Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn Lục Dĩ Thừa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút huyết sắc! Một câu thật thân thiết "Anh Dĩ Thừa"! Lúc này, bọn họ đã dẫn dụ ở bên nhau sao? Cô cảm thấy, mấy ngày cuối tuần này, ở Lục gia giống như là một giấc mơ không có thực, thẳng đến một khắc kia khi cô xuống xe, nghe được Cố Minh Tuyết thân thiết kêu hắn "Anh Dĩ Thừa", cô mới bừng tỉnh thoát khỏi giấc mộng đó. Cô làm sao lại quên mất, hắn lãnh khốc cùng Cố Minh Tuyết âm độc! Lục Dĩ Thừa cảm thụ được, Cố Nhất Nặc lúc này giống như một con thú nhỏ đột nhiên xù lông lên! Đối với ai cũng đều ngập tràn địch ý và cảnh giác, hắn đến gần cô một bước, phát hiện cô lập tức lùi lại một bước. Cảm giác xa cách làm hắn không thể hiểu được, trong lòng cũng nhịn không được đau xót. Cố gia, Cố Minh Tuyết! Trong lòng Lục Dĩ Thừa đối với việc Cố Nhất Nặc rơi xuống nước đã có đáp án! Chính là bởi vì Cố Minh Tuyết thiếu chút nữa muốn mạng Cố Nhất Nặc, Cố Nhất Nặc mới có thể đối với Cố Minh Tuyết có phản ứng mãnh liệt như thế được? Ngay cả ngày đó, hắn đột nhiên đụng phải Cố Minh Tuyết, cũng cảm thấy rất kỳ quặc! Nhưng mà, tại sao cô lại đột nhiên đối với hắn như vậy? Làm hắn có một loại cảm giác giống như là đem hắn cùng với Cố Minh Tuyết trở thành cùng một loại người vậy. Lục Dĩ Thừa nhìn sang Cố Minh Tuyết, ánh mắt âm hàn, "Vết thương của cô đỡ hơn chút nào chưa? Xác định không đi bệnh viện? Vậy được, xem như tôi đâm trúng, tốt nhất là nên lập án đặc biệt!" Cố Minh Tuyết trong lòng cả kinh, có phải là Lục Dĩ Thừa đã phát hiện ra cái gì hay không? Cô ta cười đi qua chỗ Lục Dĩ Thừa "Cám ơn anh Dĩ Thừa quan tâm, đã khá hơn nhiều, không cần đi bệnh viện, cũng là tự em không cẩn thận, không có nhìn thấy xe của anh Dĩ Thừa. Anh Dĩ Thừa mau vào trong phòng ngồi đi, em pha cà phê giúp anh." Một câu anh Dĩ Thừa hai câu anh Dĩ Thừa, kêu đến Lục Dĩ Thừa trong lòng bốc hỏa! Lục Dĩ Thừa nhìn về phía Cố Nhất Nặc, chỉ thấy cô biểu tình thanh lãnh, không muốn liếc nhìn hắn một cái. "Lục tiên sinh, vừa rồi không phải anh nói muốn tới kèm tôi học bù sao?" Cố Nhất Nặc đột nhiên mở miệng. "Tôi đón em đến Lục gia." Khẩu khí Lục Dĩ Thừa không cho phép cự tuyệt. "Không! Mỗi ngày buổi tối 7 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi, cũng hy vọng Lục tiên sinh đến đây đúng giờ." Thanh âm Cố Nhất Nặc lộ ra một cỗ hàn ý, nói xong liền cất bước đi vào trong nhà. Lục Dĩ Thừa nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng thật áp lực. "Lục thiếu, vào trong ngồi đi, thật phiền cậu đưa Tiểu Nặc về." Cố Tùng Bác khách khí đón chào. Ông ta thật sự hy vọng, có thể giữ được Lục Dĩ Thừa ở lại, như vậy ông ta cũng có thể dò xét Lục Dĩ Thừa, làm sao đem công ty mở rộng đến Đế Đô, như vậy ông ta mới có thể kiếm được càng nhiều tiền! Dã tâm của Cố Tùng Bác đã không phải một cái G thị là có thể thỏa mãn. "Không cần." Lục Dĩ Thừa đi đến bên xe, mở cửa xe. Vừa lúc lầu hai sáng đèn, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Cố Nhất Nặc. Mặc kệ mấy người Cố Tùng Bác nhìn theo, lái xe rời đi. Cố Nhất Nặc vô lực nằm trên giường, lúc này mới phát hiện, tay cô còn đang nắm đôi thiên nga thủy tinh kia, cô lập tức đem đôi thiên nga nhét xuống dưới gối. "Người anh Dĩ Thừa thích là tôi! Từ đầu chí cuối đều là tôi!" "Cố Nhất Nặc, tôi ưu tú hơn cô, còn không phải là cô sinh ra sớm hơn tôi mấy ngày, thật đúng là cho rằng anh Dĩ Thừa chính là của cô? Hiện giờ, thanh danh của cô hỗn loạn, có tư cách gì bá chiếm anh Dĩ Thừa! Cô biết không? Tôi và anh Dĩ Thừa đã phát sinh quan hệ, anh ấy tốt hay xấu, mỗi một lần đều đem tôi lăn lộn muốn chết đi sống lại." "Cố Nhất Nặc, cô biết anh Dĩ Thừa thích tư thế nào không? Kỳ thật, tôi cũng không rõ lắm, rốt cuộc tư thế của chúng tôi mỗi ngày đều không giống nhau." Trong đầu Cố Nhất Nặc không ngừng vang lên những lời kiếp trước Cố Minh Tuyết nhục nhã cô! Mỗi một câu một chữ đều đâm sâu vào tim! Cô gắt gao nắm lấy ga trải giường, muốn cho bản thân thoát ra khỏi ký ức của kiếp trước! Cố Minh Tuyết học sinh giỏi ở đại học H, sau đó vào công ty của Lục Dĩ Thừa làm, hai người mỗi ngày ra vào có đôi, trong mắt người ngoài, Lục Dĩ Thừa cùng Cố Minh Tuyết mới là một đôi trời đất tạo thành. Còn Cố Nhất Nặc cô thì sao? Cô trúng thuốc, cô cùng vô số đàn ông ở khách sạn chơi đùa lăn lộn đến khó coi! Đại học cô cũng chưa có tốt nghiệp, cho dù là ở công ty của Lục Dĩ Thừa, làm nhân viên bưng trà rót nước cũng đều phải có bằng cấp chính quy. Hết thảy những thứ này, đều là Trình Thi Lệ cùng Cố Minh Tuyết làm hại! Lục Dĩ Thừa từ sau khi bị thương, tuy rằng không có tiếp nhận sản nghiệp ở Lục thị, ngắn ngủi ba năm, lại gây dựng được một công ty lớn mạnh vượt trên cả trăm công ty khác làm lũng đoạn thị trường, hắn ở trên đám mây cao ngất phía trên, cô lại hèn mọn bị người giẫm đạp. Cố Nhất Nặc từ trên giường ngồi dậy, nói với chính mình phải bình tĩnh. Cuộc đời này của cô không thể vấp ngã hai lần vì cùng một người được, cô tuyệt đối sẽ không tái giá với Lục Dĩ Thừa! Hiện tại hắn làm hết thảy những chuyện này với cô, đều chỉ là vì ông nội. Hơn nữa, hiện tại cô không có bị hai mẹ con Trình Thi Lệ và Cố Minh Tuyết kia hãm hại, tựa như việc cô bị rơi xuống nước, hắn cũng giống như vậy, không tin cô sao? Chẳng sợ hắn điều tra Hứa Thụy cùng cô có quan hệ gì, lại còn chất vấn cô, rốt cuộc cô và Hứa Thụy là có quan hệ gì! Nếu như thanh danh của cô không tốt, Lục Dĩ Thừa lạnh nhạt vô tình trong trí nhớ của cô sẽ liền trở lại! Nếu, Cố Minh Tuyết đã cùng hắn lén lút ở bên nhau, cô liền cho bọn họ một cơ hội tốt. Theo như hiện tại cô còn chưa có chân chính gả cho hắn, làm hắn sớm cưới người hắn thích là Cố Minh Tuyết, cô cũng có thể thoát khỏi cuộc hôn ước này! ...... Hứa Thụy dắt xe đạp, đi qua cổng, vừa khoá xe xong, có hai người đã đi về phía cậu ấy. "Cậu chính là Hứa Thụy?" "Đúng vậy." "Tìm một chỗ nói chuyện đi, chúng ta có thể giúp cậu thoát khỏi khốn cảnh hiện tại." Hứa Thụy cười cười, "Khốn cảnh? Tôi thì có cái khốn cảnh gì?" "Tên tiểu tử này, miệng còn rất cứng! Theo chúng ta đi!" Hứa Thụy bị hai người này túm lấy kéo đi, đẩy đến bên một chiếc xe màu đen, xe chạy đi không xa, đến một quán cà phê nhỏ thì ngừng lại. "Vào đi!" Hứa Thụy bị hai người này đẩy một phen, cậu ổn định lại thân mình, liếc mắt nhìn hai người sau lưng một cái, tự mình sửa sang lại quần áo trên người cho ngay ngắn, lúc này mới đi vào. Trong một góc quán cà phê, chỉ có một người khách, người đó ngẩng đầu nhìn sang chỗ cậu. Hứa Thụy trực tiếp đi qua, ngồi ở trước mặt người này, "Ông tìm tôi?" "Không sai, tôi tìm cậu tới, là có một việc muốn cậu đi làm, hơn nữa chuyện này đối với cậu chỉ có tốt, không có xấu." "Chuyện tốt gì?" Hứa Thụy cười lạnh, mang theo vẻ châm chọc dò hỏi. "Không phải cậu thích Cố Nhất Nặc sao? Chỉ cần cậu lớn mật theo đuổi cô ta, đem cô ta đuổi tới tay, hai người xảy ra quan hệ, chuyện này liền tính là làm xong, đây là hai mươi vạn, mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ lại cho cậu hai mươi vạn nữa." Hứa Thụy nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy vẻ mặt người này, vừa nhìn những người này, liền không phải người tốt lành gì! "Nếu, tôi không đồng ý thì sao?" "Cậu không đồng ý mà nói, chúng ta đành phải tìm người khác, nếu là người đàn ông khác, chỉ sợ sẽ không giống cậu thương hương tiếc ngọc như thế đâu! Tôi cũng không dám cam đoan, Cố Nhất Nặc sẽ bị chơi thành cái dạng gì!"