thì sợ anh rể xảy ra chuyện. Cho nên đối với Phạm Hoành Võng mà nói chính là tiến thoái lưỡng nan, đương nhiên Phạm Hoành Võng cũng không phải thật sự muốn cứu Diệp Phàm ra, hắn chỉ muốn cứu Diệp Phàm ra trước, sau đó thủ hạ của mình đem người bắt tới để mình đích thân thẩm vấn một chút. Sau khi đợi mọi chuyện sáng tỏ lại tiếp tục quyết định, nếu thật sự không được thì dứt khoát phải diệt khẩu, bất kể hắn có phải là tội phạm hay không, giết hắn đối với mình và anh rể mà nói đều có ích lợi. Hơn nữa hiện tại tình huống này cho dù giết chết Diệp Phàm cũng có thể mắc vào tội danh trốn tránh, dưới tình huống không rõ ràng này nếu để Diệp Phàm rơi vào tay Hồ Bình thì sẽ tăng công cho bằng. Vậy chi bằng trong quá trình đuổi bắt âm thầm ám hại hắn là xong. Nhưng tạm thời vẫn nằm ở trạng thái quan sát, nếu chuyện không bất đắc dĩ Phạm Hoành Võng thật sự không muốn giết chết người anh em tốt của anh rể, như vậy cũng khiến người ta đau lòng quá. Diệp Phàm giống như một con thỏ nhanh chóng lẻn vào công viên Kê Công Sơn, thi triển thuật khinh công trèo thẳng lên núi. May mà có "Ưng Nhãn thuật" nhạy bén, thị lực có thể so sánh với mắt của cú mèo, nếu không dưới tình hình không có đèn pin cầm tay, tốc độ tiến lên phía trước trong cánh rừng rậm rạp trên núi có thể nói là suy giảm đi rất nhiều. Công viên Kê Công Sơn kỳ thực cũng là tương đối lớn, trên dưới chạy dài cũng phải đến mười mấy cây số. Núi cao đạt đến 400 thước, nghe nói đỉnh mào gà trên ngọn núi chính cao nhất cũng cao gần 600 thước, bình thường có rất nhiều du khách hứng thú trèo lên đỉnh. Nơi đây từ xưa đã có câu "Đăng kê quan nhi tiểu mặc hương", ý nói trèo lên mào gà là có thể thấy Mặc Hương thu nhỏ, Diệp Phàm cũng từng trèo lên đây một lần. Trên đỉnh mào gà còn xây dựng một ngôi chùa rất đồ sộ tên là Mão Nhật Cung, thờ đại thần gà trống "Mão Nhật Tinh Quan", nhân vật trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, một trong hai mươi tám tinh tú của thiên đình. Theo truyền thuyết, ngài ở cung Quang Minh trên thiên đình, hình dạng là chú gà trống lớn cao sáu bảy thước. Chức vụ của ngài là Ti Thần Đế Hiếu, trong tiểu thuyết thần thoại là môn nhân của Thông Thiên giáo chủ Tiệt Giáo, vì vô phúc thành tiên, sau khi bỏ mình trong trận vạn tiên luân hồi tiến vào thần đạo, trở thành một vị thần trong thiên đình. Lúc ấy khi Tôn Ngộ Không gặp gỡ rết tinh, chiến đấu một hồi lâu cũng vẫn chưa giành được phần thắng, may nhờ có Quan Âm Bồ Tát giúp đỡ bảo tìm đến ngài. Mão Nhật Tinh Quan khẳng khái đồng ý hạ giới bắt yêu. Đợi đến khi Tôn Ngộ Không dẫn dụ bọ cạp tinh ra khỏi động để chiến, Tinh Quân hiện ra hình dạng thật, biến thành con gà trống sáu bảy thước, kêu dài một tiếng, yêu quái hiện ra hình dáng thật, cũng kêu một tiếng, bọ cạp tinh toàn thân mềm nhũn, chết đứ đừ Truyền thuyết năm đó "Mão Nhật Tinh Quan" từng đi qua ngọn núi mào gà đó, cho nên ngôi chùa này mới tên là "Mão Nhật Cung", lúc Diệp Phàm tới du ngoạn còn đùa giỡn lạy mấy cái trêu chọc nói: - Thiên thần Mão Kê, lúc nào cũng thi triển chút pháp thuật để cho tôi dính một chút ánh sáng của ngài, đem thần thuật "Tiếng gà gáy" của ngài truyền lại cho tôi là được rồi. Kêu mấy tiếng ngay cả rết tinh cũng chết, nếu học được thì thật là kiêu ngạo, đoán chừng tôi trèo lên cao rống lên, tất cả mỹ nhân trong thiên hạ đều choáng váng rơi vào trong vòng tay của ngài, ha ha ha… Lúc ấy mấy cô gái cùng học trên lớp cười đến run rẩy cả người, Diệp Phàm nhìn mà hết hồn hết vía, chỉ sợ hai ngọn núi nhỏ trước ngực các cô ấy rơi mất! Đặc biệt là người yêu đầu tiên của mình Phí Nguyệt Yên, thiếu chút nữa đấm vỡ ngực của hắn, Diệp Phàm phải luôn miệng cầu xin tha thứ mới buông tha. Trong quá trình nhanh chóng leo lên nhớ tới những chuyện này, Diệp Phàm hiện tại chỉ còn lại vẻ mặt khổ sở và một chút mùi vị cay đắng chua xót trong lòng. Bản thân hiện tại chẳng biết tại sao trở thành một tên tội phạm trốn trại, còn mối tình đầu Phí Nguyệt Yên cũng không biết đã ngã vào vòng tay của tình nhân nào rồi. Ài! Cuộc đời thật biết trêu ghẹo con người, không ngờ tối nay mình lại quay lại nơi mình từng sống. Nếu Mão Nhật Tinh Quan thật sự hiển linh, Diệp Phàm vẫn thật sự muốn học được mấy tiếng gà gáy, mục tiêu đương nhiên chính là làm cho bọn người Triệu Tuấn Võng ngất đi. Diệp Phàm tìm một tảng đá trèo lên để gọi điện thoại, may mà còn cướp được chiếc điện thoại, nếu không thật sự là kêu trời, trời không thấu kêu đất đất không thưa. Chiếc điện thoại di động mình mới mua cách đây không lâu khi bị trúng đạn thuốc mê đã vỡ thành mảnh vụn rồi. Diệp Phàm đầu tiên gọi điện thoại cho Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng của Liệp Báo, đáng tiếc là không nghe điện, tiếp theo lại gọi cho Tề Thiên, vẫn là không nghe điện. - Mẹ kiếp! Thật sự là ông trời quên ông mày sao? Tao nhổ vào! Diệp Phàm mắng một câu. Suy nghĩ một lát, hắn lại gọi tiếp: - Lô Vỹ phải không? Anh Diệp Phàm đây, cậu dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm Lô Vân cho tôi, tôi có chuyện gấp cần tìm cậu ấy, phải nhanh lên! Còn nữa, tôi cúp máy đây, ba phút sau, cậu gọi lại. Diệp Phàm muốn tiết kiệm pin, cũng không biết chiếc điện thoại này có thể dùng đến lúc nào, nếu hết pin thì phiền phức lớn. - Anh Diệp! Có chuyện gì, xem ra rất cấp bách, em lập tức đi tìm- Lô Vỹ có chút ngạc nhiên, không biết Diệp Phàm xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi hắn lại không trả lời. Một phút sau điện thoại quả nhiên vang lên. - Tôi là Lô Vân, không biết Thiếu tá Diệp tìm tôi có chuyện gì? Lô Vân hỏi. - Cậu lập tức đi tìm Tề Thiên cho tôi, tôi có việc gấp tìm cậu ấy, hết sức khẩn cấp- Diệp Phàm tựa hồ gào lên. "Chuyện gì mà cấp bách như vậy, có lẽ là cơ mật của Liệp Báo, mình cũng không nên hỏi", Lô Vân thầm nghĩ rồi gọi cho số điện thoại bên ngoài nơi đóng quân của Liệp Báo. Nơi đóng quân trọng yếu của Liệp Báo được trang bị mấy bộ điện thoại gọi điện bên ngoài, sử dụng 24 giờ, còn có người trực điện thoại, tiếp nhận báo cáo hỏi thăm tình hình của quân nhân. - Tôi là Thiếu tá tiểu đoàn trưởng quân đoàn 2 quân khu Lĩnh Nam tên là Lô Vân, có việc gấp cần tìm Thiếu tá Tề Thiên. Lô Vân sau khi nghe thấy tiếng hỏi thăm của cô gái trực ban trong điện thoại vội vàng nói. Gã thật sự không dám làm chậm trễ chuyện đại sự của Thiếu tá Diệp Phàm, Liệp Báo là binh đoàn như thế nào, Lô Vân suy đoán cũng có thể đoán được, về cơ bản xử lý toàn là chuyện đại sự. - Xin lỗi Thiếu tá Lô, Thiếu tá Tề Thiên hiện tại đang tham gia hội nghị cơ mật sĩ quan của sĩ quan cấp tá trở lên ở nơi đóng quân, không thể nhận điện thoại được. Giọng nữ có chút dáng vẻ xin lỗi nói. - Hỏng bét rồi, đành phải gọi cho Thiếu tá Diệp kêu mình nói với cô ta rồi, mình là người ngoài không tiện nói. Lô Vân gác điện thoại, nói rõ tình huống với Diệp Phàm. Lúc này dưới chân núi cảnh sát rầm rộ, mười mấy chiếc xe cảnh sát uy phong và mấy chiếc xe tải lớn tiến vào. Từng tốp cảnh sát vũ trang phối hợp với nhân viên an ninh quốc gia dưới sự hướng dẫn tập trung một lát, truyền đạt khẩu lệnh, giống như hình dạng bán cầu tản ra vây quanh công viên Kê Công Sơn. Hơn một trăm chiếc đèn pin giống như là ngôi sao khắp trời dưới chân núi Kê Công, tầng tầng hoạt động tiến lên trên. Không lâu sau! Tất cả các ngọn đèn của sân bóng trong công viên cũng được thắp sáng toàn bộ, dưới chân núi sáng trưng giống như ban ngày. Càng khiến Diệp Phàm căm tức hơn là trên tòa nhà cao nhất trong công viên đột nhiên bắn ra ba ngọn đèn pha siêu cấp. Cột đèn giống như phản chiếu, lấp loáng hướng lên núi, đoán chừng mặt đất trong mấy dặm đều có thể nhìn thấy, nếu bị nó chiếu đúng phải thì có lẽ sẽ bị lộ ra. Thật ra hắn sớm đã thiết bị theo dõi của Phó cục trưởng Hồ Bình bám theo, chỉ là không biết mà thôi, may mà thiết bị theo dõi có lẽ là không nghe thấy được tiếng động. Dù sao nếu không trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu đổi lại là Thiết Chiêm Hùng xác định sớm đã bị nghi ngờ rồi. Lúc này kinh nghiệm chính là mạng sống, là thứ đồ cực kỳ giá trị. Đèn pha này được lắp đặt đặc biệt trong công viên Kê Công Sơn, có thời gian chuyên được sử dụng để cứu những du khách gặp nạn buổi tối, nhưng bây giờ là mùa đông, căn bản không có mấy du khách muốn trèo lên núi uống gió tây bắc, cho nên không bật. Gặp phải tình huống như vậy, Diệp Phàm đành phải cố gắng chịu đựng đau đớn chui vào trong rừng tiếp tục trèo lên, theo đó tiếp tục gọi điện cho đường dây ngoài căn cứ: - Tôi là thiếu tá Diệp Phàm, cố vấn binh đoàn đặc chủng Liệp Báo, có chuyện khẩn cấp cần tìm Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng để báo cáo. Nếu Đoàn trưởng Thiết không có ở đây, xin lập tức kêu Thiếu tá Tề Thiên gọi điện thoại cho tôi. Không thể trì hoãn, người vi phạm sẽ theo quân pháp xử phạt. Giọng nói của Diệp Phàm nghiêm khắc, cố ý nói một cách vô cùng nghiêm khắc, thật sự khiến cho nữ Thiếu úy sĩ quan thông tin sợ hãi, lập tức đem tình huống báo cáo cho tổ trưởng của tổ thông tin, trải qua kiểm tra xác định là có người tên là Diệp Phàm. Hơn nữa chức vụ cũng không thấp, là Thiếu tá cố vấn của bộ phận trung tâm. Phải biết rằng cố vấn là cùng chức vụ với Phó đoàn trưởng, chỉ là thấp hơn một cấp so với chính ủy và đoàn trưởng Thiết. Cho nên tổ trưởng tổ thông tin không dám chậm trể, dùng điện thoại đặc biệt nội bộ đem chuyện này báo cáo lên Phó đoàn trưởng Mã Thượng Chí đang chủ trì hội nghị. Hôm nay phần lớn bộ đội của Liệp Báo tới sa mạc phương bắc để huấn luyện dã ngoại, còn đoàn trưởng Thiết tới Hải Nam vẫn chưa quay lại. Tạm thời ở căn cứ chỉ còn lại một số nhân viên tạp vụ và một trung đội binh lực. Phó đoàn trưởng Mã biết Thiết Chiêm Hùng rất coi trọng thằng nhãi chưa vắt mũi sạch Diệp Phàm này, cho nên cũng không dám ngăn cản, lập tức gọi Tề Thiên ra ngoài trước. Tề Thiên nhận điện thoại. - Tề Thiên, tôi đang ở công viên núi Kê Công của thành phố Mặc Hương, bị đám người Triệu Tuấn Võng và Phó cục trưởng Hồ Bình của cục an ninh quốc gia hãm hại nhốt trong mật thất chịu ba ngày dày vò, bây giờ chạy thoát ra rồi, nhưng bị bao vây ở công viên núi Kê Công. Khẩn cầu căn cứ giúp đỡ, đáng tiếc điện thoại của Đoàn trưởng Thiết không gọi được. Hiện giờ tôi đang cố gắng xuyên qua suối Hồng Mạch tiến vào rừng già của núi Kê Công. - Diệp Phàm nhanh chóng đem tình hình nói lại, nhưng dặn dò phía sau, không để cho Tề Thiên tìm lãnh đạo thành phố hoặc là cục trưởng của an ninh quốc gia, muốn xông ra tìm mấy người Hồ Bình và Triệu Tuấn Võng xử lý một phen, bằng không khó lòng hóa giải nỗi hận trong lòng. - Mẹ kiếp! Bà mẹ nó! Dám hãm hại quan quân Liệp Báo chúng ta, không muốn sống sao. Nhưng Thiếu tá Diệp, đoàn trưởng Thiết tới Hải Nam thực hiện nhiệm vụ cơ mật không liên lạc được. Hiện tại căn cứ chỉ có một binh lực trung đội, em lập tức kéo một nửa trung đội tới thành phố Mặc Hương cho nổ tung cục an ninh quốc gia. Đồ tạp chủng, Thái tuế trên đầu mà cũng dám ra tay. Tiếng mắng tức giận của Tề Thiên giống như sấm, vội vàng đem chuyện này báo cáo lên Phó đoàn trưởng Mã đang tạm thời cầm quyền. - Tề Thiên, cậu lập tức dẫn theo 10 người đi trước, bất luận như thế nào cũng phải bảo đảm an toàn của cố vấn Diệp. Nếu để cố vấn bị thương tổn chút nào, tôi sẽ lôi cậu ra hỏi tội, nhanh đi đi! Đem tất cả binh khí theo, nếu người của công an và an ninh thành phố Mặc Hương to gan dám khư khư cố chấp, cậu có thể xem tình hình độc lập hành sự, tất cả phải lấy việc đảm bảo an toàn của cố vấn Diệp làm đầu. Tôi lập tức tranh thủ liên lạc với đoàn trưởng Thiết, lúc nào cũng phải gọi điện liên lạc. Phó đoàn trưởng Mã cũng cảm thấy chuyện này quá quan trọng, lúc ấy Thiết Chiêm Hùng có dặn dò, Diệp Phàm tương lai là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Liệp Báo, nghe ý tứ hình như mơ hồ có giọng điệu bồi dưỡng người kế tục. Mã Thượng Chí lúc ấy nghe thấy, trong lòng đau xót có chút giận dỗi, lão cũng không phải không muốn tranh giành vị trí Đoàn trưởng. Chẳng qua bản thân lão biết mình không đủ cân lượng, vì đoàn đặc chủng Liệp Báo còn thuộc về một tổ chức bí mật tên là Tổ chuyên cần an ninh. Liệp Báo là binh đoàn hùng mạnh của Đại quân khu Lĩnh Nam, cũng là một tổ chức bí mật thuộc tổ A có trụ sở đặt ở thủ đô Yên Kinh. Vì thế Đoàn trưởng này không thể so sánh với Đoàn trưởng bình thường, Mã Thượng Chí mơ hồ cũng đoán được Thiết Chiêm Hùng có lẽ là một trong những lãnh đạo của tổ chức thần bí đó, tổ an ninh đặc biệt.