Edit: Tuyết Khanh Trong khoảng thời gian này, bởi vì có người ác ý phá hư Internet quân khu, khiến cho hắn thất bại trước mặt thuộc hạ coi như xong, còn khiến rất nhiều tài liệu quan trọng cũng bị khóa kín, càng làm cho lòng hắn phiền như đốt. Nhớ tới những thứ tài liệu bị khóa chết kia, Triệu thủ trưởng giận đến sắc mặt tái nhợt. Ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Sở càng trở nên ác độc hơn. Vân Sở không nhìn ánh mắt giết người của Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên, tự nhiên ăn đồ ăn trong bát. Lúc này, Triệu Nhược Nghiên trông thấy tất cả mọi người đều ăn không sai biệt lắm, liền dịu dàng cười, bưng lên trên mặt bàn bình trà ngon mới vừa pha châm trà cho lão thái thái cùng đám người Vân Sở. "Bà nội, bác gái, uống chút trà đi ạ." Lão thái thái cùng An Linh Nguyệt gật đầu, đối với Triệu Nhược Nghiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Triệu Nhược Nghiên tiếp theo liền châm trà cho Thượng Quan Triệt, đứng ở một bên trà còn lộ ra chút thẹn thùng, nhìn Vân Sở một cái lạnh đến buồn nôn. Chỉ là, lúc châm trà cho Vân Sở, đáy mắt Triệu Nhược Nghiên lại thoáng qua một tia tính toán: "Vân Sở, tới uống trà. . . . . ." Vân Sở bưng cái ly, tiếp được nước trà của Triệu Nhược Nghiên rót xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng loáng, cười gật đầu: "Đa tạ Triệu tiểu thư." Mắt thấy trong chén Vân Sở trà đã muốn rót đầy rồi, tay Triệu Nhược Nghiên đột nhiên run một cái. Vân Sở thấy thế, tay nhè nhẹ xê dịch qua bên cạnh, vốn là phải đổ nước ở trên tay Vân Sở, nhưng toàn bộ đều đổ xuống trên mặt bàn. Triệu Nhược Nghiên thấy hành động của mình bị nhìn thấu, đáy mắt thoáng qua một tia ác độc. "Ai nha, thật xin lỗi Vân Sở tiểu thư, không có làm bỏng cô đi?" Triệu Nhược Nghiên cố làm vẻ kinh hoảng thu hồi bình trà, đưa tay định kiểm tra tay bưng ly trà của Vân Sở. Vân Sở nhìn nước trên mặt bàn đã chảy đến trước người mình, cũng hốt hoảng đứng lên, trong chén nước bởi vì rót có chút đầy, một động tác này, liền có chút ít bọt nước tràn ra. Lúc này tay của Triệu Nhược Nghiên vừa lúc đưa tới trong tầm tay Vân Sở, vì vậy khi nước trong chén đổ ra, toàn bộ đều đổ ở trên tay của Triệu Nhược Nghiên. Đây là nước trà nhân viên phục vụ mới vừa đưa lên, hiển nhiên là dùng nước mới đun sôi để pha, còn có sương mù nồng nặc, giờ phút này đổ xuống trên tay Triệu Nhược Nghiên, nóng đến Triệu Nhược Nghiên phải lớn tiếng la: "A. . . . . ." Nhưng lúc này, Triệu Nhược Nghiên cũng không quên tiếp tục đối với Phó Vân Sở. Cô ta bị đau, cuống quít rút tay của mình về thì bởi vì hốt hoảng, rất không cẩn thận lần nữa đụng phải cái ly Vân Sở đang cầm trong tay. Sức lực này không lớn không nhỏ, lại vừa lúc đủ để cho nước trong ly của Vân Sở đổ ra, mà Vân Sở môt khi bị vậy cũng sẽ bị phỏng, chắc chắn sẽ theo bản năng vứt cái ly trong tay. Triệu Nhược Nghiên đã tính toán kĩ rồi, bên phải chỗ ngồi của Vân Sở là lão thái thái, chỉ cần Vân Sở này đem cái ly trà trong tay phải buông lỏng ra, vậy trà nóng trong cái ly sẽ rơi xuống ở bên cạnh lão thái thái, thậm chí sẽ đổ hết nước trà lên người lão thái thái. Triệu Nhược Nghiên vốn là đối với lão thái thái này mới vừa rồi đem chính mình làm thành người hầu khiến cho cô ta cảm thấy rất bất mãn, nếu không phải không thể không lấy lòng được vị lão bà này, cô ta đã sớm trở mặt. Hôm nay, thừa dịp loạn có thể trả thù đồng thời đổ lỗi cho Vân Sở, có thể laoij bỏ Vân Sở, còn có thể báo thù lão thái thái . Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Ngoài bản lãnh của cha cô ta, lòng dạ độc ác của Triệu thủ trưởng, Triệu Nhược Nghiên có thể nói là học vô cùng tinh tế*. Lần này phát huy, càng thêm thuận buồm xuôi gió.(* kiểu như trò giỏi hơn thầy ý) Chỉ là, Triệu Nhược Nghiên cũng quá coi thường bản lĩnh của Vân Sở. Vân Sở nhìn tay phải bưng cái ly nước trà đang đổ ra, cười lạnh nhìn Triệu Nhược Nghiên một cái, thấy trong mắt Triệu Nhược Nghiên hiện vẻ ác độc thì nhếch miệng lên, nhíu mày, sau đó nhanh chóng đem vật cầm trong ta vứt lên. Chỉ thấy chén kia ở trước mặt của Vân Sở xẹt qua, sau đó cái ly vững vàng rơi vào tay trái của cô, ngay cả chút nước trà cũng không có nhỏ ra. Nhưng mà bởi vì cử động vừa rồi làm quá nhanh, tay phải lại bị nước nóng vẩy lên, dưới chân Vân Sở mất thăng bằng, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống. Cũng may lúc này, Thượng Quan Triệt đứng lên, không biến sắc đưa tay nắm eo của Vân Sở, ổn định thân thể của cô, một cái khác sau đó nhẹ nhàng nhận lấy ly trà trên tay trái của cô, giơ lên trước mặt, nhấp một ngụm: "Này Triệu tiểu thư châm trà chính là không giống nhau, mùi vị rất đặc biệt." Giọng nói của Thượng Quan Triệt, lạnh nhạt mang theo một tia đùa giỡn, chỉ là cặp mắt màu rám nắng kia, đang lạnh lùng nhìn Triệu Nhược Nghiên, ánh mắt lạnh lẽo này, khiến Triệu Nhược Nghiên mới vừa ổn định thân thể, nhẹ nhàng lung lay một cái, nếu không phải là Triệu thủ trưởng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ cô ta, chỉ sợ Triệu Nhược Nghiên sẽ bị ánh mắt của Thượng Quan Triệt dọa sợ đến té ngã trên đất. Vừa lúc nhìn thấy lạnh lẽo trong mắt của Thượng Quan Triệt, Triệu thủ trưởng trợn mắt nhìn Triệu Nhược Nghiên một cái, nghiêng đầu đối với Vân Sở cười nói: "Mới vừa là do con gái tôi còn nhỏ nên thất lễ, không có làm bỏng Vân tiểu thư chứ?" Nghe được Triệu thủ trưởng đem tất cả tính toán mới vừa rồi của Triệu Nhược Nghiên đều dùng một câu thất lễ mà cho qua, trong mắt Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt cũng đã hiện lên lạnh lẽo. Vân Sở nhún nhún vai, cùng Thượng Quan Triệt cùng nhau ngồi xuống: "Triệu thủ trưởng khách khí, là tôi không cẩn thận hù dọa Triệu tiểu thư, mới để cho Triệu tiểu thư như vậy, không trách Triệu tiểu thư được." Cô nói là cô làm Triệu Nhược Nghiên sợ, mới để cho Triệu Nhược Nghiên xảy ra ngoài ý muốn, tỏ rõ tất cả đều là Triệu Nhược Nghiên nhát gan gây ra lỗi. Vân Sở khẳng định mình sự thật bị bỏng rồi, miệng cũng không đề cập tới chuyện Triệu Nhược Nghiên cũng bị bỏng. Khiến Triệu Nhược Nghiên giận đến gắt gao cắn răng, tay hung hăng nắm thành nắm đấm. Chỉ là, khi tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay liền truyền đến một hồi đau rát, sắc mặt Triệu Nhược Nghiên tái nhợt, rõ ràng giận đến không nói được, còn ‘giấy rách cố giữ lấy lề’ cười nói: "Là chị không đúng, bàn tay của em như thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?" Vân Sở nâng lên tay mình bị bỏng đỏ bừng, cười khẽ nói: "Không có gì đáng ngại, chị không có việc gì là tốt rồi." Mà lúc này vết thương trên tay Triệu Nhược Nghiên rõ ràng so với Vân Sở còn nghiêm trọng hơn, bàn tay da mịn thịt mềm, cũng đã nổi lên vết nước phồng lên, nhưng bởi vì mấy câu nói đó của Vân Sở, liền đau cũng không kêu lên được. Mọi người đều nói cô ta không sao, lúc trước cô ta cũng quả thật không có nói mình bị thương, lúc này còn nói mình cũng bị bỏng, chẳng phải là ở trước mặt người lớn trong nhà Thượng Quan cùng ở trước mặt của Thượng Quan Triệt mất hết mặt mũi sao? Phải chịu đựng, một hồi sẽ không bị Thượng Quan Triệt phát hiện. . . . . . Triệu Nhược Nghiên cố nén tức giận, nặn ra một nụ cười, làm bộ như không có chuyện gì ngồi ở chỗ đó. Thượng Quan Triệt thấy mu bàn tay Vân Sở bị phỏng rồi, vốn định lập tức mang Vân Sở đi bệnh viện, Vân Sở cự tuyệt lấy ra một lọ cao trên người, nhẹ nhàng bôi ở trên tay, cười nói: "Không có việc gì, vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện." Thật may là, hôm nay lúc đi ra ngoài cô nhớ mang theo lô hội giao*, nếu không, coi như lức mới vừa rồi khi nước kia đổ ở trên tay mình Vân Sở cũng không phải là rất nóng, cô cũng có thể chịu được. Chỉ là, so với Triệu Nhược Nghiên, vết thương của Vân Sở nhẹ hơn nhiều, cho nên, cô không có vội vã rời đi. Bọn họ không đi, Triệu Nhược Nghiên cũng không thể rời đi, Triệu Nhược Nghiên không thể mau rời khỏi thì không thể sớm đi đến bệnh viện, vết thương trên tay cô ta nếu không kịp thời xử lý, rất có thể sẽ lưu lại sẹo. Nhớ tới làn da tay trắng nõn của Triệu Nhược Nghiên rất nhanh có thể sẽ lưu lại dấu vết, Vân Sở cười hài lòng. An Linh Nguyệt cùng lão thái thái hiển nhiên là thấy được một màn kia, cũng hiểu dụng ý của Vân Sở, mấy người rối rít thân thiết cùng Triệu thủ trưởng với Triệu Nhược Nghiên nói chuyện, cơm cũng ăn xong rồi, bọn họ cũng không vội đi, sửng sốt lại nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ. Tay của Triệu Nhược Nghiên đã nổi lên bọt nước nhỏ, đau đớn khó nhịn, vừa ý bộ dáng người của Thượng Quan gia đối với mình quan tâm đầy đủ, cô ta bắt đầu còn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng về sau mới phát hiện, bọn họ căn bản là cố ý trì hoãn thời gian, nhất thời tức đến đỏ mặt. Cũng may, lúc này điện thoại Triệu Nhược Nghiên vang lên. Triệu Nhược Nghiên cầm điện thoại di động lên, khi nhìn thấy số gọi đến trên màn hình điện thoại di động, nhếch miệng lên, hả hê nhìn Vân Sở một cái, trong mắt tràn đầy ác độc. Ngay sau đó, khẽ cười đối với đám người lão thái thái nói: " bà nội, bác gái, anh Thượng Quan, thật ngại, Nhược Nghiên tối nay còn hẹn với bạn có chút việc, sợ rằng phải đi trước rồi." "Triệu tiểu thư có chuyện phải đi mau lên, không còn sớm, chúng ta cũng nên đi về." Lão thái thái lần này ngược lại không tiếp tục làm khó Triệu Nhược Nghiên, mà là cười đứng dậy, nói tiếp: "Hôm nay đa tạ Triệu thủ trưởng chiêu đãi, ngày khác rãnh rỗi, Triệu thủ trưởng nhất định phải cho Thượng Quan gia chúng tôi mặt mũi, tới uống rượu mừng của A Triệt cùng Sở Sở nhà chúng tôi." Nghe vậy, sắc mặt của Vân Sở cùng Triệu Nhược Nghiên cũng thay đổi. Chỉ là, Vân Sở là bởi vì lão thái thái nói quá đột nhiên, để cho cô ứng phó không kịp. Mà Triệu Nhược Nghiên có lẽ là vì oán hận, ở đáy lòng thề, nhất định phải tăng nhanh động tác, xử lý xong Vân Sở. Ăn xong cơm tất niên, không có khói thuốc súng trong chiến tranh, hạ màn, Vân Sở cùng An Linh Nguyệt đỡ lão thái thái đi ra khỏi phòng, Thượng Quan Triệt cùng đi phía sau, hình như cùng Triệu thủ trưởng nói mấy câu gì đó, mặt mới nở nụ cười rời khỏi phòng. Trong phòng, chỉ còn dư lại bộ mặt ngoan tuyệt* của Triệu Nhược Nghiên cùng sắc mặt khó coi của Triệu thủ trưởng. (*độc ác) Nhìn đám người Thượng Quan Triệt rời đi, Triệu Nhược Nghiên nheo mắt lại, nhìn màn ảnh điện thoại của mình, lộ ra một nụ cười âm trầm: "Cha, người hãy yên tâm đi, tiểu tiện nhân Vân Sở kia sẽ không đắc chí quá lâu đâu."