Quan Thuật

Chương 141

Lúc đó Tiếu Thải Vân lấy ngay một *** bia dội từ cổ áo cục trưởng dội xuống làm vị cục trưởng kia dĩ nhiên là đùng đùng nổi giận, ông mày đường đường là một đại cục trưởng lại không bằng một bà chủ nho nhỏ của một phòng karaoke nho nhỏ của thị trấn. Y làm ầm ĩ lên, người nào khuyên cũng không được, khiến cho mấy lãnh đạo thị trấn đi theo rất mất mặt. Tiếp đó còn gọi giám đốc sở công an Triệu Thiết Hải tới giải quyết, tuy nhiên khi lão đại của Lâm Tuyền tam bá Tiếu Hổ Thạch đột nhiên xuất hiện thay em gái mình mời một ly thì vị cục trưởng kia nhũn như con chi chi, ngay một cái rắm cũng không dám đánh. Chỉ trong một thời gian ngắn, danh tiếng của Tiếu Thải Vân đã vang dội, có mùi vị Vũ Mị Nương triều Đường, mọi người trong Lâm Tuyền gọi cô là Tiểu Mị Nương. Thật ra thì cô còn chưa kết hôn, nhưng nghe đồn là tình nhân vô số, điều này thì có chút tương đồng với Vũ Tắc Thiên, cũng coi như là không uổng danh xưng a! Tuy nhiên cũng chỉ là lời đồn chưa ai từng thấy, nhưng thói đời không có lửa thì làm sao có khói. Diệp Phàm sau khi nghe xong cũng chỉ cười trừ, chỉ cảm thấy hơi tò mò, tuy nhiên không may mắn, không phải cứ muốn gặp là gặp, mỗi khi nghĩ đến vị cục trưởng háo sắc kia nhất thời biến thành con gà nhúng nước thì đều cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, "Xứng đáng! Phụ nữ vốn là con cọp mà người anh em không biết sao. Tuy nhiên anh mày cũng vậy, bệnh chung của đàn ông mà." Trong phòng đã có một dãy người ngồi, nữ cũng có chừng năm, sáu người, tuy nhiên giống như đang đợi người nên không ai lớn tiếng ồn ào, nhạc đang chơi một khúc nhẹ nhàng, trên bức ảnh treo tường là hình mấy cô gái mặc bikini nhảy múa trên bờ biển. Thấy Diệp Phàm đi vào, Trịnh Khinh Vượng mỉm cười: - Phó chủ tịch Diệp là người bận rộn a! Ngồi đi. Lan Hinh, rót rượu. Phương Lan Hinh và Phương Nghê Muội đều đã đứng lên chào hỏi, Diệp Phàm được Phương Lan Hinh dẫn đến ngồi bên cạnh em gái. Phương Nghê Muội tối nay mặc một bộ váy màu trắng có hoa màu xanh, kiểu dáng tân thời, đường may rất tinh xảo làm lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, bầu ngực cao vút, cặp đùi bên dưới lộ ra trắng nõn cực kỳ hấp dẫn, lại vừa có một vẻ thanh thuần khả ái. Một hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi của Diệp Phàm làm trái tim hắn bắt đầu đập thình thịch. Hắn biết hương thơm này phát ra từ người Phương Nghê Muội, cảm giác không giống mùi nước hoa mà giống như mùi phấn hoa trong tự nhiên. Tối nay Phương Nghê Muội bỏ công sức rất lớn, xài mất năm trăm tiền lương tháng đến thành phố Mặc Hương để mua bộ váy này, lúc ở nhà còn đặc biệt dùng hoa dại hái trên núi thả vào bồn tắm để ngâm mình nên mới toát ra hương thơm mê người như vậy. Phương Nghê Muội giờ đúng như câu nói má hồng trang điểm vì ai, tuy nhiên thì cô cũng có tính toán riêng cho mình. Không có biện pháp, tình thế bức người a! Bốn cặp chân chen chúc nhau ở cùng một chỗ, không phải là do Diệp Phàm háo sắc mà là Phương Lan Hinh cố ý. Thật ra thì ghế sofa rất lớn, ngồi mấy người không vấn đề gì, chủ yếu là Phương Lan Hinh và Phương Nghê Muội một trái một phải ép đồng chí Diệp Phàm ở giữa. Đầu bên kia của Phương Lan Hinh còn rộng nhưng cái mông của cô ả nhất quyết cứ hẩy vào đồng chí Diệp Phàm để hắn tránh qua bên em gái. Diệp Phàm cũng không thể ẩy cái mông gợi cảm của Phương Lan Hinh trở về vì sợ Trịnh Khinh Vượng ở bên cạnh Phương Lan Hinh sẽ có cái nhìn không hay, không có cách nào khác là đem chân gác lên đùi của Phương Nghê Muội. Tuy nhiên ánh đèn trong phòng mờ mờ, bắp chân của Phương Nghê Muội được bộ váy rộng che lại nên người bình thường cũng không nhìn thấy. Mà có nhìn thấy thì cũng chậc lưỡi bỏ qua, chỉ cần có chị em dựa vào thì đàn ông ai chẳng lợi dụng tý chút, không người ta lại bảo là kẻ ngu. Không khí vì thế rất mập mờ làm lòng người rung động! Nếu không phải bận tâm bên cạnh có người, ánh đèn còn chưa đủ tối thì Diệp Phàm chắc đã thò tay qua chấm mút. Thái độ làm người của hắn chính là nhân lúc còn trẻ hãy tận lực phong lưu. Danh nhân tài tuấn trong lịch sử có ai không phải là vậy, mình giờ còn chưa kết hôn, cứ tận lực khoái hoạt có gì mà không được. - Phó chủ tịch Diệp, tôi là chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa của nhà máy giấy Ngư Dương, giám đốc Hoàng chúng tôi muốn gọi anh uống một chén. Lúc này có một người đàn ông trung niên ngồi nơi ghế salon chỗ trong góc ưỡn cái bụng bia đi ra mời rượu. Diệp Phàm cụng với y một chén, theo tay y chỉ thì thấy một người đàn ông sắc mặt trắng trẻo, mặc thường phục màu đỏ, đeo kính trông khá nho nhã ngồi yên lặng một góc, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp bốc lửa. Diệp Phàm biết đó là Hoàng Hải Bình, giám đốc nhà máy giấy Ngư Dương, cán bộ cấp trưởng phòng. Sau này mình điều tra để cải tạo lại nhà máy thì chắc y sẽ là lực cản lớn nhất. Từ thuật xem tướng mà nói thì y là người rất thâm trầm, cực kỳ kiêu ngạo chứ không đơn giản như bề ngoài. Bởi vì Diệp Phàm cảm nhận được một ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, hắn cảm giác đây là một đối thủ khá khó chịu. Hoàng Hải Bình muốn mời rượu Diệp Phàm, theo lý phải tự mình tiến đến, nhưng y đến cái mông cũng không dịch chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, chén rượu trước mặt cũng lười giơ lên, chắc trong lòng định thử xem thế nào. Biết người biết ta trăm trận không nguy, điểm này ở trong quan trường tuyệt không thể khinh thị. Không biết nền tảng thì mạo muội hạ thủ sẽ chuốc lấy thảm bại, quan trường chính là một chiến trường không có mùi khói súng. Giống như tối qua không phải Diệp Phàm may mắn nghe được Chu Tuần Cảnh gọi điện thoại thì Vu Kiến Thần đã thua trên bụng đàn bà rồi, ít nhất lần đề bạt này cũng ngâm nước nóng. Cho nên tranh đấu trong quan trường vốn u u minh minh, Diệp Phàm từ chuyện tối qua cũng học được không ít. Quan trường nguy hiểm ở chỗ bị người khác đâm cho một dao mà không biết ai là địch, biết đâu còn chính là kẻ vừa xưng huynh gọi đệ hò hét uống rượu. Trên quan trường dù là đồng nghiệp vẫn tranh đấu kịch liệt, vì một cái ghế mà huynh đệ cũng trở mặt thành kẻ thù. Diệp Phàm thấy Hoàng Hải Bình đều không đến, dĩ nhiên hắn cũng nhìn chằm chằm trở lại không lên tiếng. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, so khí thế, so định lực. Báo hại tên mập Cổ Lập Hoa đứng trước Diệp Phàm khóc dở mếu dở. Trịnh Khinh Vượng chắc cũng nhìn ra chút manh mối nên quay sang cười nói: - Làm sao vậy!! Phó chủ tịch Diệp, giám đốc Hoàng, ba người chúng ta cùng cạn một chén. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Vừa nói vừa giơ chén rượu lên. - Ha ha! Chủ nhiệm Trịnh đã đề nghị thì nào dám không tuân, uống một chén nhỉ, giám đốc Hoàng. Diệp Phàm lên tiếng trước coi như nể mặt Trịnh Khinh Vượng, người khác nhìn vào cũng không cảm thấy mình thua, ngược lại sẽ cảm thấy Hoàng Hải Bình hẹp hòi. Hoàng Hải Bình dĩ nhiên cũng phải nặn ra một nụ cười rồi miễn cưỡng giơ chén. - Giám đốc Hoàng, tôi mời anh một chén. Sau này công tác còn cần anh ra sức ủng hội để làm tốt cho nhà máy giấy Lâm Tuyền của chúng ta, ha ha..... Diệp Phàm cười rất thoải mái. Hoàng Hải Bình khẽ giật giật má, y sao không hiểu những lời này của Diệp Phàm. Ý tứ của nó chính là nói nhà máy giấy Ngư Dương của ngươi giờ đã không còn thuộc huyện mà thuộc về Lâm Tuyền rồi. Đã thuộc về thị trấn Lâm Tuyền thì phải tiếp nhận sự lãnh đạo của đảng ủy Lâm Tuyền, đảng lãnh đạo tất cả. Hoàng Hải Bình nhà anh có trâu bò đến đâu, mặc dù là giám đốc cấp trưởng phòng đi chăng nữa thì chỉ cần còn ở Lâm Tuyền này cũng phải chịu sự lãnh đạo của đảng ủy Lâm Tuyền. Hơn nữa huyện cũng đã đánh công văn, hai vị lão đại cũng đã ra mặt ủng hộ.. Biết điều thì ngoan ngoãn đi! Hoàng Hải Bình lúc này tức giận đến cực điểm, ngẩng mặt khẽ cười: - Phó chủ tịch Diệp, sau này anh là lãnh đạo của tôi rồi, lúc nào đến nhà máy chỉ đạo công tác a! Hơn một ngàn người trong nhà máy đang đợi anh đấy! Ha ha...... Nói xong y mới thở phào nhẹ nhỏm, cảm giác cuối cùng là hòa nhau.