Edit: Tuyết Khanh Trong phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, vốn là tràn ngập không khí khẩn trương, trong nháy mắt trở thành hư không, đập vào mặt chính là lúng túng, là im lặng. Vân Sở một hơi không có thở ra, nhất thời ho khan. "Khụ khụ, khụ khụ khục, khục khụ. . . . . ." Cô ho đến sắc mặt đỏ bừng, một đôi mắt không thể tin được nhìn Lam Băng Tuyền, thật sự là không thể nào nghĩ đến, Lam Băng Tuyền lại có thể nói ra lời như vậy. Người đàn ông này thật đúng là, không nói thì thôi một khi mở miệng thì ai nấy đều phải kinh ngạc. Vân Sở bị lôi đến trong khét ngoài sống, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt to nhìn Lam Băng Tuyền giống như nhìn thấy quái vật, giống như là muốn nhìn ra manh mối gì từ trên mặt của hắn. Hôm nay Lam Băng Tuyền mặc dù vẫn là một thân quần áo màu xanh lam, toàn thân cao thấp cũng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, nhưng trông đôi mắt Vân Sở, nhìn ra được bộ đồ này không giống với những ngày qua. Thấy Vân Sở bị tức đến không nói được, Lam Băng Tuyền đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô để cô nhuận khí, khóe miệng chứa đựng nụ cười mê người: "Thế nào? Bị sặc sao?" Vân Sở cuống quít tránh ra, cười khan nói: "Không có, không có việc gì, cảm ơn thầy đã quan tâm." Lam Băng Tuyền nhếch miệng lên, nụ cười kia hẳn là không nói ra được rất tà ác, thật mê người. Vân Sở lui về phía sau một bước, cau mày, nhìn người đàn ông trước mắt cùng bình thường chênh lệch khá xa, trong lòng không biết làm sao, so sánh hắn cùng người đàn ông áo trắng ngày đó cô gặp ở ngoài bang Lưu Tinh là cùng một người. Chẳng lẽ, người kia thật sự là Lam Băng Tuyền sao? Chỉ là hắn che giấu quá sâu, cô mới nhất thời không có phân biệt được? Nhưng, cô cảm giác có cái gì đó không đúng. Người nọ nếu như thực sự là Lam Băng Tuyền, lúc trước tại sao hắn muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình đây? Hơn nữa, quần áo bọn họ mặc hoàn toàn khác nhau, cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau. Dĩ nhiên, giống như là Thượng Quan Triệt nói vậy, nếu một người có lòng muốn bản thân biểu hiện không giống nhau, thì người khác chỉ sợ rất khó phân biệt ra. "Thầy giáo quan tâm học sinh là đúng, nhưng em lại tránh thật xa, là sợ tôi sao?" Lam Băng Tuyền tiếp tục ngồi trở lại trên ghế, hơi tức giận nhìn Vân Sở. Khóe miệng Vân Sở giật giật, nhích tới gần bàn làm việc, liền cười nói: "Thầy vẫn thân thiết như vậy, em làm sao sẽ sợ chứ." Nghe nói như thế, nụ cười trên môi Lam Băng Tuyền sâu hơn, cô nhóc này rõ ràng sợ muốn chết, lại còn mạnh miệng. Buồn cười nhất chính là, cô lại còn nói hắn thân thiết? Nói giỡn, hắn lúc nào thì thân thiết? Trên cái thế giới này thật đúng là không ai nói qua hắn thân thiết đấy. Vân Sở thấy nụ cười tà ác trên khóe miệng Lam Băng Tuyền, nghi ngờ trong lòng lại thêm mấy phần, cau mày, nói: "Cái đó, thầy vừa mới nói, người có một em trai?" Lam Băng Tuyền nhìn thẳng vào mắt Vân Sở, cặp mắt kia sắc bén mang theo chân tình Vân Sở nhìn không hiểu, hắn gật đầu: "Không sai, tôi xác thực có một em trai sinh đôi, em biết hắn? Còn là. . . . . . biết hắn?" Vân Sở xấu hổ ngồi xuống cái ghế bên cạnh, liếc Lam Băng Tuyền một cái, "Thầy giáo người đừng nói giỡn, em làm sao sẽ biết em trai người được chứ, em chỉ là tùy tiện hỏi một chút." Nói tới chỗ này, Vân Sở nhớ tới cái số điện thoại lần trước trên màn hình điện thoại di động của Lam Băng Tuyền, nhất thời hiểu trong này có quan hệ mờ ám. Lam Băng Khê, Lam Băng Tuyền, vừa nghe chính là tên anh em, khó trách lúc đầu cô nhìn thấy tên của Lam Băng Tuyền, lại cảm thấy quen thuộc, không ngờ Lam Băng Khê lại là em trai Lam Băng Tuyền. Nói như vậy, mấy lần thấy người đàn ông mặc áo trắng tà ác kia, chính là em trai Lam Băng Tuyền Lam Băng Khê, cũng chính là người nắm quyền hiện tại của bang Lưu Tinh sao? Nghĩ tới đây, Vân Sở cúi đầu, ở trong lòng cân nhắc, làm như thế nào mới có thể thông qua Lam Băng Tuyền, đến gần Lam Băng Khê, khiến kế hoạch của Triệu Nhược Nghiên đổ nát. Lam Băng Tuyền thấy Vân Sở cúi đầu trầm tư, trong cặp mắt xinh đẹp kia phát ra một đạo ánh sáng sáng ngời, hắn đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm Vân Sở lên: "Đang êm đẹp, đột nhiên hỏi chuyện trong nhà tôi, Vân Sở, em nói em là có hứng thú với tôi, hay là có hứng thú với em trai tôi?" Vân Sở liếc hắn một cái, trong lòng lần nữa buồn bực khối băng lớn này thật là không bình thường. Mấy ngày trước thấy cô không phải đều bày ra bộ mặt lạnh lùng, dáng vẻ người khác thiếu hắn mấy triệu sao? Hôm nay ngược lại lại nhiệt tình để cho người khác khó có thể tiếp nhận rồi. Vân Sở vuốt ve tay của hắn, đứng lên, căm tức nhìn hắn: "Thầy Lam, nghe lời này của thầy, hơn nữa động tác này của thầy, em thế nào đều cảm thấy là thầy đối với em có hứng thú mà không phải là em có hứng thú với thầy. . . . . ." Lam Băng Tuyền cười đẹp hơn, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của Vân Sở: "Nếu tôi thật sự có hứng thú đối với em thì làm sao?" Lần này, Vân Sở hoàn toàn muốn nổi nóng rồi. Cô hít sâu, lui về phía sau hai bước, chợt lắc đầu một cái, ở trong lòng kêu lên, "Em cái gì cũng không nghe được, thật là không thể nghe được."