Lục Dĩ Thừa nhìn hai bức tranh này, nhìn thế nào cũng không thể nghĩ ra được, đây là tranh Cố Nhất Nặc vẽ. Đặc biệt là nhìn đến bàn tay kia, hắn cảm thấy trong lòng có một loại áp lực nói không nên lời. Phong cách như vậy, làm sao có thể là một cô gái mười tám tuổi như cô vẽ ra? "Bức tranh này, cô có nghĩ tới việc đặt tên hay không." Bạch Duật chỉ vào bức tranh có vài nét bút màu xanh lục, hỏi Cố Nhất Nặc. "Còn không có nghĩ tới." Cố Nhất Nặc lắc đầu. "Gọi là《 trọng sinh 》thì như thế nào?" Bạch Duật nhẹ giọng dò hỏi. Trọng sinh? Tim Cố Nhất Nặc bỗng nhiên run lên. Cô không có trả lời, mà là nâng bước đi đến trước bức họa, trong mắt có thêm vài phần u sầu. "Tên này như thế nào?" Bạch Duật lại hỏi. "Cám ơn Bạch tiên sinh, tôi rất thích." Cố Nhất Nặc nâng tay lên, sờ lên những nét vẽ màu lục trên bức tranh. Bức tranh này, là tác phẩm sau khi cô trọng sinh, gọi là《 trọng sinh 》 bất quá lại rất chuẩn xác. Lục Dĩ Thừa nhìn Cố Nhất Nặc, cảm giác như cô bị một loại ưu thương nồng đậm bao phủ, tựa như ngày đó, ánh mắt cô nhìn hắn, còn có nụ cười kia. Hắn nhìn không thấu cô, nhưng lại biết cô muốn cách xa mình ngàn dặm. Hắn không muốn cưỡng cầu, hẳn là nên buông tay. Nhưng là, chỉ cần cùng cô gặp mặt, hoặc là gặp phải chuyện của cô, hắn sẽ liền mất khống chế, không nghĩ sẽ buông tay, cũng không muốn buông tay. "Bạch tiên sinh, có một vị khách hàng hỏi, có thể mua bức tranh này hay không, nhưng bức tranh này là Cố tiểu thư vẽ, trước đó cũng không có định giá, ngài xem?" "Để Cố tiểu thư tự mình quyết định đi." Bạch Duật nhìn về phía Cố Nhất Nặc: "Cố tiểu thư, cô đồng ý bán ra bức tranh này không?" "Bán ra?" Cố Nhất Nặc chưa từng nghĩ tới. "Vị kia muốn mua bức tranh này, ra giá bao nhiêu?" Bạch Duật hỏi trợ lý bên cạnh. "Một vạn." Lục Dĩ Thừa không vui, "Mười vạn, tôi muốn." Cố Nhất Nặc xoay người, nhìn Lục Dĩ Thừa, "Anh ra giá làm cái gì? Là người khác muốn mua." "Dù sao cũng đều phải bán, đương nhiên là ai ra giá cao thì bán cho người đó, hoặc là một trăm vạn, hai bức này tôi đều muốn." Lục Dĩ Thừa không muốn để tranh cô vẽ, lọt vào trong tay người khác. Cố Nhất Nặc nhìn Lục Dĩ Thừa. Dù sao cũng đều phải bán! Ngữ khí này, thật sự làm người ta cảm thấy thật nhục nhã. Tựa như hôn ước của cô với hắn, tựa như trong thang máy, hắn làm chuyện đó với cô. Dù sao cũng đều phải gả, trong lòng hắn, nhất định nghĩ là cô ước gì được gả cho hắn đi? Cho nên, hắn mới có thể làm như vậy đối với cô, một lần lại một lần muốn cùng cô phát sinh quan hệ. Càng nhục nhã chính là không có tình cảm mà phát sinh quan hệ, không phải là giống như mua bán sao? Cho dù là có hôn ước thì như thế nào, cho dù là kết hôn thì như thế nào! "Ai nói, ai ra giá cao thì bán cho người đó?" Cố Nhất Nặc nổi giận, chất vấn Lục Dĩ Thừa. Lục Dĩ Thừa trầm mặc, hắn nói sai chỗ nào rồi sao? "Cám ơn Bạch tiên sinh, tôi còn không muốn bán." Cố Nhất Nặc nhìn Bạch Duật nhẹ giọng nói, cô đã chẳng còn chút tâm tình nào, chỉ muốn rời khỏi đây, tìm một nơi để bản thân yên tĩnh một chút. "Được, tranh là Cố tiểu thư vẽ, đương nhiên là Cố tiểu thư tự mình quyết định." "Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước, sau này lại đến thăm." "Lúc nào cũng hoan nghênh." "Tạm biệt." Cố Nhất Nặc xoay người, đi ra ngoài. "Cố tiểu thư, xin dừng bước!" Bạch Duật đi lên trước, đem danh thiếp của mình đưa cho Cố Nhất Nặc, "Đây là số điện thoại riêng của tôi, có việc gì có thể trực tiếp gọi vào số này cho tôi." "Được." Cố Nhất Nặc gật đầu. Lục Dĩ Thừa đuổi kịp Cố Nhất Nặc, bước nhanh đi ra ngoài, tâm tình cũng thập phần buồn bực. Hắn đánh xe lại đây, phát hiện Cố Nhất Nặc đã không ở cửa triển lãm tranh. Cô gái này, lại đào tẩu! Hắn đánh tay lái quay đầu xe, nhìn thấy bóng dáng Cố Nhất Nặc, ở đường cái phía trước bên lối đi bộ, đi rất chậm. Dẫm chân ga đuổi theo đi, hạ cửa kính bên ghế phụ xuống, "Lên xe!" Cố Nhất Nặc dừng bước, hít sâu một hơi, mới xoay người lại. "Buông tha cho tôi không được sao? Anh rõ ràng là không thích tôi, không cần phải hi sinh hạnh phúc cả đời, giải trừ hôn ước, anh liền tự do! Sẽ có người còn thích hợp hơn tôi, làm Lục phu nhân!" Lục Dĩ Thừa mở cửa xe, đi đến bên cạnh Cố Nhất Nặc. Thân hình cao lớn, khiến cho cô có cảm giác thập phần áp bức, làm cô nhịn không được lùi về sau một bước. Lục Dĩ Thừa nắm lấy bả vai Cố Nhất Nặc, đột nhiên hôn xuống. Trong lòng Cố Nhất Nặc một trận hoảng loạn, bị hắn gắt gao giam cầm. Nụ hôn này, đối Lục Dĩ Thừa mà nói, là hắn phát tiết, càng như là hắn phản bác. Cô không ngừng lùi về sau, đụng vào thân cây sau lưng, nụ hôn của hắn nhân cơ hội này mà gia tăng, cướp lấy hơi thở của cô! Sức lực chênh lệch nhau rất xa, làm cô không còn chút sức lực phản kháng nào. Bên đường đối diện, một chiếc Porsche ngừng ở ven đường, Cận Tư Nam ghé vào cửa sổ xe, nhìn một màn tình cảm mãnh liệt ở phía đường đối diện. Nếu cậu ta nhớ không lầm mà nói, Lục Dĩ Thừa trước đó vài ngày còn nói với cậu ta, là muốn từ hôn đi? Đây không phải là tự vả vào mặt sao?! "Lục Dĩ Thừa ơi là Lục Dĩ Thừa, anh cũng có một mặt thú huyết sôi trào như vậy! Đúng không?" Cậu ta hỏi người ngồi ở ghế sau. Chỉ thấy người ngồi ở ghế sau, cầm một cái máy ảnh, đặt lên cửa sổ xe, lo chụp hai người ở đối diện, cũng không có đáp lại. "Đem con gái nhà người ta ấn lên trên cây, liền...... Liền...... Aizda thật là chuyện không thể miêu tả." Cận Tư Nam nắm tay lái, đáy mắt tất cả đều là ý cười, "Chụp lại, chụp tất cả lại cho tôi!" "Rõ, Tam thiếu, chụp lại hết!" "Công ty truyền thông của Cận thị, muốn mở công ty con ở G thị, cậu liền đem Lục Đại thiếu trở thành đối tượng quay chụp, chụp đẹp một chút cho tôi, hình ảnh như vậy chụp nhiều lên một tý! Chắc chắn sau này còn có chỗ dùng đến!" "Tam thiếu, không phải chứ? Theo dõi Lục Đại thiếu còn chụp lén, tôi sẽ bị đánh chết!" "Đừng sợ, tôi chống lưng cho cậu." "Tam thiếu, cậu nói, tôi có thể tin sao?" "Có thể! Lăn xuống đi, zoom gần lại cho tôi, không! Đi theo, đi theo Lục Dĩ Thừa, chụp xong tôi muốn xem!" Cận Tư Nam trực tiếp đem người đuổi xuống xe, cậu ta còn phải đi vui vẻ. Lục Dĩ Thừa buông Cố Nhất Nặc ra, nhìn cô hô hấp dồn dập, đột nhiên cảm giác bản thân mình lại xa lạ như vậy, một khi gặp được cô, hắn liền hoàn toàn mất khống chế. Sức lực của Cố Nhất Nặc, đã bị hắn nhiệt tình rút cạn, cả người cô mềm mại vô lực dựa vào thân cây. Cô cảm giác bản thân đã hít thở không thông, thậm chí cả sức lực đẩy Lục Dĩ Thừa ra cũng không có. "Cố Nhất Nặc, tôi nói không thích em lúc nào?" Cố Nhất Nặc ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời hắn nói. Đây là lần đầu tiên, Lục Dĩ Thừa thổ lộ với người khác. Không hiểu tại sao, Lục Đại thiếu mưa bom bão đạn, vào sinh ra tử không sợ, thế nhưng lại khẩn trương! "Ông nội nhớ em, còn ở nhà đợi em, chúng ta về Lục gia." "Là ông nội kêu anh tới đón tôi?" Cố Nhất Nặc đột nhiên hỏi lại. "Không sai." "Ông nội thích tôi, cho nên, anh mới không chán ghét tôi?" Cố Nhất Nặc lại hỏi. Lục Dĩ Thừa gật gật đầu. Hai chuyện này có liên quan gì với nhau sao? Cố Nhất Nặc si ngốc cười, chớp chớp mắt một chút, nước mắt theo gò má chảy xuống, cô hoảng loạn vội vàng lau đi. Lục Dĩ Thừa vừa mới bình phục tâm tình được một chút, lại bởi vì nước mắt của cô mà trở nên bực bội lạ thường.