Lúc này, chính Thượng Quan Triệt cũng không dám khẳng định, nếu Vân Sở không phải trẻ vị thành niên mà nói, có phải thật sự anh có thể cứ như vậy buông cô ra hay không. Anh nhéo nhéo mặt cô, cười nói, "Đứa ngốc, đừng sợ, tôi sẽ không xằng bậy." "Thật? Không gạt tôi." Vân Sở khẩn trương truy vấn. Thượng Quan Triệt gật đầu, "Lừa em, tôi là cún con." Lúc này Vân Sở mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới mình vừa mới vùng vẫy quá mạnh, lo lắng làm đau miệng vết thương của anh, liền khẩn trương tiến lại gần anh, "Chỗ kia, vừa rồi không làm đau anh chứ, miệng vết thương. . ." Thượng Quan Triệt lắc đầu, gắt gao ôm cô vào trong ngực, ôm ấp thật chặt, cực kỳ dùng lực. Anh nói, "Cô bé, em quá thiện lương rồi." Quá thiện lương, đêm nay mới có thể tùy ý ngồi cùng Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn, cũng mới tùy ý anh xằng bậy. . . Vân Sở buông mi xuống, tay ôm chặt eo Thượng Quan Triệt, cười nói, "Thiện lương không tốt sao?" "Tốt." Thượng Quan Triệt gật đầu, cằm để trên đầu cô, tiếp tục nói, "Chỉ là trên thế giới này, người thiện lương quá ít. Cô bé, em phải nhớ kỹ, mặc kệ tại thời điểm nào, đều phải bảo vệ mình cho tốt." Vân Sở biết Thượng Quan Triệt lo lắng cho mình, không có phản đối gì, gật đầu, "Uhm, tôi biết, tôi sẽ làm như vậy." Thượng Quan Triệt cũng cười, sau đó hít sâu, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn nói, "Tôi chờ em, vẫn chờ em." Thân thể Vân Sở có chút cứng ngắc, chớp chớp mắt, không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Thượng Quan Triệt, chỉ cắn môi không ra tiếng. "Mặc kệ bao nhiêu năm, tôi đều sẽ chờ, chờ em lớn lên, chờ em thành thục, cả tâm lẫn thân thể chấp nhận tôi." Giọng nói Thượng Quan Triệt cực kì trịnh trọng, giống như đây là một lời hứa hẹn với cô. Trong lúc này, Vân Sở không biết nên trả lời như thế nào. Nhất là nghe được anh nói cả tâm lẫn thân thể chấp nhận anh, mặt đỏ cơ hồ muốn nhỏ máu. Trái lại, Thượng Quan Triệt cười nhẹ, nâng đầu cô lên, đối diện với cô, cười nói, "Cô bé, em nguyện ý không?" Tim đập tần suất càng lúc càng nhanh, hô hấp Vân Sở dồn dập, nhìn mặt Thượng Quan Triệt gần trong gang tấc, há miệng thở dốc, lại một câu đều nói không nên lời. Nói không cảm động là gạt người, chỉ là, hứa hẹn như vậy, thật sự cô thừa nhận được sao? "Mặc kệ em có nguyện ý hay không, cả đời này, tôi đều đã nhận định em rồi. Sở Sở. . . Đừng nóng vội cự tuyệt tôi, cũng đừng để cho tôi đợi quá lâu, được không?" Thanh âm Thượng Quan Triệt ôn nhuận, như một đạo Thanh Phong, nháy mắt khiến Vân Sở phiền não bất an. Cô nhìn anh, nhìn ánh mắt anh, thấy anh không có tí ti trốn tránh, mới cười cười, nghịch ngợm nói, "Vừa rồi, ai nói mặc kệ bao lâu đều chờ đợi, hiện tại lại muốn người ta đừng để anh đợi quá lâu, hừ, một chút thành ý đều không có." Thượng Quan Triệt bật cười, nhẹ tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Ai kêu tiểu yêu tinh em luôn quyến rũ tôi, tôi sợ tôi không nhiều kiên nhẫn như vậy chờ em trưởng thành." Vân Sở mặt đỏ, cuống quýt đẩy anh ra, "Làm trò, miệng lưỡi trơn tru. Tôi muốn đi tắm rửa rồi ngủ, cả một ngày, mệt chết rồi." Thượng Quan Triệt không có ngăn cô, chỉ là cười hỏi, "Đi thôi, có cần tôi giúp em tắm hay không?" Trả lời anh là một gối đầu bay vụt tới, cái tên đang ở đắc ý, bất ngờ không phòng ngự, bị nện cho một cái, chỉ có thể rầu rĩ ôm gối đầu, nhìn Vân đại tiểu thư đi vào phòng tắm, hận không thể bổ nhào tới. . . Tắm rửa xong, quay trở lại, Thượng Quan Triệt đã lầm ấm giường, lại vẫn xum xoe cười, gọi Vân Sở đi nghỉ ngơi. Vân Sở liếc một cái, lập tức cười so với Hoa nhi còn kiều diễm hơn, đùa giỡn nói, "Anh, công tác ấm giường quả nhiên cực kỳ thích hợp anh." Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, không nói gì nhìn Vân Sở, "Cô bé, em phải biết rằng, đây là anh trai thương em. Nếu là người khác, không có cửa đâu." "Uhm, cho nên nói, anh là ấm giường chuyên thuộc về tôi thôi." Vân Sở sấy khô tóc dài, bò đến trên giường, trực tiếp chui vào trong lòng Thượng Quan Triệt, cười hì hì nói, "Rất ấm, hì hì, anh, làm rất tốt, khen thưởng anh một cái." Dứt lời, "Ba" một tiếng, trên mặt Thượng Quan Triệt nhợt nhạt nụ hôn, chẳng chờ Thượng Quan Triệt phục hồi tinh thần lại, Vân Sở liền chui vào,vùi đầu vào ngực Thượng Quan Triệt, miễn cưỡng nói một câu, "Ngủ ngon." Thượng Quan Triệt rất không dễ dàng tắt dục hỏa, bị Vân Sở hôn, lại bị thiêu đốt. Chỉ là, khi anh muốn điều này, nhưng thời điểm anh muốn cô bé trêu chọc anh ra sửa chữa sai lầm, lại phát hiện Sân Sở đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều - - ngủ rồi. Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cô vào trong ngực, vì cô mà kéo chăn, nhìn cô an tĩnh ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc. . . . Đào Nguyên trong câu lạc bộ, sau khi Thượng Quan Triệt mang theo Vân Sở rời đi, Liên Thanh Ngôn và Vân Sở cơ hồ đồng thời đứng dậy, đẩy đám phụ nữ đang cởi quần áo bọn họ ra, tức giận kêu lên, "Cút ngay." Bốn mỹ nhân yểu điệu nhìn bọn họ đẹp trai như vậy, cho rằng đêm nay có "Có lộc ăn" rồi. Không nghĩ, hai anh chàng đẹp trai này cư nhiên là giả say, nhất thời hoa dung thất sắc, nhìn ánh mắt hai người lạnh như băng, sợ tới mức hơi hơi run rẩy lên. Liên Thanh Ngôn hung hăng xoa xát mặt mình, mặt trên, trừ bỏ có dấu vết Vân Sở hôn qua, còn lại là mấy dấu môi son, khiến tính sạch sẽ của anh bộc phát, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, liền vọt vào phòng tắm, hung hăng rửa mặt mình. Vân Cảnh tuy không quá thích sạch sẽ, nhưng trên mặt bị những phụ nữ này hôn, cũng cực kỳ không thoải mái, có một loại ghê tởm nói không nên lời. Cũng đi theo Liên Thanh Ngôn cùng vào toilet, hung hăng rửa mặt mình. Mùa đông, bị nước lạnh rửa mặt, rất nhanh liền đỏ một mảng lớn, tựa hồ có thể nhỏ ra máu. Nhưng bọn họ lại như là không cảm giác được đau đớn và buốt lạnh vậy, tiếp tục hung hăng rửa. Cũng không biết rửa bao nhiêu lần, Liên Thanh Ngôn mới ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương chật vật không chịu nổi, từ trong kẽ răng thốt ra một câu, "Thượng Quan Triệt, tôi sẽ không để yên cho anh."