Quan Thuật
Chương 149
- Tôi vốn lười biếng, không đảm đương nổi chức nghiệp quân nhân.
Diệp Phàm vẫn không động đậy, tuy nhiên cũng bị lão Thiết doạ cho hết hồn.
Hắn thầm nghĩ tính cách họ Thiết này cũng quá bốc lửa đi, chắc là Tề Thiên khi còn là cấp dưới của y cũng không thiếu lần bị quát tháo, y vừa nghe Diệp Phàm nói vậy vẫn lạnh lùng:
- Không đầu quân không được! Đây là chiêu mộ của quốc gia, cậu có bản lĩnh thì phải phục vụ tổ quốc.
Chuyện này không có thương lượng.
Thiết Chiêm Hùng phát hỏa, trong nháy mắt đã xem Diệp Phàm như lính của mình, lên giọng quát tháo.
- Hừ! Cho dù ông là Liệp Báo thì sao chứ.
Binh đoàn đặc nhiệm cũng không thể ép tôi, tôi là công dân Hoa Hạ, tôi có quyền lựa chọn công tác của mình.
Xin mời hãy coi trọng hình tượng, đừng mở miệng ra là quát tháo, tôi không phải lính của ông.
Ông không có quyền mắng tôi. Hơn nữa với phong phạm của cao thủ lục đoạn đừng làm ra vẻ như thổ phỉ trước giải phóng, một chút bộ dạng cũng không có, hừ.
Diệp Phàm nổi giận, vận khí khắp toàn thân, lên tiếng châm chọc đối phương, hai người sửng cồ với nhau.
Cao thủ võ thuật Trung Quốc đều là người có cá tính, huống hồ Diệp Phàm còn là cao thủ thất đoạn, tầng thứ còn cao hơn Thiết Chiêm Hùng một tầng.
Đồng chí lão Thiết dày dạn kinh nghiệm lần này cũng tròn mắt, quả thật y trông nhầm rồi.
Y cũng không tin một thằng ranh như Diệp Phàm lại có thể vượt qua tứ đoạn đỉnh cấp.
Còn nói là thất đoạn thì dù chết binh đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng cũng sẽ không tin.
Nếu y biết được tầng thứ của Diệp Phàm thì chắc đã sớm chấn động, lúc này chắc đã đối đãi Diệp Phàm như người ngoài hành tinh.
- Tao đập chết mày! Đây là hành động đào ngũ.
Đây là biểu hiện của đồ tham sống sợ chết.
Thiết Chiêm Hùng giận điên lên, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp, rất nhanh rút ra một khẩu súng lục tinh xảo dằn mạnh lên mặt bàn.
Y chắc là nghĩ để dọa Diệp Phàm một chút để buộc hắn đi vào khuôn khổ.
- Phập.
Thiết Chiêm Hùng còn chưa kịp có phản ứng đã thấy trước mắt nhoáng lên một cái rồi một thanh phi đao mỏng như cánh ve đã cắm ngập vào bên cạnh khẩu súng, hơn nữa còn cắm rất sâu.
Chỉ còn một đoạn chuôi đao lộ ra đang rung bần bật làm không khí chấn động.
Thiết Chiêm Hùng lúc này mới đột nhiên nhớ ra mục tiêu tới đây lần này, thằng ranh trước mặt vốn là một cao thủ phi đao, tốc độ một đao vừa rồi tuyệt đối sẽ không chậm hơn tốc độ bóp cò của mình.
Trong lòng y rất buồn bực, thầm nghĩ, "Mẹ kiếp! Thằng ranh này đúng là khó ăn, nhìn một đao vừa rồi thì nội kình chắc không dừng lại ở tứ đoạn đỉnh cấp mà có khuynh hướng đạt tới ngũ đoạn khai nguyên.
Cao thủ thanh niên như vậy mà không chiêu mộ được cho quốc gia, đây chính là điều đáng tiếc lớn.
Không được, tuổi trẻ nên tính cách ngang bướng, mình hồi trẻ cũng vậy thôi.
Dứt khoát phải ép vào, trước hết cứ phải lấy củ cà rốt lừa hắn rồi hãy nói, nếu để những lão long đầu khác trong tổ chụp mất thì quá đáng tiếc.Tốt! Thằng ranh cậu được đấy."
- Ha ha ha, cạn một chén đi.
Thiết Chiêm Hùng vốn là người nâng lên được nhưng cũng thả xuống được, thoáng cái đã vui vẻ.
Y nâng một chén lên mời Diệp Phàm làm hắn cũng cảm thấy hơi ngượng.
Hắn cảm thấy vừa rồi mình cũng quá nóng.
Người trẻ tuổi cứ hay hơn thua quá mức, ngay cả phi đao cũng xuất ra, nghĩ vậy nên hắn cũng nâng chén lên.
- Thiết đoàn trưởng, mỗi người đều có cuộc sống của mình.
Nếu tôi đã không muốn thì ông dù ép được tôi vào Liệp Báo cũng đâu có tác dụng gì, biết đâu vào lúc yếu hại lại làm cho quốc gia có tổn thất to lớn, thì tôi có chết cũng không chuộc được lỗi, ông nói có phải hay không?
Giọng của Diệp Phàm đã hòa hoãn đi rất nhiều, cũng rất chân thành.
- Được rồi! Cậu có chí riêng, tôi cũng không nên miễn cưỡng.
Thiết Chiêm Hùng vung tay, tuy nhiên lại đảo mắt nhíu mày nói:
- Người anh em,, tôi muốn mời cậu giúp một việc.
- Giúp gì đây! Tôi chỉ là một phó chủ tịch nho nhỏ có thể giúp gì một đại đoàn trưởng như ông, nói đùa đấy chứ. Ông là cán bộ cấp sư phó, tương đương với cán bộ cấp phó ban bên chính quyền rồi.
Binh đoàn Liệp Báo của ông so sánh với cấp thành phố có lẽ còn hơn, thị trấn chúng tôi còn kém cả vạn dặm.
Diệp Phàm khẽ cười, có vẻ cảnh giác.
Đại tá Thiết này chắc đang giăng bẫy mình, mình phải nâng cao cảnh giác mới được.
- Chuyện này đúng là cậu có năng lực để giúp. Quốc gia vừa ra lệnh cho Liệp Báo chúng tôi một nhiệm vụ cơ mật là đi ra nước ngoài cứu người trở lại.
Chúng tôi đã nghiên cứu qua, chỉ có phi đao của cậu xuất thủ giết chết kẻ địch trước thì chúng ta mới có thể cứu người ra.
Những vũ khí khác cho dù là súng giảm thanh cũng sẽ sinh ra sóng âm rất lớn.
Cung nỏ cũng không được vì độ chính xác quá kém.
Tôi hỏi điều này cậu phải nói thật, vì đây chính là quan hệ đến an nguy của mười mấy mạng người.
Phi đao của cậu ném xa được bao nhiêu, độ chính xác làm sao?
Thiết Chiêm Hùng thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm khắc.
- Tầm phóng xa nhất là vài trăm mét, tuy nhiên độ chính xác chỉ được bảy phần.
Còn nếu trong vòng trăm mét thì độ chính xác lên đến chín phần.
Diệp Phàm trả lời nghiêm túc.
Tốt! Đủ rồi!
Thiết Chiêm Hùng vỗ bàn, rất cao hứng nhìn tên thanh niên cứng đầu trước mặt:
- Chúng tôi có thể thuê cậu đi theo để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.
Nếu có thể cứu được người thì chúng tôi có thể thưởng cho cậu trăm vạn, cậu xem thế nào? Đánh thuê! Rất giống lính đánh thuê của nước ngoài mà người ta vẫn gọi là sát thủ quốc gia, ha ha, hay đấy.
- Tuy nhiên tôi không thích, tôi cũng đâu thiếu tiền xài.
Diệp Phàm cười nhạt lắc đầu, nhiệm vụ lần này quả thực quá mức nguy hiểm.
Ra nước ngoài nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Người đều muốn sống.
Không có mạng thì có vài tỷ cũng biết dùng vào đâu.
Bản thân mình cũng đâu thiếu tiền, vừa rồi ở nhà Nam Cung nhận phong bì một vạn hãy còn nóng hổi.
- Tôi cũng quên mất, cậu có bản lĩnh như vậy muốn kiếm mười mấy vạn quả thật không khó.
Tuy nhiên tôi thật không hiểu, cậu tình nguyện khuất mình tại cái chốn hẻo lánh đó làm một phó chủ tịch nho nhỏ, một tháng cầm mấy trăm đồng tiền lương để làm gì?
Thiết Chiêm Hùng hết sức bực bội lắc đầu, thằng ranh này mềm rắn đều không xong, quả thực khó đối phó.
- Ha ha! Đại tá Thiết, ai chẳng có chí riêng. Giống như rất nhiều cao nhân ẩn sĩ của Hoa Hạ, chẳng phải bọn họ cũng tình nguyện sống ẩn dật một đời trong rừng núi, đâu nguyện đến những chỗ phồn vinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ở chỗ các ông cũng đâu thiếu cao thủ bát đoạn.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Như vậy đi người anh em, nếu lần này cậu giúp chúng tôi, thì một trăm vạn vẫn là của cậu.
Cậu không phải đang bận việc sửa đường sao, tôi sẽ ra sức đề cử lên cấp trên xây dựng một trường huấn luyện đặc biệt ở thôn đập Thiên Thủy.
Lợi ích việc này không hề nhỏ, để xây dựng một trường huấn luyện đặc biệt như vậy thì đại quân khu cũng phải xuất ra một ngìn vạn, cậu thử nghĩ xem.
Cậu vẫn luôn mong cho cuộc sống thôn đập Thiên Thủy tốt lên, dường như còn thề nếu không thể sửa xong đường thì về nhà bán khoai có phải không? Hiện giờ tôi có thể đảm bảo với cậu, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này thì dù là đại quân khu có xây trường huấn luyện đặc biệt ở thôn đập Thiên Thủy.
Hay không tôi vẫn xuất kinh phí của Liệp Báo ra cho cậu bốn vạn được chưa.
Thiết Chiêm Hùng lại xuống mạnh tay, chắc là do nhiệm vụ thúc ép.
- Cũng được đấy!
Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Tốt! Tôi đồng ý.
- Vậy để tôi nói qua nhiệm vụ lần này cho cậu hình dung
Lần này chúng ta sẽ đi tới chỗ Tam Giác Vàng nổi danh để cứu người, sẽ rất gian khổ đấy, ai! Tôi cũng không biết đem cậu đi vào đó là đún hay sai, chắc là sẽ gặp nguy hiểm.
Thiết Chiêm Hùng cau mày thở dài, lộ ra một tia lo lắng.
- Không có chuyện gì! Đã đồng ý chuyện của ông rồi thì dù lên núi đao xuống biển l đáp ứng chuyện của ngươi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không ngại.
Diệp Phàm cười nhẹ.
Tuy nhiên trong lòng hắn cũng chờn chợn, cảm giác được nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm.
Tam Giác Vàng là chỉ một khu đất hình tam giác chỗ biên giới tiếp giáp ba nước Đông Nam Á bao gồm Thailand, Myanmar và Lào, đây là một trong những nơi sản xuất ma túy nổi tiếng thế giới.
Nhiệm vụ chúng ta lần này sẽ tiến hành ở Tam Giác Vàng.
Đây là vùng đông bắc của Myanmar, nơi đây toàn là rừng sâu núi thẳm, độ cao so với mặt biển gần hơn một ngàn năm trăm mét.
Trước kia tàn quân Quốc Dân đảng còn lưu lạc ở đây, đoán chừng có mười mấy người.
Tuy nhiên nhiệm vụ lần này của chúng ta là đánh bọn thổ phỉ địa phương cứu con tin. Thủ lĩnh bọn chúng là Ô Thản Tư, thủ hạ dưới tay đều là bọn hung ác.
Bọn này chuyên buôn lậu thuốc phiện, gieo rắc cái chết trắng, hoành hành ở biên giới Vân Nam, có dính líu đến phần tử buôn lậu trong nước. Còn về tình hình cụ thể lúc nào cậu rảnh thì đến trụ sở Liệp Báo chúng tôi để bàn bạc, trụ sở chúng tôi nằm ở vịnh Loan Nguyệt ở Thủy Châu.
Thật ra thì chỗ ở vịnh Lam Nguyệt là trụ sở mới của quân khu Lĩnh Nam, chúng tôi ở chung một trụ sở.
Thiết Chiêm Hùng nói tới đây thì quay ra ngoài gọi:
- Trương Cường, đem đồ vào đây.
- Tuân lệnh!
Trương Cường đáp, sau đó lập tức ôm một cái hòm lớn đi vào.
Để sau này cậu có thể ra vào vịnh Lam Nguyệt dễ dàng, chúng tôi sẽ cấp cho cậu thân phận phù hợp.
Vậy nên cậu tạm thời sẽ có chức vụ thiếu tá cố vấn cho lực lượng đặc nhiệm Liệp Báo, đây là giấy chứng minh, chỉ cần cậu xuất trình là có thể đi vào.
Thiết Chiêm Hùng đem chứng minh sĩ quan đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm lấy thì thấy ngay cả ảnh chụp cũng đều có, thậm chí còn có cả dấu nổi, hắn liền cười nói:
- Các ông rất chuyên nghiệp a, chắc đã điều tra toàn bộ lý lịch của tôi. Tuy có chứng minh này nhưng tôi cũng không thường xuyên tới đâu, mỗi lần đến gọi điện thoại cho Tề Thiên đón là được rồi.
Diệp Phàm vốn cho cái giấy chứng minh này là củ khoai lang, cầm vào thì vất đi lúc nào cũng được.
Chỉ e là hắn nhận vào thì sau này gỡ không ra.
Hắn thầm ngĩ, " Ngay cả chuyện của mình ở thôn đập Thiên Thủy cũng biết thì chắc chuyện mình và Thái Tây Thi Phạm Xuân Hương cũng không giữ kín được!".
Nghĩ vậy nên sắc mặt của Diệp Phàm cũng hơi khó coi, giống như mình bị lột truồng cho người ta tra xét vậy.
- Ha ha! Thật ra thì không có gì.
Chúng tôi chỉ điều tra những gì cần thiết thôi. Để gia nhập vào Liệp Báo cần phải đặc biệt cẩn thận tránh thu nạp nhầm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quốc gia.
Sau này sẽ không điều tra nữa, điều này cậu cứ an tâm, chúng tôi cũng đâu có nhiều năng lực để đi điều tra nhiều vậy chứ.
Điều tra một người vốn tiêu hao rất nhiều thời gian và công sức lẫn tiền bạc.
Thiết Chiêm Hùng nói có vẻ ngượng ngập.
.
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
100 chương
6 chương
277 chương
1303 chương