Vẻ mặt của Lục phu nhân chuyển từ xanh sang trắng rồi đến đỏ bừng, cuối cùng lại chuyển về màu xám xanh, đưa mắt lườm Cố Nhất Nặc "Cô đi theo tôi!" "Mẹ, chúng ta đi thay quần áo trước đi đã." Lục Tử Duệ ôm bả vai Lục phu nhân đi về phía thang máy. Cố Nhất Nặc nhìn theo Lục phu nhân đã đi được một đoạn, do dự không biết có nên đi theo hay không, sườn xám đặt may thủ công chắc chắn như vậy sao có thể bục chỉ thành thế này được chứ. Nhất định là Đỗ Thiên Thiên làm! "Đi thôi, Cố Nhất Nặc, cô tôi gọi cô đó!" Đỗ Thiên Thiên đi lên trước, túm Cố Nhất Nặc theo sát Lục phu nhân và Lục Tử Duệ. Trở về phòng, Lục phu nhân không nói hai lời liền xoay người cho Cố Nhất Nặc một cái tát! "Mẹ!" Lục Tử Duệ thất thanh kêu lên, lại nhìn sang Cố Nhất Nặc, phát hiện Cố Nhất Nặc cũng không có phản ứng gì quá lớn. Cái tát này còn kinh động tới hai người khác đang ngồi trong phòng là Lục Bẩm Sâm và Cố Tùng Bác. "Cô mua cho tôi cái thể loại quần áo gì thế hả? Bây giờ tôi thành trò cười cho đám người đó rồi, cô vừa lòng chưa? Cô cố ý đúng không? Cố Nhất Nặc! Tôi vừa nhìn thấy cô là đã thấy chẳng có gì tốt lành!" Lục phu nhân nói xong, lại giơ tay chuẩn bị đánh tiếp. Lục Tử Duệ lập tức ngăn lại, "Mẹ, mẹ bớt giận, bớt giận chút đi. Quần áo may tốt như vậy sao tự dưng lại bục chỉ được?" "Con hỏi nó đi! Quần áo là nó mua cho mẹ!" Lục phu nhân chỉ vào Cố Nhất Nặc, hận không thể lột da rút gân cô ra! Khắp giới quý tộc đều biết hết rồi, sau này bà làm sao mà ra khỏi cửa được đây? Hiện tại, đám người đó còn đang ở đại sảnh, không biết đã cười nhạo hả hê đến mức nào rồi! Cố Nhất Nặc thật đúng là khắc tinh của bà, nếu như để Cố Nhất Nặc gả vào Lục gia thì bà đừng mong có ngày nào được yên ổn. "Chuyện là như thế nào? Tiểu Nặc, xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Tùng Bác vội vàng bước tới nhìn Lục phu nhân tươi cười, "Lục phu nhân, trước tiên cô đừng nóng giận, có phải là có hiểu lầm gì hay không?" Cố Nhất Nặc vừa thấy Cố Tùng Bác, tim bỗng nhiên trầm xuống, sao ông ta lại ở đây? "Hiểu lầm? Cố Tùng Bác, ông hỏi đứa con gái rượu của ông đi, hỏi xem cô ta đã làm ra chuyện tốt gì!" Lục phu nhân tức giận muốn bể phổi, vứt lại một câu, sau đó xoay người đi vào phòng trong. Đỗ Thiên Thiên lập tức đi theo sau, lúc này cô ta làm sao mà bỏ qua, phải đi theo châm lửa thổi gió thêm vài câu mới được. "Xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Nặc?" Cố Tùng Bác hỏi Cố Nhất Nặc. Lúc nãy ông ta vừa đưa bản kế hoạch dự án cho Lục Bẩm Sâm xem, Tiểu Nặc làm sao mà lại chọc cho Lục phu nhân nổi đại hoả lên như thế! "Quần áo là hàng cao cấp, nhất định là có người động tay động chân." Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng nói. Lục Tử Duệ gật gật đầu, "Ai lại dám có lá gan lớn đến thế, dám giờ trò với ý phục của mẹ, hại mẹ xảy ra chuyện xấu hổ như thế." "Y phục từ chỗ tôi đưa đến cho phu nhân chưa từng có ai tiếp xúc qua cả." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng giải thích. Lục Bẩm Sâm lúc này cũng coi như là hiểu biết tiền căn hậu quả mọi chuyện, vợ ông yêu nhất chính là mặt mũi, lần này xảy ra chuyện xấu hổ như thế, chỉ e là Lục gia sẽ chẳng được yên ổn một thời gian dài. "Lục tiên sinh, tôi hy vọng ngài có thể điều tra cho rõ ràng, cho tôi một chút công bằng." Cố Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lục Bẩm Sâm. "Được, con yên tâm, ta sẽ điều tra rõ ràng." "Cố Nhất Nặc, nếu như lúc đưa y phục đến cô động tay động chân vào thì sao?" giọng nói của Đỗ Thiên Thiên đột nhiên vang lên, "Cô bớt có ở đây vừa ăn cướp vừa la làng, người khác không biết bộ mặt thật của cô, nhưng tôi đây thì thấy rõ! Cô còn ở đây giả vờ ngây thơ vô tội gì chứ!" "Vậy sao? Tôi giả vờ vô tội? Hay là có người nào đó sợ điều tra ra cái gì thì sẽ không xong?" Cố Nhất Nặc đáp trả thẳng thừng. Ngày hôm nay, cô nhận hết nghẹn khuất, cô tuyệt đối sẽ không như kiếp trước, nhục nhã nhẫn nhịn để người ta giày vò! "Cô bị nghe nhìn lẫn lộn à!" Đỗ Thiên Thiên phản bác lại. Cô ta mới không sợ! Ai có thể chứng minh là cô ta làm? Ngược lại ai có thể chứng minh không phải Cố Nhất Nặc làm đâu! Hiện giờ, chỉ cần cô cô tin rằng Cố Nhất Nặc làm là được rồi! Lục phu nhân thay xong quần áo, lạnh mặt từ trong phòng đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nhất Nặc. Hiện giờ trong đầu bà chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, đó chính là buổi tiệc sinh nhật hôm nay, bà bị xấu mặt, biến thành trò cười cho người ta! Nếu không phải tại Cố Nhất Nặc, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, bà vốn đã không thích Cố Nhất Nặc, hiện giờ quả thực đã đạt tới mức độ càng nhìn càng thấy ghét. Lục phu nhân đi đến một bên sô pha, ngồi xuống, nhìn đến bản kế hoạch đang mở ra đặt ở trên bàn, Lục phu nhân đưa tay cầm lên, mới xem qua vài dòng liền cười lạnh, "Bộp" một tiếng ném trở lại trên bàn! Một kẻ lòng muông dạ thú thì có thể dạy ra được đứa con gái tốt lành gì! "Đây là cái gì? Cố Tùng Bác, con gái ông đáng giá như vậy sao? Leo lên được Lục gia liền cho rằng chúng tôi đây là kẻ ngốc, là cây rụng tiền?" Lục phu nhân khắt nghiệt lên tiếng. "Lục phu nhân, tôi nghĩ là cô có chút hiểu lầm." Cố Tùng Bác thử giải thích. "Hiểu lầm?" Lục phu nhân đứng lên, cầm bản kế hoạch hung hăng ném vào mặt Cố Nhất Nặc! "Cha con nhà các người giống như là một đôi ăn mày! Không, còn chẳng bằng ăn mày! Cố Nhất Nặc, cô thật sự cho rằng cô có thể bước được vào cửa Lục gia? Gả cho con trai tôi? Cô nằm mơ!" "Lục phu nhân." Cố Nhất Nặc gọi một tiếng, ngẩng đầu nhìn bà ta, "Nếu như bà có thể làm chủ, giải trừ hôn ước, tôi đây vô cùng cảm kích." Lục phu nhân lập tức lại bị thái độ của Cố Nhất Nặc chọc giận, còn ở trước mặt bà giả thanh cao?! Cố Nhất Nặc, Cố gia bởi vì cuộc hôn sự này mà được bao nhiêu là lợi ích? Còn dám mở mồm ra với bà như vậy! "Tham tiền như vậy sao cô không đi bán thân đi! Cô như vậy cũng chưa tới một ngàn đồng bạc một đêm đi? Một tỷ? Cố Nhất Nặc, cho dù là cô có bị cả ngàn người cưỡi qua, quỳ dưới đũng quần cả vạn người cũng không tới cái giá đó đâu!" "Minh Lan! Em nói như vậy mà nghe được sao?" Lục Bẩm Sâm quát lớn một tiếng. "Mẹ, con biết mẹ tức giận, nhưng mà những lời này......" Lục Tử Duệ nhìn về phía Cố Nhất Nặc, "Chị dâu nhỏ, chị đừng để bụng, mẹ em là bị tức giận đến mụ mị đầu óc thôi." Cố Nhất Nặc hít một hơi thật sâu, cùng một lời nói, nghe qua hai lần, thì ra cũng không nặng lòng đến vậy, trái lại lúc này đây cô cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng. "Lục tiên sinh, Lục phu nhân, lần gặp mặt này gây ra rắc rối cho mọi người, tôi rất xin lỗi, thật ra tôi cũng không muốn gả cho Lục Dĩ Thừa, không muốn gả vào Lục gia, hôn nhân bất bình đẳng như vậy tôi cũng sẽ không hạnh phúc, hy vọng hai người có thể suy xét cho cẩn thận, huỷ bỏ cuộc hôn ước này, cám ơn." Cố Nhất Nặc thành khẩn nhìn hai người nói. "Tiểu Nặc, con đang nói cái gì vậy! Mau xin lỗi Lục tiên sinh và Lục phu nhân!" Cố Tùng Bác cuống quýt, những lời này sao có thể tuỳ tiện nói ra! Đỗ Thiên Thiên ở bên cười lạnh một tiếng, "Cố Nhất Nặc, thủ đoạn thật cao siêu ha, anh họ tôi bị cô mê loạn đến đầu óc choáng váng, cô còn không phải là ỷ vào cái này nên mới dám kiêu ngạo như vậy mà ở đây nói chuyện với cô của tôi sao?" Cố Nhất Nặc không trả lời, bước tới trước giáng cho Đỗ Thiên Thiên một cái tát! Đỗ Thiên Thiên bưng mặt, không thể tin được là Cố Nhất Nặc lại dám đánh mình! "Cô dám đánh tôi?!" Cố Nhất Nặc nâng tay lên, lại một cái tát nữa giáng xuống, "Không sai, cái tát vừa rồi là bởi vì chuyện lần trước tôi bị thương, còn cái này là vì chuyện hôm nay." "Cố Nhất Nặc!" Đỗ Thiên Thiên nổi giận, đang chuẩn bị đánh trả liền bị Lục Tử Duệ chắn ở trước mặt, "chị họ, chị có giáo dưỡng thì có chuyện gì nên nói chuyện cho đàng hoàng!" "Lục tiên sinh, Lục thái thái, hy vọng mau chóng nhận được hồi đáp của hai người, cáo từ." Cố Nhất Nặc nói xong, xoay người rời đi. - --### Xin lỗi mọi người nhiều vì drop truyện lâu như vậy. Mị đã trở lại rồi, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.