Hơn tám giờ tối, thế giới ngoài cửa sổ đã là một vùng tối tăm. Cửa sổ của căn phòng đang mở ra, gió lành lạnh thổi vào trong, màn lụa màu hồng nhạt di chuyển, trên giường có một bóng dáng nhỏ nhắn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm như ẩn như hiện, mang theo vài phần mỹ cảm thần bí. Vân Sở cầm di động, nhìn hàng chữ trên di động, mày nhíu lại. Thượng Quan Triệt này có ý gì vậy? Cô chỉ bảo là ngày mai Vân Cảnh sẽ đưa cô đi học vậy mà anh lại trả lời bằng một câu: "Ở trong phòng chờ tôi, ngoan!" Cô đã bảo ngày mai Vân Cảnh sẽ đưa cô đi, nhưng lại bảo cô ngồi chờ ở trong phòng, thật là khó hiểu. Cô ngồi dậy khỏi giường, duỗi duỗi lưng, nhìn thời gian còn sớm, cô cũng chưa muốn đi ngủ nên ngồi sắp xếp một số đồ đạc để dùng khi đến trường ngày mai. Vừa sửa soạn đồ đạc vừa nhìn thời khóa biểu, phát hiện ra chương trình học đại học năm thứ nhất cũng không nhiều lắm, hơn nữa đa số là môn cô thích, cho nên hẳn sẽ không quá buồn chán. Sắp xếp xong xuôi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc truyền đến từ chiếc di động trên giường. "Cảm tạ anh kiếp này có yêu em. Thật xin lỗi vì em đã khóc đã đau khổ. Muốn đưa hạnh phúc này vào cuộc sống của anh. Có mấy lời muốn nói với anh nhưng đều là lời xin lỗi. Cảm tạ anh kiếp này có yêu em Buông tay anh không phải là kết quả em muốn. Làm bạn bè vẫn tốt hơn một người nhìn khói lửa. Nói cái gì đều có thể nói." Đây là bài hát Vân Sở rất thích từ trước đến nay, gọi là "Cảm tạ anh kiếp này có yêu em", mà cũng thật vừa khéo, thân thể khi còn sống này cũng thích bài hát này, trong trí nhớ, Vân đại tiểu thư đã dùng bài hát này làm nhạc chuông từ rất lâu trước kia rồi, chưa bao giờ thay đổi. Thật ra nếu không phải cô được thừa kế trí nhớ của Vân đại tiểu thư thì thật sự cô không thể tin được một đại tiểu thư vô dụng, ngang ngược này lại thích nghe một ca khúc tình cảm như vậy, thậm chí còn lấy nó ra làm nhạc chuông. Tuy nhiên, cô đã thừa kế thân thể này thì cũng sẽ không đổi bài hát, cũng không phá bỏ phần trùng hợp duy nhất này. Cái này coi như là một lễ tế đối với Vân đại tiểu thư đã chết đi........ Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, cô nhảy lên giường, cầm lấy di động, phát hiện người gọi điện đến là Thượng Quan Triệt. "Alo............Đại thúc, có việc gì sao." Cô nằm xuống giường, hai chân nhấc lên, lắc nhẹ nhàng, tâm trạng rất tốt hỏi. Thượng Quan Triệt nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, cười khẽ nói: "Không phải muốn đi học hay sao, cho cô một niềm vui bất ngờ." Đến trường và niềm vui bất ngờ có quan hệ gì sao? Vân Sở chớp chớp mắt hỏi: "Niềm vui bất ngờ gì vậy?" Giọng nói dễ nghe của Thượng Quan Triệt truyền đến từ bên kia: "Ra cửa sổ nhìn xem." Cửa sổ? Thượng Quan Triệt này làm cái trò quỷ gì không biết? Đừng bảo với cô là đã đến nhà cô rồi nha. Tuy rằng nhà cô không được canh phòng nghiêm ngặt như Thượng Quan gia nhưng cũng không phải là nơi anh muốn là có thể vào? Vân Sở nửa tin nửa ngờ đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa là vườn hoa nhỏ của Vân gia, trong vườn trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp. Gió đêm thổi qua, mang theo một mùi hoa nhàn nhạt, Vân Sở hít sâu, khóe miệng nở ra một nụ cười, giữa màn đêm yên tĩnh này cô coi đó là sự sạch sẽ thuần khiết. Ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đường mờ mờ, bên cạnh một bụi hoa hồng kiều diễm, một bóng dáng quân trang màu xanh, một người đàn ông với dáng người cao gầy im lặng đứng ở nơi đó.Trong tay anh đang cầm di động đặt gần tai, trên di động phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng khuôn mặt tuyệt mĩ của anh. Gương mặt với những đường cong mềm mại phối hợp cùng với ngũ quan như được điêu khắc tạo thành, tạo nên một gương mặt phong hoa tuyệt đại, cặp mắt phượng hẹp dài màu nâu, cái mũi cao cao thanh tú bức người, cùng với đôi môi đỏ mọng, trong sự bao phủ của bóng đêm tỏa ra một tia hấp dẫn, nhìn một chút thôi có thể khiến người khác rơi vào tay giặc. Vân Sở ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai ngoài cửa sổ kia, trên gương mặt ửng đỏ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cô dùng tay dụi dụi mắt, không tin nói thầm một câu: "Tôi hoa mắt sao? Tại sao lại nhìn thấy Thượng Quan đại thúc ở ngoài cửa sổ nhà mình nhỉ? Chẳng lẽ thật sự tôi rất nhớ anh sao?" Đùa sao, cô không có chuyện gì sao mà lại nhớ đến đại thúc này chứ? Vân Sở lập tức phủ định suy nghĩ hoang đường này. Nhưng giọng nói của cô lại đi xuyên qua điện thoại, thuận lợi truyền vào trong tai Thượng Quan Triệt. Đôi môi đỏ mọng quyến rũ cong lên, anh cười một cách xinh đẹp, giọng nói êm tai, nghe vào vô cùng dễ chịu: "Thật không? Tôi cũng cảm thấy là cô rất nhớ tôi cho nên tôi mới đến đây." Lại là những lời này, khóe miệng Vân Sở giật giật, khinh thường nói: "Có bệnh sao, ai nhớ anh chứ, anh không có việc gì chạy đến tìm tôi chứng minh là anh nhớ tôi chứ không phải tôi nhớ anh." Nghe thấy giọng nói Thượng Quan Triệt, Vân Sở mới xác định được người đàn ông ngoài cửa sổ kia thật sự là Thượng Quan Triệt, thế này cũng quá ngạc nhiên đi? Cô mới gửi tin nhắn cho anh một lúc mà anh đã chạy đến đây? Thế nào mà cảm giác lại giống như hẹn hò vậy nhỉ? Cô mới nghĩ như vậy, Thượng Quan Triệt đã đi đến phía dưới cửa sổ phòng của cô, trên miệng mang theo một bông hoa hồng vẫn còn dính sương sớm, men theo vòi nước, bắt đầu leo lên. Vân Sở hoảng sợ, vội vàng kêu lên: "Này, đại thúc, anh làm gì vậy? Đúng lúc này, Thượng Quan Triệt đã thuận lợi leo đến lầu hai, ngồi xuống trên cửa sổ phòng Vân Sở, tay lấy bông hoa hồng đỏ kẹp ở miệng ra, cười nói: "Hơn nửa đêm đi đến cửa sổ phòng cô, cô nói xem có thể làm cái gì?" Dứt lời, cài bông hoa lên tóc Vân Sở. Bởi vì vừa mới sắp xếp một số đồ đạc nên mái tóc dài của Vân Sở được buộc lên, giờ phút này vừa đúng lúc để Thượng Quan Triệt có thể cài bông hoa lên đầu cô. Khóe miệng Vân Sở giật giật, lấy bông hoa xuống, trừng mắt nhìn anh: "Nhàm chán, hơn nửa đêm đến tìm tôi, còn không chịu thừa nhận là nhớ tôi sao? Hừ hừ, đại thúc, không phải anh muốn phim giả tình thật đấy chứ, thật sự thích sự thông minh lanh lợi của tôi sao?" Cô nháy nháy đôi mắt ngập nước của mình, vẻ mặt hồn nhiên nhìn Thượng Quan Triệt, trong cặp mắt xinh đẹp kia mang theo vài phần chế nhạo. Tay Thượng Quan Triệt vuốt ve tóc cô, cười nói: "Chờ cô dậy thì xong thì nói sau, nha đầu chết tiệt kia, thưởng thức của bản soái ca còn chưa đến mức kém như vậy, lại đi thích một cô bé." Khóe miệng Vân Sở giật giật, vuốt ve tay anh, bất mãn kháng nghị: "Ai nói tôi vẫn là tiểu cô nương hả? Bản tiểu thư chỉ cần nửa năm nữa là trưởng thành rồi!" Cô chán ghét nhất người khác nói bản thân còn nhỏ, linh hồn của cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, so với vị đại thúc trước mắt này chẳng phải là bằng tuổi sao. Thượng Quan Triệt gật gật đầu, khóe miệng nở ra một nụ cười tà ác: "Ừ, sẽ rất nhanh tròn mười tám tuổi, đến lúc đó trái cây chín rồi." Vân Sở không hiểu ý câu trái cây chín của Thượng Quan Triệt kia nghĩa là gì, chỉ trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh còn chưa nói đêm khuya đến nơi này làm gì đâu." Thượng Quan Triệt cầm lấy tay cô nói: "Không phải cô nói là ngày mai sẽ đến trường, rất vui vẻ nhưng không tìm được người chia sẻ sao? Đi nào, ca ca dẫn cô đi chơi." Vân Sở mở to hai mắt nhìn, nói: "Anh là con giun trong bụng tôi sao? Ngay cả cái này cũng biết?" Thượng Quan Triệt cười khẽ: "Ai nói là không đâu, có muốn đi ra ngoài không?" Vân Sở gật đầu: "Đi đâu vậy?" "Cứ đi thay quần áo trước đã, một lúc nữa sẽ biết." Anh cười thần bí, tay rất tự giác sờ sờ trên đầu cô. Nha đầu này lúc không đùa giỡn thì vẫn thật đáng yên, mỗi lần nhìn thấy đều khiến anh nhịn không được muốn chà đạp cô. Vân Sở cũng không so đo, nói: "Vậy anh mau đi xuống đi, tôi đi thay quần áo." Trong mắt Thượng Quan Triệt lóe lên một tia đùa giỡn, cười nói: "Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy chứ? Dù sao cũng là bằng phẳng, còn sợ tôi nhìn sao?" Kết quả anh vừa dứt lời đã bị người nào đó tức giận đánh đến. "Đi tìm chết!" Tiếp theo, "phanh" một tiếng, một vị soái ca nào đó hoa hoa lệ lệ rơi từ trên cửa sổ xuống, rơi vào một bụi hoa hồng vừa mới nở ra đón gió. Dưới ánh trăng, trên gương mặt anh mang theo ý cười, đẹp đến vô cùng, cánh môi màu hoa hồng mang theo nụ cười nhàn nhạt, cười như vậy khiến cả vườn hoa tươi đều trở nên mờ nhạt biến sắc. Vân Sở vừa thay xong quần áo đi đến bên cửa sổ vừa đúng lúc nhìn thấy trong gió đêm rét mướt, có một người đàn ông tuyệt mỹ có thể khiến cả vườn hoa trở tươi trở nên mờ nhạt, không khỏi phải ngây ngẩn cả người. Cho đến khi người nào đó phát ra một tiếng cười khẽ thì cô mới hồi phục lại tinh thần, mặt đỏ lên, kêu lên: "Này, đại thúc, tôi nhảy xuống, nhớ đỡ lấy." "Được, tôi đỡ." Anh giang hai tay ra, nhìn cô từ cửa sổ bay về phía anh, khóe miệng lộ ra nụ cười xinh đẹp, dưới ánh đèn mờ mờ, nụ cười tươi này dường như có thể khiến ánh trăng trên trời cũng trở nên mờ nhạt đi. HẾT CHƯƠNG 32