Thượng Quan Triệt đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn ba người bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên người Vân Sở, dùng tay kéo cô lại, một tay bế cô lên, thản nhiên nói: "Trên lưng nha đầu bị thương, tôi đưa cô ấy trở về trước." Sao? Cô bị thương? Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Triệt, Vân Sở mới cảm thấy một trận đau đớn rất nhỏ truyền đến từ sau lưng, hẳn là do vừa rồi khi lăn xuống bị mấy hòn đá nhỏ cứa vào. Một chút vết thương này sao có thể so sánh với vết thương trên người Thượng Quan Triệt, căn bản chính là chút lòng thành nhỏ. Nhưng anh lại không hề để ý đến những vết thương trên bản thân mà luôn chú ý đến thân thể của cô. Trong lòng Vân Sở ấm áp, ngước mắt nhìn gương mặt quyến rũ của Thượng Quan Triệt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào... Đi lên khỏi sườn dốc, sắc trời đã nhá nhem tối. Chiều cuối thu, trời tối rất nhanh, chỉ cần trong giây lát thì bầu trời đã tối rồi. Thời tiết cuối thu có chút lành lạnh, trên người Vân Sở chỉ mặc một chiếc váy màu đen hết sức mỏng manh, gió đêm thổi đến, cái lạnh khiến cô không tự chủ mà rụt vào trong lòng Thượng Quan Triệt. Thượng Quan Triệt hơi nhíu mày, ôm cô đi nhanh hơn, đối mặt với sự xuất hiện của cảnh sát đến từ bốn phương tám hướng, vây xung quanh Vân Sở, Vân Hàn và Mộc Ngân, Thượng Quan Triệt dùng ánh mắt lạnh như băng nói: "Chuyện này tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích, người tôi muốn mang đi." Anh với một thân quân trang màu xanh, tóc trên đầu có chút lộn xộn, trên gương mặt xinh đẹp, cặp mắt phượng hẹp dài tràn đầy hơi thở rét lạnh, khiến những người xung quanh cũng từ từ run lên, không dám nói thêm một câu nào nữa. Vị trước mắt này không phải là nhân vật bọn họ có thể đắc tội nha, mặc dù sự kiện phát nổ hôm nay có rất nhiều chỗ khả nghi nhưng dù sao cũng không có người thương vong, đương nhiên bọn họ sẽ không ngốc nghếch đi làm trái ý vị đại nhân này. Một vị cảnh sát đứng đầu thi hành một quân lễ với Thượng Quan Triệt, thân mình đứng thẳng tắp nói: "Vâng, thưa trưởng quan." Thượng Quan Triệt gật đầu một cái, ôm Vân Sở lên xe, chỉ vào Vân Hàn và Mộc Ngân ở phía sau, nói với vị cảnh sát này: "Các người đưa hai vị này đến bệnh viện, có gì cần hỏi thì cứ hỏi bọn họ là được." Khóe miệng Vân Hàn và Mộc Ngân giật giật, trong lòng không ngừng mắng Thượng Quan Triệt phúc hắc, vậy mà lại độc ác để bọn họ ở lại. Nhưng mà tuy rằng có bất mãn với Thượng Quan Triệt nhưng bọn họ cũng không phản đối, nhưng vẫn không quên liếc nhìn Vân Sở một cái rồi nói: "Phiền anh chiếu cố Sở Sở thật tốt!" Thượng Quan Triệt cười với bọn họ, đóng cửa xe, chiếc xe ầm ầm phóng đi. Nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì việc lấy khẩu cung là chuyện không thể tránh được, Vân Sở bị thương nên bọn họ cũng không nhẫn tâm để cô ấy ở lại, cho nên để bọn họ ở lại vẫn là sự lựa chọn tốt nhất... Trên đường, Thượng Quan Triệt vẫn ôm chặt lấy Vân Sở, sự sợ hãi trong lòng đối với một màn mạo hiểm kia vẫn chưa tan đi hết. Mặc dù anh đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng khi phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm của cô trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Thượng Quan Triệt chưa bao giờ ngờ rằng bản thân sẽ có một ngày sợ hãi như vậy. Anh cho rằng bản thân không sợ trời không sợ đất, là một nam tử hán đội trời đạp đất, đến hôm nay mới biết được có một người đã bắt đầu khiến anh vướng bận rồi. Vân Sở yên lặng dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt, bỗng nhiên vụng trộm nhìn khuôn mặt đẹp trái khiến thần phật phẫn nộ của anh, trong mắt anh dường như còn có một tia tức giận, nhưng lại càng nhiều sợ hãi hơn. Cô không biết anh đang sợ cái gì nhưng hiểu rõ là có liên quan đến bản thân, cho nên cô không hề so đo với cái hôn ở trên sườn dốc kia nữa. Thượng Quan Triệt để cằm lên trên đầu cô, giọng nói trầm thấp mà lại khàn khàn, vô cùng êm tai: "Nha đầu, từ sau phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng bao giờ làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Anh biết việc này không thể trách cô nhưng vẫn không thể nhịn được muốn bảo cô cố gắng an phận một chút. Anh thật sự rất sợ hãi, nhỡ đâu một ngày nào đó cô thật sự xảy ra chuyện thì anh nên làm cái gì bây giờ? Nghe nói như thế, nhất thời Vân Sở cảm thấy vô cùng ủy khuất, trừng mắt ai oán nhìn Thượng Quan Triệt nói: "Anh nói lời này là có ý gì hả? Nói cứ như là tôi muốn đi trêu chọc những người đó lắm ý, hừ! Bản tiểu thư mới là người bị hại đó có biết không." Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, Thượng Quan Triệt cười bất đắc dĩ, véo véo cái mũi nhỏ nhắn của cô: "Tôi chỉ muốn bảo cô từ sau an phận một chút, đừng chạy loạn khắp nơi như vậy. Hiện tại những người nhìn chằm chằm vào cô càng ngày càng không an phận nữa, khắp nơi xung quanh cô đều là nguy hiểm." Vân Sở cắn môi, cười khổ: "Tôi an phận thì có lợi ích gì, tôi an phận thì những người đó sẽ buông tha cho tôi sao? Thượng Quan Triệt, tôi nghĩ nếu anh biết rõ tình cảnh của tôi thì cũng sẽ hiểu, tôi ngoại trừ phản kháng ra thì căn bản không có sự lựa chọn nào khác." Nhưng mà anh không biết, anh trách cứ cô, trách cô không có việc gì mà cứ chạy loạn, trách cô không chịu nghe lời mà an phận. Anh cho rằng cô giống như những nữ sinh bình thường, vô lo vô nghĩ mà đến trường, làm một chú chim non vui vẻ hay sao? Nếu cô không kiên cường mà chiến đấu thì ai sẽ kiên cường thay cô đây? Vì sao anh không thể hiểu được cho cô chứ? Đúng vậy, tại sao anh phải hiểu cô, tại sao anh phải hiểu cô chứ? Thời gian bọn họ quen biết nhau cũng chỉ mới hơn một tháng, mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ là đồng minh tạm thời, ngay cả bạn bè cũng không phải... Anh cần cô đến để ứng phó với người nhà của anh, còn cô thì ỷ lại vào anh, là do cô suy nghĩ quá nhiều nên không thể trách anh. Nhìn vẻ mặt biến hóa của Vân Sở, trong lòng Thượng Quan Triệt đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Anh chỉ muốn quan tâm cô mà thôi nhưng dường như anh đã xúc phạm đến cô rồi. Lòng tự trọng của cô cùng với một lòng tự mình cố gắng cô còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng trong lòng anh. Tay nhẹ nhàng xoa lên gò má mềm mịn của cô, Thượng Quan Triệt cười nói với cô: "Tôi sai rồi, bảo bối, đêm nay muốn ăn cái gì để tôi làm cho cô, có được không?" HẾT CHƯƠNG 48