Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 60
"Lấy nguyên liệu mỗi ngày nấu canh đu đủ cho Tiểu Tuyết ra đây cho tôi xem!"
Dì Lý lập tức đem nguyên liệu mới mua và sữa đặc ngày hôm qua mua ở siêu thị ra, "Thái Thái, đều ở chỗ này, tiểu thư thích uống canh có vị sữa, cho nên mỗi lần tôi đều thêm một chút sữa đặc vào canh cho cô ấy."
Hộp sữa đặc này là mới! Trong lòng Trình Thi Lệ xẹt qua một tia bất an.
"Ngày hôm qua đâu?"
"Hộp cũ dùng xong rồi, ngày hôm qua dùng chính là hộp mới mua này."
"Hộp cũ đâu?"
"Hôm qua dùng xong liền vứt đi rồi!"
"Cố Nhất Nặc đã chạm qua cái hộp này hay chưa?" Trình Thi Lệ lạnh giọng hỏi.
Dì Lý nghĩ nghĩ, cũng không quá chắc chắn, "Phu nhân, cái này quả thật tôi cũng không biết."
Cố Nhất Nặc con tiện nhân này! Nhất định là cô ta động tay động chân, nhưng mà thật sự bà ta nghĩ không ra, rốt cuộc là làm sao mà Cố Nhất Nặc lại biết được!
Hiện tại quản không được nhiều như vậy, bây giờ bà ta lo lắng nhất chính là Tiểu Tuyết! Trình Thi Lệ lên lầu, kéo Cố Minh Tuyết đi ra ngoài!
"Mẹ, mẹ muốn mang con đi đâu?"
"Đi bệnh viện!" Trình Thi Lệ lạnh giọng đáp lại.
Lúc này Cố Minh Tuyết bực bội cực kỳ, cố hết sức hất tay Trình Thi Lệ ra, cô ta không có bị bệnh, cô ta không cần phải đi đâu hết, cô ta liền phải uống một chén canh đu đủ! Chỉ cần uống một chén canh đu đủ, cô ta sẽ liền khoẻ lại ngay, không cần đi bệnh viện.
"Con thành thành thật thật đứng ở đây cho mẹ!" Trình Thi Lệ phân phó xong, đi đến gara lái xe lên tới.
Cố Minh Tuyết mở cửa ra lên xe, liền ngã vào ghế sau, thân mình một trận co rút.
Hộp sữa cũ có ma tuý đã dùng xong rồi, hộp mới không có, lập tức cắt đứt nguồn ma tuý của Cố Minh Tuyết, lần đầu tiên cô ta nếm thử cái cảm giác, cái tư vị khi cơn nghiện phát tác!
"Mẹ, con thật là khó chịu, xin mẹ cứu con, có phải là con sắp chết rồi hay không?" Cố Minh Tuyết ngồi ở ghế sau không ngừng cầu xin.
Trong lòng Trình Thi Lệ một trận bực bội, nhanh chóng tăng tốc, lái xe ra vùng ngoại thành hẻo lánh.
Bà ta không thể mang Tiểu Tuyết đến bệnh viện lớn, chỉ có thể đến một cái bệnh viện nhỏ mà thôi, bà ta muốn xác định, Tiểu Tuyết thật sự là không có bị nghiện ma túy!
Nếu thật sự là như thế, vậy hai mẹ con bà ta đều đã bị con tiểu tiện nhân Cố Nhất Nặc kia chơi đùa một vố!
......
Cố Nhất Nặc đứng trước cửa sổ tầng hai, tận mắt nhìn thấy Cố Minh Tuyết bị Trình Thi Lệ kéo lên xe. Cô biết, Cố Minh Tuyết lên cơn nghiện, cô càng biết, nếu Cố Minh Tuyết lên cơn nghiện, Trình Thi Lệ sẽ không bao giờ giống như trước, sơ sài phòng bị với cô như vậy nữa!
Nhưng mà hiện tại, cô không sợ xé rách mặt với Trình Thi Lệ! Cũng đã đến lúc tính sổ nợ nần, đòi lại những gì bọn họ nợ cô ở kiếp trước!
Tất cả, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Cô đi đến một bên, mở máy tính lên, mới vừa vào QQ liền thấy mấy cái tin nhắn nhảy ra.
【 Hạt gạo nhỏ, tôi đem ảnh chụp ngày hôm qua gửi đến hòm thư của cô, bởi vì thời gian eo hẹp, hơn nữa đối phương phòng bị rất cẩn trọng, cho nên không có chụp được hình ảnh rõ ràng. 】
【 Thật là xin lỗi, nhưng mà chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi. 】
【 Cô còn online không? 】
【 Tôi hy vọng cô có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội......】
Cố Nhất Nặc nhìn tin nhắn nhắn nhiều như thế, nhịn không được bật cười, quả nhiên là bắt đầu gây dựng sự nghiệp mà, tương lai Tịch đại thám tử cũng có lúc hạ giọng như thế.
Tịch Văn Việt nói không sai, ngày hôm qua thời gian là có chút gấp gáp, còn nữa Trình Thi Lệ không có khả năng sẽ không phòng bị.
【 Ngại quá, ngày hôm qua tôi có chút việc, cho nên không có online, tôi hiểu tình huống anh nói, anh chỉ cần theo sát bà ta liền sẽ tìm được chứng cứ 】
Lập tức, Tịch Văn Việt bên kia gửi lại một tin nhắn,【 Được, thật sự rất cám ơn cô đã tín nhiệm tôi, hiện giờ tôi đã phái người theo dõi mục tiêu sát sao 24/24. 】
【 tốt 】
Cố Nhất Nặc đang trò chuyện với Tịch Văn Việt, điện thoại reo lên, là Bạch Duật.
Cố Nhất Nặc lập tức nghe máy, giọng nói dễ nghe của Bạch Duật truyền vào trong tai: "Xin chào, Cố tiểu thư."
"Bạch tiên sinh, không phải nói đầu giờ chiều nay mới đi sao?" Lúc này, Bạch Duật gọi điện tới, Cố Nhất Nặc còn tưởng rằng mình nhớ nhầm thời gian.
"Đúng vậy, là một giờ, nhưng mà tôi sợ em sẽ quên, cho nên gọi điện thoại nhắc nhở em một chút."
"Cám ơn anh, làm sao tôi quên được chứ, từ hôm anh nói với tôi, tôi liền trông mong cho nhanh đến thứ bảy đấy!" Trong giọng nói của Cố Nhất Nặc nghe ra được vẻ chờ mong nồng đậm.
"Cố tiểu thư nếu như chờ mong được gặp tôi, vậy tôi đây rất lấy làm vinh hạnh."
Cố Nhất Nặc có chút ngượng ngùng, tuy rằng là một câu bông đùa, nhưng mà dùng giọng điệu dễ nghe như vậy nói ra, cũng khó tránh khỏi có vài phần mê hoặc.
Tính cách của Bạch Duật là như vậy, đối với các Fan xa lạ cũng là như vậy, ôn nhuận như ngọc, ở cùng cũng cảm thấy rất ấm áp, giống như là tri kỷ.
"Có phải lời tôi nói quá mức đường đột hay không?"
"Không có, không có, một câu vui đùa mà thôi." Cố Nhất Nặc lập tức trả lời, sợ Bạch Duật sẽ hiểu lầm.
"Vậy là tốt rồi, sau này tôi gọi em là Nặc Nhi đi?"
Nặc Nhi? Cố Nhất Nặc trước nay đều không có phát giác, tên cô có thể dễ nghe đến như thế.
"Được, được." Cô cười gật gật đầu.
"Nặc Nhi, lát nữa gặp."
"Ừm, lát nữa gặp."
Cố Nhất Nặc treo điện thoại, ý cười trên khóe môi rất lâu cũng chưa tan đi.
Cô có cảm giác, Bạch Duật giống như là thiên sứ mở cánh cửa lớn cho thế giới mới của cô, tạo ra một con đường tươi sáng cho cuộc sống của cô trong cuộc đời cô, cho phép cô theo đuổi ước mơ của bản thân, được là chính mình, đạt được thành công!
......
Thịnh Thế Hoàng Tước.
Cận Tư Nam nhìn bóng dáng Lục Dĩ Thừa ở trong phòng huấn luyện, đã mấy giờ liền rồi! Lục Dĩ Thừa còn không chịu ra!
"Cậu nói xem, thế này có thể chịu được sao?"
"Tam thiếu, nếu như anh quan tâm Lục thiếu, không bằng vào đó kêu Lục thiếu ra đi?"
"Ai nói tôi lo cho Lục Đại thiếu? Tôi quan tâm chính là mấy cái thiết bị huấn luyện kia kìa!" Cận Tư Nam nói xong, xoay người nằm xuống sofa bên cạnh.
"Xí, còn nói một đêm mười lần đâu! Nếu như làm mười lần, ở đâu ra tràn đầy tinh lực tới đây tàn phá mấy cái thiết bị huấn luyện đó của tôi như thế!" Cận Tư Nam lẩm bẩm một mình.
Trợ lý riêng của cậu ta, Đông Tử không dám nói tiếp, đứng ở một bên chờ.
"Khoảng thời gian này có chụp được cái gì hữu dụng không?"
"Tam thiếu, chụp được rất nhiều! Lục thiếu còn mua một chiếc xe đạp, chuẩn bị đón đưa Cố tiểu thư, sau đó Cố tiểu thư bị trặc chân, tự mình đón đưa không nói, đều là ôm đi, sủng ái đến vậy đó, tôi đều hoài nghi là tôi nhận nhầm người rồi!"
"Thật sự?"
"Đúng vậy! Đúng vậy, hôm đó, cùng Cố tiểu thư ăn cơm, còn ở lại Cố gia một đêm, bất quá sau hôm đó Lục thiếu liền ở chỗ này của anh."
"Theo lý mà nói, Lục Đại thiếu đều đã làm được đến mức này, tại sao còn bắt không được em nữ sinh này ta?"
Cận Tư Nam mở máy tính, nhìn này đó ảnh chụp.
"Cố tiểu thư, quả nhiên không phải một cô gái bình thường." Một người khác phái có thể làm Cận Tư Nam tán dương đến như thế, thật đúng là rất hiếm, cô gái tốt như thế, Lục Đại thiếu hao phí nhiều tâm tư cũng đáng giá!
"Trên đời này, nào có nhiều chuyện tốt đến như vậy, định hôn từ nhỏ, người ta là con gái tuổi xuân phơi phới, nói của cậu thì chính là của cậu, cũng quá tiện nghi rồi, có đúng không?"
Đông Tử không dám đáp lại, nhìn lịch trình một chút, hỏi Cận Tư Nam: "Tam thiếu, vũ hội đêm nay anh có muốn tham gia hay không?"
"Đi! Tiện thể cũng mang Lục thiếu đi luôn." Cận Tư Nam thật sự là lo lắng cho cái đống thiết bị đó của cậu ta, không bằng mang Lục Đại thiếu ra ngoài giải sầu.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
56 chương
77 chương
62 chương
33 chương
112 chương