Lục Dĩ Thừa nhìn đống ảnh chụp trên máy tính, đem ly rượu trong tay một hơi uống cạn, "Tập hợp, thời gian làm nhiệm vụ, đổi lại tối nay 11 giờ." Cận Tư Nam lập tức liếc mắt lên cổ tay, nhìn kim đồng hồ chỉ 22:45 phút. Đm! Trong lòng tức giận mắng một tiếng, Lục Dĩ Thừa đã bước ra ngoài, Cận Tư Nam cũng không dám chậm trễ một đường chạy chậm đuổi theo. Lục Dĩ Thừa cầm súng ngắm trong tay, vừa vặn nhắm chuẩn vào Cận Tư Nam đang chạy. "Lão già quy củ." "Đm! Lại là anh tránh ở nơi an toàn, còn bắt tôi đi đối mặt mưa bom bão đạn! Thật không biết, mấy người trong quân bộ, là mắt mù hay là như thế nào, tôi giống thụ sao? Ông đây một thân chính khí, có chỗ nào giống thụ!" Mấy người ở một bên, nhịn không được cười trộm. Lục Dĩ Thừa cúi đầu kiểm tra súng ngắm trong tay, không chút để ý nói: "Nếu không, thay đổi?" "Không, không, không." Cận Tư Nam liên tục lắc đầu, đùa kiểu gì vậy, kỹ năng của Lục Dĩ Thừa cậu ta chính là theo không kịp! Trang bị xong, Lục Dĩ Thừa xách vali lên, chạy bộ ra ngoài. Tiếng máy bay trực thăng gầm rú vang lên. "Còn năm phút nữa tập hợp! Mọi người động tác nhanh lên một chút." "Lục thiếu đây là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên nhiệm vụ lại thay đổi thời gian? Chẳng lẽ là có kế hoạch mới?" "Không! Là vị hôn thê cùng người chạy mất, trên đầu đội mũ xanh, vội vã hoàn thành nhiệm vụ trở về đoạt lại người." Cận Tư Nam lắp đạn, hướng về phía mấy người đang ở một bên nhướng mày cười, "Có hứng thú nghe nội tình hay không?" "Không có!" Mấy người cùng kêu lên, sửa sang lại trang bị cho tốt, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cận Tư Nam nhún nhún vai, xách ba lo đã đầy đủ trang bị cũng đi ra ngoài. ........ Tin đồn bát nháo trong một đêm đã êm ắng xuống, chuyện này đột nhiên im bặt, nói tiếp theo sẽ còn có tin hot, cũng hoàn toàn không có động tĩnh. Đang trong lúc đắc ý, Trình Thi Lệ giống như là bị dội cho gáo nước lạnh. Bà ta lập tức gọi cho một số điện thoại, mở miệng chính là chất vấn một hồi: "Làm sao vậy? Còn nói hôm nay sẽ có tin hot, sao đến bây giờ đều không có động tĩnh?" "Cố phu nhân, server tê liệt, tôi cảm thấy chúng ta đã bị người khác theo dõi. Số tiền còn lại, tôi từ bỏ, chuyện này, tôi chỉ có thể giúp bà đến đây." "Sao cậu có thể như vậy? Có tiền cũng không muốn kiếm? Cậu không phải xưng là hacker, trong giới đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" "Cố phu nhân, nói vậy mà bà cũng không hiểu, tôi phải đi tránh một thời gian đây." "Có nghiêm trọng như vậy không? Hay là có người cho cậu nhiều tiền hơn, muốn đem chuyện này dẹp yên xuống?" Trình Thi Lệ thử dò hỏi. "Không có, thật sự không có, Cố phu nhân, tôi cúp máy trước!" Tiếp theo, điện thoại bị ngắt, Trình Thi Lệ lại gọi qua, cũng đã tắt máy, bà ta tức giận ném điện thoại di động lên một bên sofa. Rốt cuộc là ai nhúng tay vào chuyện này? Chẳng lẽ là Cố Tùng Bác? Không, nếu Cố Tùng Bác muốn nhúng tay, nhất định sẽ nói với bà ta. Mục đích của bà ta cũng coi như là đạt được, mặc kệ thiếu tin hot phía sau, bà ta cũng có thể tiến hành kế hoạch hai, nhất định phải nhân cơ hội, thừa dịp này hoàn toàn huỷ hoại Cố Nhất Nặc! ...... Cố Nhất Nặc nằm ở trên giường, lật xem tài liệu học tập, cửa mở, Lục lão gia cầm một bó hoa tươi đi đến. "Nhất Nặc, có thể xuất viện." "A? Nhanh như thế ạ!" Cố Nhất Nặc sửng sốt một chút, ngày hôm qua ông còn ngăn cản không cho. "Con không phải nói sao, năm cuối, không thể chậm trễ việc học, nếu con cảm thấy thân thể có thể chịu nổi, ông nội liền dẫn con đi học." "Dạ được, con không có việc gì, con có thể đi học liền." "Được, nhanh đi thu dọn một chút, ông nội đưa con đi." "Dạ, ông nội chờ con!" Thành phố G, Hứa Thụy từ trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm đi ra, trở về phòng học. Cậu hướng về phía Hắn triều Cố Minh Tuyết liếc mắt một cái, Cố Minh Tuyết cũng không cam lòng yếu thế, nâng cằm lên cười khiêu khích Hứa Thụy. Hứa Thụy xoay người, trở lại chỗ ngồi của mình, không tự chủ được ngẩng đầu, nhìn qua chỗ Cố Nhất Nặc, cô không ở đây cũng tốt. "Hứa Thụy, không có chứng cứ, trường bằng cái gì muốn cậu thôi học?" "Đúng vậy! Đây cũng quá không công bằng!" Bạn học bình thường có quan hệ tốt xông tới, vì Hứa Thụy bênh vực kẻ yếu. Cố Minh Tuyết ở chỗ ngồi, nghe các bạn học nghị luận, nắm chặt cây bút trong tay, bên người cô ta mấy bạn học nữ lập tức đứng lên, đi qua chỗ Hứa Thụy. "Còn muốn chứng cứ cái gì, nếu thật sự có chứng cứ, cậu ta còn có thể ở đây? Đã sớm bị bắt lại." Lý Tư Tư nói xong, làm cái ánh mắt khinh thường. "Đúng vậy!" Một người lập tức phụ họa nói theo. "Lý Tư Tư, cậu nói cái gì vậy! Bạn học ba năm, cậu có thể nói như vậy sao?" "Tôi nói thì xảy ra chuyện gì! Hứa Thụy cậu ta dám làm không dám nhận, Cố Nhất Nặc đính hôn rồi vứt bỏ cậu ta mà thôi, lại không phải chuyện quá quắc gì. Theo tôi thấy, Cố Nhất Nặc cũng không phải cái thứ tốt lành gì, rõ ràng bản thân và Hứa Thụy ở bên nhau, còn vu cáo em gái mình, còn nói cái gì, là Minh Tuyết đẩy cô ta xuống nước! Hai người kia, chính là cá mè một lứa." Hứa Thụy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lý Tư Tư. Lý Tư Tư bị ánh mắt này dọa sợ, nuốt nuốt nước miếng, không dám nói thêm gì nữa. Đột nhiên trong phòng học an tĩnh lại, không biết là ai kêu lên một tiếng: "Cố Nhất Nặc." Ánh mắt mọi người, đều hướng nhìn Cố Nhất Nặc, đặc biệt là Cố Minh Tuyết, trong mắt nhanh hiện lên một tia hận ý, Cố Nhất Nặc còn dám vác mặt tới trường học, ba cũng đang lo cho cô ta tạm nghỉ học! Cố Nhất Nặc đi đến trước mặt Lý Tư Tư, lạnh lùng cười, "Lý Tư Tư, cậu vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa." Lý Tư Tư bị một câu này kích thích một chút, nâng cằm lên nhìn Cố Nhất Nặc, "Tôi nói thì xảy ra chuyện gì? Hứa Thụy chính là tội phạm giết người, mà cô chính là lục trà kỹ nữ, đều phá thai, có còn biết xấu hổ hay không!" "Lý Tư Tư, cậu nói cho rõ ràng một chút, cậu nói Hứa Thụy là tội phạm giết người? Còn tôi phá thai?" "Không sai! Hứa Thụy chính là tội phạm giết người, cô và cậu ta ở rừng cây nhỏ hẹn hò nhau mang thai, rồi mới đi phá thai, đây là chuyện mọi người đều biết." Cố Nhất Nặc không hề lên tiếng, đem bút ghi âm trong tay ghi âm ra, vừa mới rồi Lý Tư Tư nói, tất cả đều bị ghi âm lại, Lý Tư Tư nghe giọng nói của chính mình trong lòng cả kinh, duỗi tay muốn đoạt lấy bút ghi âm, Cố Nhất Nặc lại nhanh hơn cô ta một bước. "Cố Nhất Nặc, cô muốn làm cái gì?" "Tôi muốn làm cái gì? Tôi muốn hỏi cậu một chút, cha mẹ cậu cực cực khổ khổ, cho cậu tới trường tốt nhất thành phố G học, chính là vì muốn cậu nịnh bợ người khác sao? Mà cậu há mồm, cũng chỉ biết chửi bới người khác sao?" Một câu này, chọc trúng chỗ đau nhất của Lý Tư Tư, cô ta sắc mặt cứng đờ lại trắng bệch, một cỗ cảm giác tự ti mãnh liệt ập vào trong lòng. Nhà cô ta rất nghèo, ở trong thành phố G, cô ta cảm thấy bản thân không dám ngẩng đầu, cho nên mới leo lên nhà có tiền là Cố Minh Tuyết. Chuyện này tất cả mọi người không biết, cô ta che giấu cũng thật tốt, cô ta sợ người khác biết sẽ xem thường cô ta, Cố Nhất Nặc làm sao lại biết được?