Lục Dĩ Thừa xuống xe trước, Cố Nhất Nặc chuẩn bị mở cửa xe thì cửa đã được người bật mở. Một cánh tay đã chìa ra trước mặt cô. Cố Nhất Nặc không cách nào từ chối được, chầm chậm đưa tay ra nắm lấy tay anh. Cứ thế cho đến sau khi cô xuống xe, Lục Dĩ Thừa mới buông tay cô ra, trước giờ cô không hề biết anh lại phong độ như thế. Có lẽ, chỉ là cô chưa từng thấy mà thôi, anh luôn cư xử phong độ như vậy đối với Cố Minh Tuyết. Trong đại sảnh của Lục gia, đèn đuốc sáng choang. Bình thường Lục lão gia ở đây một mình, chỉ ngày Tết ngày lễ cả gia đình mới tụ họp cùng nhau. Lục lão gia đứng ngoài cửa nghênh đón, nhìn thấy bóng dáng Lục Dĩ Thừa cùng với Cố Nhất Nặc, vẻ mặt mãn nguyện, trong lòng càng xúc động. Đứa cháu đích tôn này đã ba năm chưa về rồi, lần này nếu không phải lễ trưởng thành của nha đầu nhà họ Cố, phải định hôn sự, đoán chừng còn chưa có lý do để Dĩ Thừa trở về. "Quả nhiên là ta không sai khi ghép đôi cái cặp uyên ương này phải không? Mọi người xem hai đứa nhìn rất xứng đôi". "Lão gia đúng là nguyệt lão, đại thiếu gia cùng với Cố tiểu thư quả thật là một cặp trời sinh!" Mọi người xung quanh lập tức tán dương. Lục lão gia cười sảng khoái. Cố Nhất Nặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục lão gia, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng lần cuối cùng cô gặp Lục lão gia. Lúc đó đầu ông đã bạc trắng, trông già nua lại tiều tụy. Nhìn Lục lão gia bây giờ phong thái không kém thời trai tráng, thân thể vẫn còn rất khoẻ mạnh. "Ông nội" "Lục gia gia" Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa hầu như đồng thanh thốt lên. Lục lão gia nhìn hai người, ý cười càng đậm. "Nào, nào, mau vào đây đi." Lục lão gia đón hai người vào trong nhà. Cố Nhất Nặc cùng Lục Dĩ Thừa vào trong, Lục lão gia lại nói: "Tiểu Nặc, qua đây, ngồi xuống cạnh ông". Điều này hợp với ý của Cố Nhất Nặc, cô lập tức đi đến trước mặt Lục lão gia ngồi xuống. Lục Dĩ Thừa ngồi phía bên kia Lục lão gia. "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nặc, cũng là ngày đính hôn của hai đứa, ông không tham gia được, đừng giận ông nội". Lục lão gia nhìn Cố Nhất Nặc nói. "Mấy ngày nay vết thương cũ của ông nội tái phát, cử động có chút không tiện". Lục Dĩ Thừa bổ sung thêm. "Lục gia gia, sức khỏe của ông không có vấn đề gì chứ ạ?" Cố Nhất Nặc khẽ hỏi thăm. "Không sao, không sao, bệnh cũ ấy mà. Nhất Nặc này, sau này chúng ta là người một nhà, giống như Dĩ Thừa, gọi ta là ông nội đi." Lục lão gia, vẫn hiền từ như trong kí ức của cô, so ra trong kí ức lại thân thiết hơn mấy phần, cô đối với Lục lão gia, phần lớn là sự kính yêu. Kiếp trước, cô bị hãm hại hít ma tuý, sau khi mọi chuyện lắng xuống, chỉ có Lục lão gia tin tưởng cô là trong sạch, tin tưởng một cách vô điều kiện. Lục lão gia vẫn đang đợi Cổ Nhất Nặc gọi mình một tiếng ông nội, luôn tươi cười trìu mến nhìn Cố Nhất Nặc. "Ông nội" Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng gọi. "Ôi!" Lục lão gia hài lòng đáp lại "ông đã chuẩn bị cho con một món quà." Tôn tẩu mang phần quà mà Lục lão gia đã chuẩn bị ra, Lục lão gia đích thân mở, trong hộp quà là một chiếc vòng cổ ngọc bích, xem ra chiếc vòng cổ này không giống như mới mua mà cảm giác như đã có bề dày niên đại rồi. "Dĩ Thừa, lại đây đeo lên cho vợ của con nào." Lục lão gia phân phó. Cả người Cố Nhất Nặc run lên, Lục Dĩ Thừa đã đứng dậy, đứng ở sau lưng cô, ngón tay anh vén tóc cô ở sau cổ ra trước, tầm mắt dừng trên vành tai nhỏ màu hồng phấn của cô. Anh có thể thấy rõ ràng vành tai cô ngày càng đỏ hơn, dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ mê người. Vòng cổ lành lạnh dính vào cổ Cố Nhất Nặc, lại chống không nổi độ ấm của ngón tay anh, tim cô sắp bắn ra ngoài, chỉ mong tay anh nhanh rời khỏi cổ cô một chút. Đối với bất cứ đụng chạm nào của Lục Dĩ Thừa cô đều cảm thấy căng thẳng, chỉ muốn hất tay ra. Lục Dĩ Thừa biết rất rõ điều này. Cố ý, tay anh liền khoát lên bờ vai cô, người từ từ hạ thấp xuống. Cố Nhất Nặc chấn động rõ rệt, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh đang phả lên cổ cô. Sao anh lại kề sát như vậy. Thật là một món đồ nhỏ nhạy cảm. Lục Dĩ Thừa dường như đùa đến phát nghiện rồi. "Ông nội! Ngại quá, con muốn đi vệ sinh" Cố Nhất Nặc đột nhiên đứng dậy. Lục Dĩ Thừa đứng sau lưng cô, khẽ nhếch môi, vật nhỏ này, thật châm biếm! "Tôn tẩu, đưa Nhất Nặc đi nhà vệ sinh" Lục lão gia nhẹ nhàng phân phó. Tôn tẩu đưa Cố Nhất Nặc lên nhà vệ sinh trên lầu. Lục Dĩ Thừa hậm hực trở lại trước bàn, cầm rượu vang đỏ trước mặt uống một hơi cạn sạch. "Chuyện ở quân khu như thế nào?" "Vẫn tốt." "Sau khi trở về, muốn xuất ngũ không?" "Đây là bí mật." Lục Dĩ Thừa tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo, phong thái tuỳ ý, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ của người đàn ông đã trưởng thành. "Việc ở quân khu, ông có nghe được một ít, tự con định đoạt chủ kiến là được. Điều ông nội muốn nói là con cũng là người có gia đình rồi, cần phải đặc biệt chú ý an toàn, nếu không thì trở về theo đuổi việc kinh doanh đi. Ông thấy tập Lục Thị của ba con, cũng đã kinh doanh có hình có dạng rồi." "Đến lúc đó hãy nói". Lục lão gia thấy Lục Dĩ Thừa không muốn nói đến chủ đề này nữa cũng không bàn thêm, thuận miệng nói "hôn sự mặc dù là ông nội sắp đặt, bất kể là như thế nào, con đều phải đối tốt với Nhất Nặc, mấy cái hoa hoa cỏ cỏ ở bên ngoài, cố gắng đừng có tiêm nhiễm." Cố Nhất Nặc xuống lầu thì nghe được câu này, tận đáy lòng cô vẫn còn xẹt qua một tia cảm xúc lạ lùng. Cô biết bên cạnh Lục Dĩ Thừa trước giờ chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Điều này thì có liên quan gì đến cô chứ? "Nhất Nặc, qua đây, thử tay nghề của Tôn tẩu đi." Lục lão gia nhiệt tình gọi. Lục Dĩ Thừa nâng tay, nhìn giờ một chút, lại thấy trước mặt Cố Nhất Nặc thức ăn đầy cả chén, âm thầm thay đổi một cái tư thế, bưng ly lên uống một ngụm rượu. "Cám ơn ông nội". Cố Nhất Nặc thật sự không có tâm tình ăn uống gì cả, đối mặt với sự tiếp đãi nhiệt tình của Lục lão gia, cô lại không nỡ khước từ, nên ăn rất chậm rất chậm. Thời gian ăn một chén cơm này, Lục Dĩ Thừa đổi tư thế đến 3 lần, mười lăm phút trôi qua, thấy Cố Nhất Nặc vẫn chưa ăn xong, anh đứng bật dậy. "Đi thôi! Đợi thêm lát nữa thì tôi sẽ muộn mất!" Cố Nhất Nặc không ngẩng đầu lên, vẫn đang cố gắng ăn, cô thật không ngờ, câu này của Lục Dĩ Thừa, là nói với cô! Lục Dĩ Thừa nâng tay, gõ gõ lên bàn ăn trước mặt Cố Nhất Nặc. Cố Nhất Nặc lập tức ngẩng đầu, khoé môi vẫn còn dính một hạt cơm. "Là tôi đưa em về, hay là em tự đi taxi?" Anh phải đi? Hay là tự bắt taxi? Trong lòng của Cố Nhất Nặc nhẹ nhõm. "Tôi ở đây ăn cơm với ông nội, đợi lát nữa tự tôi bắt xe về". Cố Nhất Nặc đưa ra một sự lựa chọn. Lục Dĩ Thừa hơi nhíu mày. Lục lão gia nhìn ra được, hai người không được tự nhiên, cũng phải thôi, chưa gặp qua mấy lần, khó tránh sẽ như vậy. "Nhất Nặc, để Lục Dĩ Thừa tiễn con về, thời gian còn lại của nó vẫn còn kịp." "Con vẫn chưa ăn no!" Cố Nhất Nặc lập tức viện cớ, chỉ cần có thể không đi cùng Lục Dĩ Thừa, thì dù cô ăn thêm ba chén nữa cũng không sao!