"Mặc kệ là ai thuê mấy người bắt cóc tôi, tôi đều ra giá gấp đôi!" Cố Nhất Nặc tiếp tục thử đàm phán với mấy người này. "Các người chỉ là cầu tài đúng không? Không đáng để mấy người mạo hiểm, chỉ cần các người thả tôi ra, tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho các người!" "Em gái nhỏ à, em rất là lợi hại đấy, dưới tình huống này rồi mà còn có thể đàm phán với chúng ta, đáng tiếc là em mau tỉnh lại đi." "Tôi là con gái của Cố Tùng Bác, tôi còn là hôn thê của Lục Dĩ Thừa, các người xác định là không cần suy xét lại đề nghị của tôi một chút sao?" Ba người ngồi trên xe cười ầm một trận, tên ngồi ở ghế sau nắm lấy quần áo của Cố Nhất Nặc! Hứa Thụy bỗng nhiên nhào tới giữ chặt cánh tay của hắn ta, hất tay hắn ra, che chắn ở phía trước Cố Nhất Nặc! "Tôi không cho phép mấy người động vào cô ấy!" "Tiểu tử, mày cũng tử tế quá đấy!" Gã kia ấn chặt bả vai Hứa Thụy, một nắm đấm giáng xuống! Hứa Thụy bị đấm, trước mắt như có một đám sao bay vòng, một cỗ chất lỏng ấm áp theo mũi cậu ấy chảy ra. "Hứa Thụy! Hứa Thụy! Cậu không sao chứ?" Cố Nhất Nặc lo lắng nhìn Hứa Thụy, nhanh chóng xoay người thử mở cửa xe, cửa sổ xe và cửa xe đều bị khóa cứng, cô lay thế nào cũng mở không ra! "Em gái à! Đừng có uổng phí sức lực nữa! Hôm nay, bọn mày sẽ trốn không thoát được đâu!" Gã đó kéo lấy quần áo Cố Nhất Nặc, hung hăng nhấc cô lên. Đầu của Cố Nhất Nặc đụng vào mui xe, cô có cảm giác như cổ mình sắp gãy rời ra, đau đến mức cô lộn cả ruột gan, suýt chút nữa thì nôn cả ra! "Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là nên thành thật một chút! Nếu không, hai đứa mày sẽ không được dễ chịu đâu!" "Tiểu Nặc! Tiểu Nặc!" Hứa Thụy bị kìm chặt, giãy thế nào cũng không ra, cậu ấy sao có thể là đối thủ của đám người này được, trơ mắt nhìn bọn họ thương tổn Tiểu Nặc, lại không làm được gì! Cố Nhất Nặc mềm như bông dựa vào cửa sổ xe, cú va đập vừa nãy khiến cô thật sự rất khó chịu. "Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, cậu không sao chứ?" "Mình không sao." Cố Nhất Nặc chậm rãi lắc lắc đầu. Chiếc xe chạy nhanh ra khỏi nội thành, chạy về hướng ngoại thành hẻo lánh. Ở phía sau chiếc xe taxi này có một chiếc xe bám theo không xa không gần, trên xe có hai ba người, nhìn chằm chằm chiếc taxi đó. "Muộn như thế này rồi Cố tiểu thư còn muốn đi đâu? Lại còn đi đường cao tốc." Người lái xe là Đinh Dịch. Là vệ sĩ mà Lục Dĩ Thừa chọn đầu tiên, hôm nay vừa vặn là anh ta và hai người khác cùng làm nhiệm vụ. "Mặc kệ là như thế nào, trước tiên chúng ta đuổi kịp đi đã, Lục thiếu yêu cầu là không thể để Cố tiểu thư rời khỏi tầm mắt của chúng ta." "Các cậu có cảm thấy quá kỳ quái hay không? Cố tiểu thư vừa mới ở trong cục cảnh sát lâu như vậy, có phải là có chuyện gì rồi không?" "Đúng là có chút kỳ quái." Hai người khác cũng cảnh giác, đây là sự mẫn cảm của bọn họ trong công việc của mình. "Hay là chúng ta liên lạc với Tam thiếu còn có Lục thiếu một chút đi? Xin chỉ thị xem nên làm gì bây giờ?" Đầu tiên là Đinh Dịch gọi cho Cận Tư Nam, điện thoại reo đến một giây cuối cùng cũng không có người nghe máy. Anh ta liền lập tức gọi vào số của Lục Dĩ Thừa, cũng giống như vậy, không ai nghe máy. "Cận thiếu và Lục thiếu đều không nghe máy." "Trước tiên chúng ta đuổi kịp đi đã, lát nữa hãy gọi Lục thiếu sau." Chiếc taxi kia chạy trên đường cao tốc khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ lại rẽ phải, đám người Đinh Dịch cũng rẽ phải bám theo. "Vẫn không gọi được cho Lục thiếu sao?" "Không ai nghe máy." "Tăng tốc, vượt qua bọn họ, trực tiếp chặn chiếc xe đó lại!" Đinh Dịch giẫm chân ga phóng nhanh về phía trước, chặn chiếc xe đó lại. "Lão đại, ở phía sau có một chiếc xe vọt tới!" "Có phải là chúng ta bị lộ rồi không?" "Chạy chậm lại, xem bọn chúng muốn làm gì!" Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn tình hình phía trước, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh về phía bọn họ, xe hơi, bay nhanh chạy đến bọn họ, chiếc xe kia trực tiếp lách lên trước chặn đầu xe của bọn họ. Xe taxi phanh gấp một cái, suýt chút nữa thì đâm phải đuôi xe kia! "Mẹ nó! Không giống đám người thiện lương mà, may là ông đây đã chuẩn bị sẵn rồi." Tên lái xe nói với hai tên còn lại. Cố Nhất Nặc căng thẳng nhìn chiếc xe phía trước, chỉ thấy có người bước xuống khỏi xe. "Cứu tôi với! Cứu tôi!" Cố Nhất Nặc la lớn. "Ngồi im cho tao!" Gã ngồi phía sau trực tiếp tóm Cố Nhất Nặc trở về! Nhưng một màn này đã rơi vào trong mắt Đinh Dịch, quả nhiên đúng như bọn họ suy đoán, Cố tiểu thư có thể đã bị người ta bắt cóc! Anh ta lập tức chạy về phía chiếc xe này. Đột nhiên một tiếng súng vang lên, thân mình Đinh Dịch ngã mạnh ra trên mặt đất. Tiếp theo lại là hai tiếng súng khác, xe phía trước bị bắn thủng hai bánh! "Khỏi lo về bọn chúng, không có xe bọn chúng sẽ không đuổi theo được, không đáng để gây ra án mạng!" Xe taxi đột nhiên đánh tay lái vòng qua chiếc xe kia phóng nhanh về phía trước, biến mất trong bóng đêm đen mịt. Hai người khác trơ mắt nhìn Đinh Dịch ngã xuống, nhanh chóng chạy qua chỗ anh ta. "Đinh Dịch! Đinh Dịch!" "Bọn chúng có súng, mau báo cảnh sát!" Đinh Dịch giãy giụa bò dậy, bị bắn trúng chân trái, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhúm vặn vẹo. ...... Đệ tứ quân khu. Lục Dĩ Thừa tháo tai nghe xuống, đặt khẩu súng trong tay sang một bên. Đây là lần nghỉ phép dài nhất của bọn họ từ sau khi gia nhập đệ tứ quân khu, vừa về là anh và Cận Tư Nam liền vào phòng tập bắn. Cận Tư Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lục Đại thiếu này cánh tay bị thương còn chưa có khá, thế nhưng một phát cũng không bắn lệch, thật là quá biến thái. Lục Dĩ Thừa đi đến một bên, cầm lấy điện thoại đặt trong túi áo, bấm bấm một cái, thế nhưng có mấy chục cuộc gọi nhỡ, muộn như thế này rồi còn nhiều cuộc gọi đến vậy! Sắc mặt anh ngay tức khắc lạnh như băng sương. Có một dự cảm không lành ập vào trong ngực! "Xảy ra chuyện gì?" Cận Tư Nam hỏi một câu. Lục Dĩ Thừa không có đáp lại, trực tiếp gọi vào di động của Đinh Dịch. "Lục thiếu! Cố tiểu thư bị bắt cóc!" Tim Lục Dĩ Thừa bỗng nhiên căng thẳng, giống như bị người ta gắt gao bóp chặt không thể hô hấp. "Trên người bọn bắt cóc có súng, xe chúng tôi bị bắn thủng không có cách nào đuổi theo được! Chúng tôi đã báo cảnh sát!" Lục Dĩ Thừa cúp điện thoại, vọt nhanh ra khỏi phòng. Cận Tư Nam nghe rành mạch mọi chuyện, theo sát Lục Dĩ Thừa chạy ra ngoài, chỉ thấy Lục Dĩ Thừa xách lên một khẩu súng, bay thẳng đến sân bay. "Đợi tôi với!" Cận Tư Nam đuổi theo đuôi Lục Dĩ Thừa, lúc máy bay vừa cất cánh liền nhảy lên kịp lúc! ...... Trong chung cư, Trình Thi Lệ nghe cuộc điện thoại này, sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi. "Tại sao lại bị lộ?" "Chúng tôi cũng không biết, tại sao lại bị người theo dõi! Vừa mới cắt đuôi bọn chúng xong! Tiếp theo làm thế nào đây? Vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu sao?" Trình Thi Lệ nắm chặt điện thoại không lên tiếng, nếu không bị bại lộ, đợi đến lúc bị người khác phát hiện ra thì bà ta đã làm xong chuyện muốn làm rồi! Cho dù là Cố Nhất Nặc chỉ chứng bà ta, cũng không có đủ chứng cứ! Nhưng mà hiện tại, có người báo án thì tình huống đã không còn đơn giản như vậy! Vì ngại với quan hệ của Cố Nhất Nặc và Lục gia, không ai dám chậm trễ! Trình Thi Lệ biết, có khả năng bà ta cũng sẽ bị lộ, bởi vì Cố Nhất Nặc đã đến cục cảnh sát! Lúc này, đám cảnh sát đó sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nào! Bà ta lại cầm điện thoại phân phó: "Giữ nguyên kế hoạch mà làm!" Triệu Kính ngồi trong phòng khách, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, "Chuyện này có chút khó giải quyết, tiếp theo em định xử lý thế nào?" "Vất vả lắm em mới đi được một bước như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để con tiện nhân Cố Nhất Nặc này phá hỏng! Một khi đã như vậy, không bằng cứ liều một phen, diễn một vở kịch!" Sr nha, tối qua đang dịch thì ngủ quên luôn, giờ mới up đây, trưa nay có thêm 1 chương nữa. Nhớ vote cho ad nha nha. ❤