Trong chớp mắt, chỉ thấy Lam Băng Tuyền thật nhanh né được công kích của Lương Tâm Duyệt, sau đó cũng không biết hắn ra tay như thế nào, thời gian trong nhớp mắt, Lương Tâm Duyệt liền bị đánh ngã nằm trên đất, không thể động đậy nổi. "A ——!" Có thể là vì Lương Tâm Duyệt không ngờ rằng Lam Băng Tuyền sẽ ra tay, hoặc là do động tác của Lam Băng Tuyền thật sự quá nhanh, Lương Tâm Duyệt đang nằm ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu gào kinh thiên động địa*(lay trời chuyển đất). "Chị Tâm Duyệt. . . . . ." "Chị Tâm Duyệt, chị không sao chứ?" Những nữ sinh đi theo bên cạnh Lương Tâm Duyệt cũng là nghe được tiếng kêu sau mới phục hồi tinh thần, hoang mang sợ hãi chạy tới đỡ Lương Tâm Duyệt dậy. Lương Tâm Duyệt mới vừa té xong, xem ra cũng không có gì nặng, bởi vì động tác của Lam Băng Tuyền quá nhanh quá kinh người, để cho mọi người khó có thể phán đoán hắn rốt cuộc dùng mấy phần sức lực, cũng không cách nào dự đoán Lương Tâm Duyệt bị thương nặng cỡ nào. Nhưng là, thấy hai nữ sinh kia đỡ nửa ngày mới đỡ được Lương Tâm Duyệt dậy, Vân Sở liền biết rõ, Lương Tâm Duyệt chỉ sợ là bị ném vô cùng thảm, bởi vì, cô ta giống như đã không thể cử động được nữa, thân thể cũng mềm nhũn. Không biết cô ta là bị sợ, hay là vì té gây ra. Gương mặt của Lam Băng Tuyền vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, cặp mắt kia chẳng hề giao động, lạnh lùng liếc nhìn Lương Tâm Duyệt một cái, giọng nói càng lạnh đến dọa người: "Nếu nơi này không phải trường học, em cho rằng em còn có thể sống đến bây giờ?" Ý là, nếu mà Lương Tâm Duyệt đang ở tại nơi khác mà đối với hắn như vậy, có lẽ cô đã là cái xác rồi. Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy kẻ đó quá cuồng vọng tự đại đi. Nhưng từ trong miệng của Lam Băng Tuyền nói ra, người xung quanh chỉ cảm thấy như đang ở hầm băng, cả người lạnh lẽo! Nghe được âm thanh của hắn, không chỉ có Lương Tâm Duyệt cùng hai người bạn bên cạnh cô sợ đến ngu người, ngay cả Vân Sở cùng Mộc Ngân cũng bị hù sợ. Họ không phải lần đầu tiên biết Lam Băng Tuyền, cũng không phải là không biết người đàn ông này đáng sợ, nhưng trước kia cảm thấy hắn đáng sợ, là bởi vì hắn rất lạnh lùng, hầu như không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào. Còn nữa chính là bởi vì hắn là một thầy giáo rất nghiêm túc, giờ học của hắn phải cẩn thận. Nhưng hôm nay, Vân Sở mới biết, thì ra người đàn ông này cũng sẽ đáng sợ như vậy, bởi vì người đàn ông này một khi phát tác, tuyệt đối so với Thượng Quan Triệt còn dọa người hơn. Nhìn động tác hắn mới vừa ra tay, Vân Sở liền hiểu, thân phận của người đàn ông này tuyệt đối cũng không hề đơn giản, có lẽ, hắn cũng xuất thân là quân nhân? Nhưng không đúng, trên người hắn không có phong cách của một quân nhân . . . . . . Mặc kệ thân phận của hắn là gì, Vân Sở có thể khẳng định một điểm là, Lam Băng Tuyền tuyệt đối không phải là một người thầy giáo bình thường, có lẽ,cô nên tìm hiểu thật tốt vị giáo viên văn học này một chút. Vân Sở hít sâu, đồng tình nhìn người bị hai nữ sinh đỡ dậy, nói cũng đều nói không được____Lương Tâm Duyệt, nhìn hai nữ sinh kia khẩn trương kêu xe cứu thương, sau đó đem Lương Tâm Duyệt đỡ xuống lầu. "Cái đó, thầy, sẽ không đánh cô ấy. . . . . . tàn phế đấy chứ?" Vân Sở trợn to hai mắt, cặp mắt long lanh, không nhúc nhích nhìn Lam Băng Tuyền. Lam Băng Tuyền liếc Vân Sở một cái, khóe miệng khẽ nâng lên: "Thế nào, em sợ?" Khóe miệng Vân Sở co rút một cái, rồi sau đó dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, thầy lợi hại như vậy, em có thể không sợ sao? Em không chỉ có sợ, em còn đối với thầy phục sát đất." Lam Băng Tuyền cau mày, thấy trên mặt Vân Sở mang theo vẻ mặt giả dối, sắc mặt có chút khó chịu nhìn, trên người tản ra nồng nặc tức giận. Vân Sở lập tức ngậm miệng, sau đó lấy lòng cười: "Tóm lại, mới vừa thật rất cảm ơn thầy, nếu không phải thầy tới đúng lúc, chỉ sợ em đã bị vị chị kia dạy dỗ rồi. Không bằng, em mời thầy ăn cơm được không?" Nghe được lời này, khóe miệng Mộc Ngân giật giật, nghĩ thầm, cô nhóc này không có sao chứ? Mời thầy giáo ăn cơm? Cô nhất định phải mời? Cô sẽ không đi, thành thật mà nói, cùng Lam Băng Tuyền đứng chung một chỗ liền cảm thấy không thoải mái, nếu là cùng nhau ăn cơm, chỉ sợ. . . . . . Cô thật ra không xác định cô có thể ăn nổi hay không. Lam Băng Tuyền lạnh lùng liếc Vân Sở một cái, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng, tiếp theo là trầm mặc. Đang lúc Vân Sở cho là, hắn nhất định sẽ cự tuyệt, chỉ thấy khóe môi hắn xinh đẹp khẽ nhếch, giọng nói lạnh lẽo: "Mời ăn cơm thì không cần, cô nhớ, cô nợ tôi một cái nhân tình." Cái gì? Nợ nhân tình? Vân sở mặt xấu hổ, nàng ghét nhất nợ nhân tình cái gì rồi, bình thường có cái gì, nàng tại chỗ liền giải quyết được, thiếu người khác đồ thời điểm, nàng đều sẽ cảm thấy không thoải mái. Lam Băng Tuyền cố ý không nhìn cô ấy là uất ức vẻ mặt, xoay người, nói một câu, "Đi nha." Vân Sở không còn hơi sức "Nha" một tiếng, trong lòng đã hối hận tới cực điểm. Sớm biết như vậy, cô cũng không cần mời hắn ăn cơm rồi, nếu cô không nói, Lam Băng Tuyền cũng sẽ không theo lời của cô nói tiếp, tự nhiên cũng sẽ không nói cái gì nợ nhân tình rồi. Vân Sở buồn bực đi xuống lầu, lúc hai người tới cửa trường học, liếc mắt liền thấy được trong đám người chiếc xe Maserati chói mắt màu đỏ, cùng với, kẻ tựa bên cạnh xe, lúm đồng tiền nở như hoa Thượng Quan Duệ. Ban đêm, mặt trời lặn ở chân trời, ánh sáng màu đỏ xuyên qua thật nhiều cách trở, chiếu lên khuôn mặt của Thượng Quan Duệ trên, khiến cho anh ta vốn đã đẹp trai vô cùng khuôn mặt trẻ con trắng trẻo lộ ra một chút hồng, đẹp không nói nên lời. Vân Sở phát hiện, cửa trường học đã bị vây quanh bởi một đám nữ sinh, những nữ sinh kia, cơ hồ đều là vẻ mặt say mê nhìn Thượng Quan Duệ, giống như, anh ta chính là cảnh đẹp khó gặp. Đừng nói, một màn trước mắt này, thật đúng là một cảnh đẹp khó gặp!d’d;lqd Sao quanh trăng sáng, vạn chúng chú mục, hạc đứng trong bầy gà, không lẽ đây là uy vũ ngang tàng. Trên đầu Vân Sở hiện lên ba vạch đen, đối với con đại Khổng Tước này im lặng tới cực điểm. Anh ta muốn đến đón cô, cũng không thể khiêm tốn một chút sao? Biết rõ mình là đại danh nhân, vẫn rêu rao đứng ở nơi đó như thế, đây không phải là cố ý cho kết thù cho cô sao? Lần trước chỉ là kéo một cái tay của anh ta, cô liền bị những người ái mộ này dạy dỗ, hôm nay, cô nếu là ngay trước mặt nhiều nữ sinh như vậy ngồi lên xe của Thượng Quan Duệ rời đi, thật không biết những nữ sinh kia sẽ nhìn cô như thế nào nữa. Vân Sở hít sâu, cố gắng nén tức giận trong lòng, từng bước một đi về phía Thượng Quan Duệ, trên mặt tươi cười, giọng nói từ trong kẽ răng phát ra. "Tiểu Duệ, ngươi rốt cuộc là tới đón người hay là tới quyến rũ người vậy?" Thượng Quan Duệ nhẹ nhàng hất mái tóc ngắn, cung kính mở cửa xe cho Vân Sở, cười nói: "Dĩ nhiên là đặc biệt tới đón chị dâu, làm sao chị có thể nói em là tới quyến rũ người khác chứ? Chị dâu? Chị khiến em thật đau lòng." Khóe miệng Vân Sở co rút, lôi kéo Mộc Ngân đón nhận "Nhiều người nhìn trừng trừng" ở bên trong, lên xe, sau đó, ánh mắt nóng bỏng của những kia nữ sinh ở bên trong trường, rời khỏi trường học. Chỉ là, tất cả cũng rơi vào trong trong mắt của Lam Băng Tuyền đang ngồi trong chiếc xe màu xanh ngọc. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn Vân Sở cùng Thượng Quan Duệ rời đi, nghi ngờ trong lòng không ngừng lớn lên, rốt cuộc vẫn cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số, nói: " Tra một chút về quan hệ của Vân Sở cùng Thượng Quan Duệ." Về đến nhà đã là gần tối, Thượng Quan Duệ có nhiệm vụ đưa các cô đến cửa nhà, mới nở nụ cười rời đi. Vân Sở xoay người, nhìn cửa nhà quen thuộc kia, trong lòng không có bao nhiêu vui sướng. Thật ra thì chính cô cũng không biết, cái nhà này đối với cô mà nói rốt cuộc tính là gì. Đây mới thật là nhà sao? Tại sao cô cảm thấy so nhà giam còn phải kinh khủng hơn? Mặc dù không muốn về nhà, Vân Sở vẫn từ từ đi vào phòng, sau đó về đến phòng của mình. Lần này ngược lại rất là khó có được, không tiếp tục thấy khuôn mặt dối trá của Vân Cảnh . Mãi cho đến thời gian ăn cơm, Vân Sở mới xuống lầu, hôm nay, mặc dù rất nhiều người làm đều không xem Vân Sở là chủ nhân trong nhà này, nhưng ít ra cũng sẽ tôn trọng cô. Bởi vì, lần trước dì nấu cơm, bởi vì Vân Cảnh nói không trở lại ăn cơm, cư nhiên lại không nấu cơm cho Vân Sở. Bị Vân Sở chỉnh một trận, sau đó trực tiếp đem bà ta đuổi ra khỏi cửa, còn gọi Vân Hàn tìm một dì nấu cơm mới đến. Một chiêu này giết gà dọa khỉ, khiến những người làm cũng kính sợ cô hơn. Mà Vân Cảnh, đối với chuyện Vân Sở đổi người, tìm người khác, Vân Cảnh chỉ là có chút kinh ngạc, cũng không có trách cứ Vân Sở. "Thím Chung, cơm tối làm xong chưa?" Vân Sở chạy vào phòng bếp, cười hì hì nhìn thím Chung ở trong phòng bếp bận rộn. "Đại tiểu thư đói bụng rồi à? Cơm tối đã làm xong, chỉ là thiếu gia còn chưa có trở lại. . . . . ." Thím Chung cười ôn hòa, trên mặt hơi mập, tràn đầy nụ cười hiền lành. Thím Chung đã sắp năm mươi tuổi, có hơn mười năm kinh nghiệm làm bảo mẫu, bà rất biết nhìn người, làm việc cũng rất có chừng mực, Vân Sở trái lại rất thích bà. Vân Sở gật đầu, cau mày nói: "Như vậy. . . . . ." "Nếu không, tôi gọi điện thoại hỏi một chút thiếu gia khi nào thì trở lại." Thím Chung cười hỏi. Vân Sở suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Để cháu gọi cho, thím trước đừng bưng thức ăn ra." Thím Chung gật đầu một cái, nhìn vân Sở cầm điện thoại di động lên, không khỏi thở dài một cái. Thật ra thì, bà cũng rất đau lòng cho Vân Sở, vẫn còn nhỏ như thế, lại phải gánh chịu nhiều áp lực như vậy. Dĩ nhiên, thật ra thì Vân Cảnh cũng rất đáng thương, người khác có thể không nhìn ra, nhưng bà lại có thể nhìn thấy trong mắt Vân Cảnh tràn đầy áy náy, áy náy với Vân Sở. Nhưng hắn chưa bao giờ nói ra. Bọn họ rõ ràng là anh em, tại sao lại biến thành như vậy chứ. . . . . . Vân Sở rất ít trong mắt cho Vân Cảnh, nếu đếm, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Điện thoại gọi thông, Vân Sở hít sâu, không biết làm sao, cũng có chút khẩn trương. Điện thoại vang lên một hồi lâu mới thông, Vân Cảnh hình như không biết Vân Sở gọi điện thoại tới, chỉ là tùy ý cầm lên, giọng nói tràn đầy mệt mỏi: "Xin chào, tôi là Vân Cảnh, xin hỏi có chuyện gì?" Nghe được giọng nói, Vân Sở cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngẩn người, liền nghe được âm thanh của Vân Cảnh: "Uy? Có nghe được không?" Vân Sở ho khan hai tiếng, mới lên tiếng: "Anh hai, là em, Sở Sở. . . . . ." "Sở Sở. . . . . . ?" Giọng nói Vân cảnh lập tức trở nên kinh ngạc, hắn không thể tin được nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện phía trên quả nhiên là số của Vân Sở, mới khẩn trương hỏi: "Sở Sở, tại sao là em, có chuyện gì không?" Vân Sở có chút không tự nhiên nói: "Không có việc gì, anh còn đang bận sao? Thím Chung đã làm xong cơm tối, em liền hỏi anh một chút có trở về ăn cơm tối. . . . . ." "Không, anh không có chuyện gì, đến giờ ăn cơm rồi sao? Anh...anh lập tức trở về." Vân Cảnh trả lời có chút gấp gáp, giống như sợ Vân Sở sẽ rút lại câu nói kia vậy, bộ dáng lo lắng này, ngược lại có chút đáng yêu. Nghe được giọng nói khẩn trương của Vân Cảnh, Vân Sở bật cười: "Ừ, vậy em chờ anh trở về ăn." "Được, anh về ngay." Vân Cảnh cúp điện thoại thật nhanh, nhìn điện thoại di động lấp lánh như cũ, hiện lên cai đầu thật to của Vân Sở, trong lòng lại có một chút ngọt ngào không nói nên lời. Hắn cầm áo khoác, vừa mặc đồ vừa chạy khỏi phòng làm việc. Tốc độ kia, có chút dọa người. Thật ra thì tối nay không chỉ là công việc bận rộn, cũng là vì sợ nhìn thấy Vân Sở, sợ thấy cái loại không khí ngột ngạt đó, Vân Cảnh mới cố ý trễ như vậy vẫn không về nhà. Đúng, hắn là cố ý không trở về. Bởi vì đi về, hắn liền không thể không đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của Vân Sở, đối mặt oán hận trong mắt cô. Mà khi không nhìn thấy cô, hắn ít nhất còn có thể ở trong lòng nhớ đến thời điểm tốt đẹp tối hôm qua ở Đào Nguyên, lừa mình dối người tự nói với mình, thật ra thì Vân sở vẫn để ý đến hắn, quan tâm đến hắn người anh trai này . . . . . . Hắn thế nào cũng không ngờ, tối nay Vân Sở lại chủ động gọi điện thoại cho hắn gọi hắn về nhà ăn cơm, điều này sao có thể không khiến cho hắn kích động chứ? Vì vậy, ngày đó các nhân viên ở Vân thị liền thấy được người bọn họ cho là luôn luôn tao nhã lịch sự, cử chỉ thong dong ưu nhã đại tổng giám đốc đang chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc, xông lên chiếc xe màu trắng, sau đó lái xe chạy như bay rời đi. Nếu như, bọn họ không có nhìn lầm, trên mặt Tổng giám đốc của bọn họ, hình như còn rất kích động, cười rất hưng phấn. . . . . . Tổng giám đốc của bọn họ tiếp nhận công ty đã gần nửa năm rồi, trước khi tiếp nhận công ty, cũng ở trong công ty công tác một thời gian, nhưng nhân viên ở đây cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Vân Cảnh trừ mỉm cười lạnh nhạt ra, mà, đây vẫn là lần đầu tiên, thấy dáng vẻ kích động như vậy của Vân Cảnh.