Gần tối, mặt trời dần lặn về phía tây bầu trời, ánh đỏ hắt lên cả nửa bầu trời, bao phủ lên toàn bộ thành phố xa hoa này một màu vàng, dưới tầng ánh sáng chói mắt đó khiến thành phố này có vẻ có chút mờ ảo. Nhưng mà, trên quốc lộ dưới ánh trời chiều kia cũng đang diễn ra một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng với cảnh đẹp phía trên. Vân Sở cắn răng, hai tay di chuyển tay lái, lái xe đi nhanh hơn. Trời càng về chiều, một chiếc xe màu đen sang trọng lao nhanh trên đường lớn linh hoạt giống như một con rồng đen, theo sát phía sau là hai chiếc xe cũng màu đen, luôn bám chặt phía sau, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách 20 - 30m so với phía trước. Chỉ cần bọn họ chậm lại một chút thì chắc chắn những chiếc xe phía sau sẽ tăng tốc vượt qua. Cho dù như vậy thì phía sau xe cũng không có gì để che chắn, chỉ là một khoảng cách gần như vậy, mà trong tay bọn họ cũng không có vũ khí đủ sức uy hiếp. Cho nên, hiện tại mấy người Vân Sở ngoại trừ việc cố gắng tăng tốc mà chạy thì không còn lựa chọn nào khác. Chạy chậm, đối phương sẽ nổ súng, lúc đó bọn họ sẽ càng nguy hiểm hơn. "Vân Hàn, Mộc Ngân, có mang theo súng không?" Giọng nói Vân Sở rất lạnh, mang theo lực uy hiếp mạnh mẽ. Vân Hàn và Mộc Ngân gật đầu, lập tức lấy súng từ trên người xuống, ánh mắt vội vàng nhìn về phía Vân Sở, dường như đang muốn hỏi tiếp theo cô muốn làm như thế nào. Bọn họ đều là sát thủ nhưng cho đến nay thì chỉ làm hộ vệ bên người Vân Sở, ở bên cạnh bảo vệ cô, rất ít khi phải tiếp xúc với hoàn cảnh như ngày hôm nay, không có kinh nghiệm đối với rất nhiều chuyện. Vân Sở vừa khống chế xe, vừa cười lạnh: "Phía trước là một con đường hình chữ T, tôi sẽ giả vờ rẽ phải, đến lúc đó tốc độ xe sẽ giảm bớt, đối phương ở khoảng cách gần hơn, hai người lập tức nổ súng, bắn vào lốp xe đối phương. Có thể làm được không?" Sắc mặt của Vân Hàn và Mộc Ngân khẽ biến, dường như không thể ngờ là vào giờ phút này Vân Sở còn có thể bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện như vậy, rồi sau đó đều dùng sức gật đầu, tỏ vẻ bọn họ có thể làm được. Thật ra nếu đổi lại là Vân Sở thì cho dù có ở khoảng cách như thế này thì cô cũng chắc chắn bắn nổ được lốp của hai cái xe phía sau, nhưng hiện tại cô đang lái xe, chân tay đều không thể hoạt động được, xe không có phanh vô cùng nguy hiểm, hiện tại quan trọng nhất là phải khống chế chiếc xe thật tốt, nếu không ba người bọn họ đều sẽ bị mất mạng. Cho nên, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Vân Hàn và Mộc Ngân. Nhìn thấy Vân Hàn và Mộc Ngân gật đầu, Vân Sở cắn chặt răng, chỉ lát nữa sẽ đi đến đầu đường chữ T đó. Cô biết, cô muốn hành động trên chiếc xe hỏng phanh này tuyệt đối là chuyện không dễ dàng gì. Nhưng mà cô không có sự lựa chọn thứ hai, những người phía sau đó không thể không bỏ lại, nếu không bọn họ càng đến lúc nguy hiểm hơn, hiện tại chỉ có thể mạnh tay một lần. Chân đang dẫm xuống chân ga hơi hơi nhấc lên, tốc độ xe từ từ giảm từ 120km/h xuống còn 80km/h. Hai chiếc xe phía sau nhìn thấy bọn họ giảm tốc dộ, trước mắt sáng lên, lập tức tăng tốc lên, trong chốc lát đã bám sát phía sau. Khoảng cách của ba chiếc xe ngày càng gần hơn, hai tay Vân Sở nhanh chóng di chuyển tay lái, đánh lái về phía bên phải, dường như đồng thời lúc đó cô hét lớn một tiếng: "Nổ súng!" "Bang bang!" "Bang bang!" Vân Hàn và Mộc Ngân đồng thời nổ súng, vì để bảo đảm bắn trúng hai xe phía sau, bọn họ đồng loạt bắn ra hai phát súng. Còn những người trong hai chiếc xe phía sau, khi nhìn thấy hai người Vân Hàn nhô đầu ra cũng đồng thời khởi động súng. "Bang bang, bang ầm.................." Đồng thời hai chiếc xe phía sau cũng nổ súng về phía họ. Vân Sở cắn chặt răng, hai tay nhanh chóng bẻ lái về phía bên trái, trong miệng kêu: "Bảo bối, xông lên nào!" Những người phía sau đã có dự đoán là Vân Sở muốn đi về phía bên phải cho nên súng nhắm về phía mà Vân Sở định chạy đến, cũng chính là về phía bên phải. Còn Vân Sở đã sớm có chuẩn bị, khi Vân Hàn và Mộc Ngân đồng loạt nổ súng thì cô lập tức thay đổi phương hướng, giả vờ muốn chuyển hướng về phía bên phải, thứ nhất là để người phía sau lơ là, thứ hai là để cho Vân Hàn và Mộc Ngân có thể nổ súng. Đợi đến khi mấy người phía sau bắn ra mấy viên đạn thì chiếc xe Vân Sở lái xe đã vượt qua nguy hiểm chuyển hướng về phía bên trái. Ở phía sau, lốp xe những người đó bị nổ, xe buộc phải dừng lại ở ven đường, nhìn chiếc xe của Vân Sở bay đi như một con rồng đen, bọn hắn nghiến răng nghiến lợi, liên tục bắn vài phát súng về phía xe Vân Sở. Nhưng vào giờ phút này, Vân Sở đã lái xe ra khỏi nơi đó rất xa, những viên đạn bọn họ bắn vào trên thân xe Vân Sở nhưng không thể làm tổn thương đến những người bên trong. Vân Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn mấy chiếc xe chết dí trên đường phía sau, trên miệng lộ ra một nụ cười thắng lợi. Vân Hàn và Mộc Ngân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu, nhìn khóe miệng tươi cười của Vân Sở cùng với một giọt mồ hôi trong suốt trên trán cô, sự kính nể trong mắt lại tăng thêm vài phần. Giờ phút này, bọn họ đều cảm thấy may mắn vì người lái xe là Vân Sở chứ không phải Vân Hàn. Cho dù Vân Hàn đã lái xe nhiều năm thì cũng không thể cam đoan là khi gặp phải tình huống như hôm nay mà có thể an toàn thoát hiểm như vậy. Nhưng mà, Vân Sở lại có thể làm được. Vân Sở vẫn lái xe nhanh như bay, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, nói với Mộc Ngân ở phía sau: "Tiểu Ngân, lấy di động đưa cho tôi." Mộc Ngân và Vân Hàn còn đang chìm trong sự vui sướng, hoàn toàn quên đi bọn họ vẫn chưa loại bỏ được nguy hiểm, nhưng Vân Sở lại không hề quên, cô đang lái một chiếc xe không thể phanh lại, bọn họ vẫn đang rất nguy hiểm, cho nên cô phải tìm người đến giúp. Mộc Ngân nghe thấy lời nói nghiêm túc của cô, cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức nghe lời đưa điện thoại di động cho cô. Vân Sở dùng một tay giữ tay lái, một tay di chuyển trên màn hình di động, không hề do dự, gọi điện cho Thượng Quan Triệt. Lúc đó khi Vân Sở gọi điện, Thượng Quan Triệt đang ngồi trong phòng họp. Lúc này cuộc họp đã diễn ra trong hơn hai tiếng, tất cả mọi người đều mệt mỏi nhưng không có người nào dám thốt lên một tiếng. Mọi người xung quanh sợ hãi nhìn vị vô cùng yêu nghiệt đang ngồi ở giữa kia, vẻ mặt lạnh lẽo hơn bất kỳ ai, là người đàn ông dọa người hơn bất kỳ ai, trong lòng vô cùng chua sót. Thượng tá bảo bọn họ đề ra phương án để điều chỉnh quân đội, nhưng cả một buổi chiều không có một ý kiến của người nào có thể khiến Thượng Quan thượng tá cảm thấy vừa lòng. Cuộc họp này cũng không biết khi nào có thể kết thúc, nếu như còn phải tiếp tục ở trong bầu không khí khẩn trương như vậy thì bọn họ sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng vào đúng thời điểm này, di động của một người vang lên. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, tất cả mọi người bị dọa đến mức toát ra mồ hôi lanh, tham gia cuộc họp với Thượng Quan Triệt nào có ai dám để điện thoại kêu? Này, cái này không phải là muốn chết sao? Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp lo lắng thì Thượng Quan Triệt đã cầm chiếc di động trên mặt bàn lên, nhận điện thoại trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người. Đầu kia điện thoại là giọng nói vô cùng quen thuộc đối với anh, ngọt ngào, mang theo vài phần đùa giỡn: "Đại thúc, tôi đang ở đường cao tốc Hoàn thị, phanh lại hỏng rồi, đến đây đón tôi." Nghe thấy lời nói nhẹ nhàng này của Vân Sở, trái tim Thượng Quan Triệt nhảy lên một cái, cô nói cái gì? Phanh lại hỏng rồi? Vậy mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Thượng Quan Triệt lập tức đứng lên, trên khuôn mặt vốn dĩ đang lạnh như băng lại tách ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp. Sau đó nghe thấy anh nói một giọng nói vô cùng quyến rũ: "Nha đầu, cô xác định là không đùa tôi?" "Mạng người quan trọng, trời ạ, đại thúc, nếu anh còn không đến thì có lẽ sẽ phải nhặt xác tôi đó." Giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như thế, không nghe ra một chút khẩn trương và sợ hãi nào, nhưng lại khiến Thượng Quan Triệt sợ hết hồn. "Đáng chết, cố gắng đi chậm một chút, nếu để xảy ra chuyện gì cô sẽ biết tay tôi. Tôi lập tức đến ngay." Anh nói xong, ném điện thoại di động vào trong túi, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, bỏ lại một câu: "Cuộc họp dừng lại ở đây, ngày mai mỗi người nộp cho tôi một phương án." Ngay sau đó thì biến mất khỏi phòng họp như một trận gió, chỉ còn lại trong đó một đám lộn xộn toàn sĩ quan cao cấp của thành phố I, đang liên tục suy đoán xem "nha đầu" trong miệng thượng tá bọn họ là thần thánh phương nào. HẾT CHƯƠNG 44