Quan Thuật
Chương 105
Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn thầm nghĩ:
- Lợi hại! Chiếc xe này của công tử Lô nghe nói là trị giá bảy, tám chục vạn, anh Diệp chỉ vật tay mà đã muốn lấy, biết đâu lại có thể thắng, ai! Người ta có bản lãnh mà, biết làm sao được chứ!
Lúc này quản gia Lô vui vẻ:
- Tổ trưởng Diệp, một chiếc xe thì cũng không có gì, tuy nhiên xe của công tử nhà ta cũng không phải dễ dàng thắng như vậy.
Lão thầm nghĩ cậu chưa đủ bản sự để lái chiếc xe này. Đại trưởng lão Lô Tiên Dật nhà ta đã từng nói qua, nhìn trong thiên hạ thì những thanh niên có bản lĩnh vượt qua công tử không quá hai bàn tay. Đại trưởng lão là lão nhân trăm tuổi, là hạ đẳng Đại Vũ Sư thất đoạn của võ thuật trung quốc, lời của ông ấy chính là lời của thần tiên, nhà họ Lô không ai không tin.
- Tốt! Đánh bạc. Tổ trưởng Diệp, nếu anh thua thì tôi cũng không có yêu cầu gì. Chỉ là ngày mở quan tài lão tổ tông anh ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu lạy chín cái nói với tổ tông là tôn tử của ông đã không cô phụ ngài là một thiết đảm nam nhi, chẳng qua là chứng minh mà thôi, không có ý gì khách.
Những lời này của Lô Vỹ tuyệt đối là ác độc, nói trắng ra là bảo Diệp Phàm chịu thua......
- Ha ha ha......Trong cuộc đời tôi chỉ chỉ quỳ trước cha mẹ và sư phụ, thiên hạ to lớn như vậy vẫn chưa có mấy ai để tôi phải quỳ, dưới gối đàn ông là vàng. Chỉ là nếu như anh Lô thật sự có thể thắng tôi thì cứ vậy đi, tôi luôn bội phục những anh hùng hảo hán thật sự.
Diệp Phàm cũng hơi có vẻ ngạo khí, khẽ liếc thấy Lô Vỹ và lão quản gia có vẻ đắc ý thì trong lòng cũng bộc phát, anh đã điên cuồng tôi còn điên cuồng hơn, xem ai hơn ai.
- Về phần cô thì sao cô Lan, không phải là cô muốn đánh cuộc sao? Hừ! Nếu như tôi may mắn thắng làm phiền mời cô giặt cho tôi một đống lớn quần áo bẩn, tất thối, a! Cả chăn đơn chăn lông vân vân cũng giặt hết, thuận tiện dọn lại phòng. Dám đánh cuộc không? Nói trước là cô phải tự làm, nếu như không sạch phải chịu phạt.
Diệp Phàm mỉm cười vô cùng bình tĩnh, hắn đang nghĩ cách để trị con công băng giá này, đây chính là khát vọng của mỗi người đàn ông a!
- Anh...... Anh...... Cuồng đồ! Cuộc! Đánh cuộc đi. Anh thua thì đứng ở cửa cung kêu to ba lần "Tôi là heo". Hừ hừ!
Lan Điền Trúc uất nghẹn, bộ ngực đập phập phồng làm tất cả đàn ông trong đại điện âm thầm kêu khổ, " Bà cô của ta à, hai cái kia của cô không thể không rung được sao, rung như thế thì ai mà chịu được, chúng tôi đâu phải thái giám chứ."
Mọi người trong điện đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Lô Vỹ. Coi trọng Diệp Phàm chỉ có Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn, coi trọng Lô Vỹ là quản gia Lô, vệ sĩ và Lan Điền Trúc.
Xuân Thủy và Đoàn Hải đang đi theo giáo sư Lan ra mộ cổ tìm cách mở nắp quan tài. Chu Khải Minh đã trở lại Thủy Châu, người ta là phó chủ nhiệm ban tài chính tỉnh nên nhiều việc, tuy nhiên mỗi ngày đều gọi điện cho giáo sư Lan để hỏi thăm tin tức, chẳng qua mỗi lần đều thất vọng bỏ điện thoại xuống.
Hôm nay là dương lịch Hoa Hạ vào ba giờ chiều ngày 8 tháng 12 năm 1995.
Đối với Diệp Phàm mà nói thì cuộc đời hắn đang xảy ra một biến cố trọng đại, tuy nhiên hắn vẫn không hề hay biết, đang bận rộn vật tay với Lô Vỹ. Thật ra thì Diệp Phàm vẫn đang nhường gã còn nếu không với thực lực của hắn đã sớm thắng Lô Vỹ rồi. Dù sao chênh lệch giữa hai người là quá lớn, Lô Vỹ nhiều lắm chỉ là một thượng đẳng võ sĩ ở cảnh giới tam đoạn, còn Diệp Phàm là ở cảnh giới lục đoạn thượng đẳng Vũ Sư, khác nhau một trời một vực.
Trong phòng họp của huyện Ngư Dương trong 11 thường vụ, ngoại trừ Phó Chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần đi dự họp trên tỉnh thì 10 người còn lại đều có mặt đầy đủ. Công việc đầu tiên là thảo luận về công tác kinh tế, làm sao để nhanh chóng mở rộng đầu tư, không để phát triển theo con số lẻ…etc. Sau đó là bàn về công tác hợp nhất xã Khanh Hương vào thị trấn Lâm Tuyền, thành lập tiểu tổ công tác phụ trách công việc hợp nhất….
Tinh thần của bí thư Lý Hồng Dương hôm nay cũng không tệ lắm, thậm chí còn khá vui vẻ! Việc Diệp Phàm sắp đem lại cho y 200 vạn tiền quyên góp khiến trong lòng y cũng thấy nhẹ nhõm, quan trọng hơn là hi vọng được tập đoàn Nam Cung Hồng Kông đầu tư.
"Cạch" một tiếng, tiếng âm thanh nắp chén va chạm khoan khoái vang khắp phòng họp, Lý Hồng Dương đang gõ nắp chén như thường lệ, còn đặc biệt ho khan từng tiếng rồi trầm giọng xúc động:
- Các đồng chí, tôi cũng không sợ nói ra việc xấu trong nhà. Vừa rồi huyện ủy Ngư Dương chúng ta bị ba vị lão Đại của thị ủy điểm danh phê bình, mọi người đều đã xác định tinh thần tử chiến đến cùng. Tôi nghĩ các vị ngồi đây ai cũng rõ ràng, nếu như kinh tế của huyện không phát triển, thậm chí còn dẫm chân tại chỗ thì 10 người chúng ta chắc sẽ ăn roi hết, đừng nghĩ ai thoát thân. Nói khó nghe, 10 người chúng ta đều như chỉ mành treo chuông, tất nhiên còn bao gồm cả phó chủ tịch Tiếu hôm nay có việc.....
Vào ngày 11 tháng 11, có một việc đau lòng, tại thôn thôn đập Thiên Thủy phát sinh thảm án làm hai chết, năm bị thương và một tàn phế, hậu quả nghiêm trọng. Tuy nhiên chuyện lần nầy không phải là vấn đề của bản thân thôn thôn đập Thiên Thủy, cũng không phải là vấn đề của thị trấn Lâm Tuyền, lại càng không phải là vấn đề của Ngư Dương chúng ta. Ngược lại còn nói lên người Lâm Tuyền và Thiên Thủy hết sức anh dũng. Huyện ủy khen ngợi đích danh, đặc biệt là tổ trưởng tổ công tác Diệp Phàm ở thôn thôn đập Thiên Thủy, mới 19 tuổi, có thể nói hoàn toàn xứng đáng là một người anh hùng.
Sau đây mời mọi người nghe một đoạn ghi âm......
Lý Hồng Dương gật đầu với thư ký đang ngồi ở dưới ra hiệu cho gã đi tới một góc bàn ấn nút mở, chỉ chốc lát sau thì từ máy ghi âm vang lên giọng Diệp Phàm
- Người khỏe chứ tiên sinh Đông Điều, tôi là Diệp Phàm ở thị trấn Lâm Tuyền. Là như vậy, người nói là 10 ngày sau đại biểu cho tập đoàn Nam Cung tới thị trấn Lâm Tuyền bày tỏ lòng tốt. Tôi mới đem chuyện này nói với bí thư Lý Hồng Dương của huyện Ngư Dương và bí thư Tần Chí Minh của thị trấn Lâm Tuyền. Bọn họ muốn xác định chắc chắn thời gian để làm tốt công tác chuẩn bị. Người có thể nói chuyện trực tiếp với bí thư Lý được không, ông ấy cũng có mặt ở đây.
- Tốt! bí thư Lý, tôi là Nam Cung Đông Điều, vào 10 ngày sau sẽ đến thị trấn Lâm Tuyền đại biểu cho tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông quyên góp 200 vạn cho thôn thôn đập Thiên Thủy. Nói thật, đây là công lao của tổ trưởng Diệp ở thị trấn Lâm Tuyền. Chủ tịch chúng tôi cảm tạ ân đức của hắn với gia tộc nên giao hẹn tiền nào việc nấy, toàn quyền ủy thác tổ trưởng Diệp Phàm được sử dụng khoản tiền này. Bất luận là ai, ha ha, đương nhiên bao gồm ngài cũng không thể can thiệp, nếu không tập đoàn Nam Cung sẽ thu hồi khoản tiền......
Sau đó thì bổ sung thêm một câu:
- Tôi hi vọng các anh có thể phái ra một quan viên có phân lượng để tiếp nhận khoản tiền, ha ha......
Mấy thường vụ không biết chuyện đều ngồi ngây ra như phỗng, huyện đội trưởng Tạ Cường là một quân nhân ăn ngay nói thẳng, không nhịn được hỏi:
- Lão Lý,...... đây là thật sao?200 vạn cũng không phải là một số lượng nhỏ. Tài chính và tiền thuế của Ngư Dương chúng ta một năm mới bao nhiêu......
Nghe trong giọng nói vẫn có chút nghi ngờ, cái này thì đúng là quá dọa người rồi. Ngay cả vẻ mặt của Chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng đầy vẻ mong đợi nhìn chằm chằm Lý Hồng Dương, giống như đang chờ người đẹp vội vàng cởi quần áo. Lần vừa rồi bị ba lão đại của thị ủy điểm danh phê bình, đứng mũi chịu sào đương nhiên chính là y, kinh tế không thể đi lên thì khẳng định mũ quan của Trương Tào Trung không ổn. Cho nên gần đây Trương Tào Trung vì chuyện lôi kéo mà buồn phiền đến có tóc bạc.
Thấy đoạn băng ghi âm vừa rồi đã gây được hiệu quả rất tốt, Lý Hồng Dương mới hớp một ngụm trà nói:
- Các đồng chí, nghe cú điện thoại này mọi người nhất định là gần giống như hòa thượng lùn không với được tay sờ đầu (ý nói chẳng biết ngô khoai gì). Tôi nghĩ mọi người đều biết thôn đập Thiên Thủy, về Diệp Phàm thì gần đây huyện có tuyên truyền qua nhưng cũng không quen lắm. Vậy giờ để chủ nhiệm Giang Á Trạch giới thiệu một chút về Diệp Phàm và tập đoàn Nam Cung. 200 vạn a, tài chính và tiền thuế của huyện Ngư Dương chúng ta một năm cũng mới chỉ thu vào 4000 vạn, như vậy là tương đương với một phần hai mươi thu nhập một năm của chúng ta.
Y vừa nói xong thì mọi người đều nhìn dồn cả vào chủ nhiệm Giang Á Trạch.
- Diệp Phàm được phân đến thị trấn Lâm Tuyền vào tháng 9 năm 1995, hắn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc đại học Hải Giang. Lúc ấy đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền đã can đảm sử dụng nhân tài, quyết định cho hắn gánh vác trọng trách. Điều này thì ta không thể không nói bí thư Lâm Tuyền Tần Chí Minh can đảm đã dám sử dụng người trẻ tuổi, tuy nói rằng tổ trưởng tổ công tác thôn đập Thiên Thủy chỉ là một cán bộ cấp ban, chưa có tư cách lập hồ sơ ở Ban Tổ chức huyện uỷ.
Giang Á Trạch nói tới đây thì ngừng lại, liếc mắt nhìn quanh mọi người một cái.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
137 chương
207 chương
501 chương
38 chương
41 chương