Minh Lăng về đến nhà, quản gia James là Beta đang ở sân nhận ra cậu liền lộ vẻ rất không đồng tình, “Cậu chủ, cậu cứ thế ra ngoài cực kỳ không ổn.” Minh Lăng cười cười xin lỗi ông, “Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không thế nữa.” Sau này thực sự sẽ không nữa. Không bao lâu nữa cậu sẽ được ghép cho Alpha nào đó, không còn là người nhà này nữa rồi. Minh gia là danh gia vọng tộc, có rất nhiều nhân tài vĩ đại. Quốc hội hiện nay, ba trong số mười ba chiếc ghế ở Thượng nghị viện, một trăm hai mươi chiếc ghế ở Hạ nghị viện, đều có không ít người nhà họ Minh. Minh gia có thể nói là dòng họ quý tộc tinh hoa nhất nhì đế quốc. Nhưng nhà Minh Lăng, chỉ coi như một nhánh. Tuy là nhánh nhà khác, song cũng thuộc trung tâm quyền lực. Chủ nhân Minh Hy hiện tại tuy mới ba mươi tuổi đã mang quân hàm Trung tướng, lại kiêm chức phó hiệu trưởng trường quân đội đế quốc, là thần tượng của cả một thế hệ Alpha, Beta trẻ tuổi. Vì sao chỉ nhắc đến mỗi Minh Hy? Vì ở nhà chỉ còn mỗi Minh Hy và Minh Lăng. Đại tướng Minh Trạm tức bố Minh Hy đã chết trận lúc Minh Hy mười hai, mười ba tuổi, người mẹ Omega của anh quá đớn đau suốt nửa năm sau đó nên cũng ra đi trong tức tưởi. Kể từ đó, Minh Hy thành mồ côi, nhưng thời điểm bấy giờ anh đã theo học trường quân đội, ít khi về nhà, thân phận mồ côi tựa hồ không ảnh hưởng quá lớn đến anh. Minh Lăng không phải em ruột Minh Hy. Người mẹ Omega của Minh Hy lúc sinh anh xảy ra tình trạng mất năng lực sinh sản sau này, bởi vậy Đại tướng Minh Trạm chỉ có anh là người kế thừa duy nhất. Minh Lăng là đứa bé Đại tướng bế về nhà trước khi chết trận, nghe nói là tìm thấy trên một tinh cầu hoang vu, vì cậu là Omega nên được Đại tướng nhận nuôi, nhưng theo những gì Minh Lăng tự tìm hiểu thì, khả năng lớn cậu là người đế quốc Ansa. Khi ấy Đại tướng đang chỉ huy quân chiến đấu với Ansa, cậu là tù binh thường dân, bé lít nhít, lại còn là Omega, có ưu thế, nên may mắn được Đại tướng nhận nuôi. Việc nhận nuôi cậu cũng dễ hiểu. Vợ Đại tướng Minh Trạm đã mất khả năng sinh đẻ, không thể sinh con được nữa, hai người chỉ có một đứa con Alpha, đứa con lại còn theo học trường quân đội từ nhỏ, sau này sẽ hiến cả cuộc đời cho quân đội, họa hoằn mới về nhà một lần. Đại tướng thì luôn phải ở tiền tuyến, chỉ còn lại vợ ông ở nhà, cô đơn tột độ, Đại tướng dẫn một đứa bé Omega về giúp người ấy nguôi nỗi đơn côi, cũng là chuyện thường tình thôi mà. Nhưng Minh Lăng cảm thấy mình như sao chổi, được Đại tướng mang về nhà chưa lâu, ông vừa lên tiền tuyến đã chết trận, mà mẹ nuôi cũng không nén nổi nỗi đau, chỉ trong thời gian ngắn đã thương tâm đến chết. Minh Lăng là con nuôi của Đại tướng Minh Trạm, còn là Omega, dĩ nhiên đãi ngộ khác bình thường. Cậu không bị nuôi trong trung tâm chuyên nuôi dưỡng Omega mà được người giám hộ Minh gia nuôi. Vốn dĩ cậu bị đưa đến trung tâm nuôi dưỡng Omega mới đúng, Minh Hy lại nói hy vọng cậu có thể ở nhà, trung tâm nuôi dưỡng Omega mới không mang cậu đi. Minh Lăng nghĩ, giả sử trước kia cậu đến trung tâm, có khi hiện tại sẽ không phải chịu nỗi đau sống không bằng chết này. Cậu sẽ không yêu chính anh trai mình, sẽ không phải ao ước mình không phải Omega thì tốt biết mấy, sẽ không khổ đau vì phải kết hợp cùng một Alpha chưa bao giờ gặp. Cậu sẽ như đa số các Omega khác, chờ mong người chồng Alpha xa lạ của mình xuất hiện, hân hoan và hãnh diện vì điều đó, còn cảm thấy thiêng liêng và hạnh phúc vì được sinh con cho anh ta. Minh Lăng ở nhà suốt đến năm mười ba tuổi mới theo học trường nội trú Omega. Tuy là trường nội trú, nhưng cuối tuần cậu được về nhà, những dịp nghỉ lễ cũng được ở nhà. Minh Hy làm anh trai dù hay cứng nhắc và nghiêm chỉnh nhưng đối xử với cậu tốt lắm, hễ rỗi rãi là anh lại về nhà bầu bạn với cậu. Omega định mệnh của anh vẫn chưa xuất hiện, nhưng xét thành tích lẫn chức vụ của anh, thừa sức có thể tự chọn một Omega làm bạn đời, chỉ tiếc là anh không làm vậy. Minh Lăng không hỏi anh nguyên do, chỉ phỏng đoán, có lẽ Minh Hy sợ lập gia đình rồi, cậu ở nhà sẽ mất tự nhiên, nên anh vẫn cứ trì hoãn hôn sự. Rồi cậu lại nghĩ, sau khi cậu cưới, chắc sau đó không lâu anh cũng sẽ cưới nhỉ? Nghĩ đến việc sẽ có một Omega làm vợ anh, được anh đánh dấu, hai người ân ái, sinh con, Minh Lăng lại cảm thấy hết sức đau lòng. Dạo gần đây cậu liên tục bị cảm xúc này tra tấn đến suy sụp. Minh Lăng đi tắm rửa, dùng máy đo kiểm tra thử tình hình chất dẫn dụ của cậu, phát hiện đã tăng thêm một vòng nữa. Bị chất dẫn dụ của Alpha ảnh hưởng, chất dẫn dụ của cậu càng ngày càng tỏa ra chạm mức kỳ trưởng thành. Bác sĩ đưa kết quả cho hay, phải ba bốn tháng nữa cậu mới đến kỳ động dục, cậu lại láng máng thấy có lẽ mình không chờ lâu nổi như vậy. Tình cảm yêu đương lẫn chất dẫn dụ của Alpha đều góp phần thúc đẩy tốc độ kỳ động dục. Minh Lăng có phần nôn nóng mà chau mày, ngồi trước bàn lôi hộp quà ra, mở hộp, bên trong còn một cái hộp nhỏ, trong hộp nhỏ là một chiếc ghim cài áo có màu trắng đen là chủ đạo. Ghim cài là do cậu tự thiết kế nhưng không biết làm sao để làm, đành phải cầm đến cửa hàng trang sức đặt làm. Chính giữa chiếc ghim cài hổ phách là một nụ hoa bé xíu được bao bọc. Minh Lăng cầm chiếc ghim cài nhìn ngắm một hồi, lại cất vào hộp. Ngoài chiếc ghim cài, còn một tấm áo sơ mi, Minh Lăng cũng lôi áo ra ngắm. Cậu hơi hối hận vì mình chẳng học may, cho nên áo cũng phải đi đặt. Ngồi đực một chỗ cũng không có ích gì, không giải quyết được vấn đề, cuối cùng Minh Lăng đành định thần trở lại khỏi trạng thái đờ đẫn nóng ruột, xuống bếp giúp thím đầu bếp nấu cơm. Minh gia là nhà quý tộc nhưng nhà ít người, chỉ có hai chủ nhân, hai vị chủ nhân lại còn ít ở nhà. Phần lớn thời gian Minh Hy không ở tiền tuyến thì ở tổng bộ quân đội, Minh Lăng nội trú ở trường, nên trong nhà không có mấy người hầu, ngoài ông James làm quản gia cũng chỉ còn thím Bates Beta là đầu bếp, còn lại đều là người máy trí tuệ nhân tạo. Thím Bates quý Minh Lăng phải biết, lúc này đùa vui với cậu, “Lăng Lăng sắp cưới rồi, đến lúc đó thím cũng phải đi theo để chăm sóc cháu.” Minh Lăng nhìn bà một cái, hơi cúi đầu, đeo găng tay lấy mẻ bánh ra khỏi lò nướng, “Còn lâu mà thím.” Thím Bates cười, “Lâu gì mà lâu, cùng lắm hai ba tháng nữa rồi. Thím nghĩ hoài không biết chồng Lăng Lăng thế nào đây. Nếu không phải lính thì tốt quá, có thể ở nhà, có nhiều thời gian kề cận cháu hơn, chứ không như thiếu gia, mấy tháng mới về nhà một lần.” Minh Lăng cắn răng, ra khỏi bếp, “Thím à, không cần dỗ cháu vui đâu. Cháu đâu có biết ai được chọn.” Thím Bates nghĩ cậu thẹn thò, bèn nói, “Đại thiếu gia làm Tướng, nhờ cậu ấy mượn quan hệ đi tra ở trung tâm, chẳng phải sớm biết là ai ư?” Minh Lăng không trả lời bà. Cậu tuyệt đối không muốn biết đối phương là ai. Tâm trạng cậu mới khá lên một chút, lại nghe Bates nói vậy liền tiếp tục sa vào đau khổ. Nghĩ đến cảnh mình ở bên một Alpha không phải Minh Hy, bị anh ta ôm, bị anh ta đánh dấu, cậu lại khó lòng chịu đựng được. Nỗi đọa đày này cứ dai dẳng đến chiều tối, thì đầu cậu đau ong ong, bắt đầu sốt. Tuy kỹ thuật y học của đế quốc đã phát triển đỉnh cao nhưng lâu nay cơ thể Omega thường yếu ớt, dễ sinh bệnh dù chỉ vì nguyên nhân vặt vãnh. Thế nên mới hay có chuyện, thuốc mà rất nhiều Alpha lẫn Beta dùng được, Omega lại không thể sử dụng. So với Alpha lúc nào cũng mạnh mẽ thì thể chất mang thai của Omega lại có vẻ được tạo hóa đặc biệt đối đãi hơn, rất nhiều loại thuốc có thể ảnh hưởng tới khả năng sinh đẻ của Omega, chỉ có rất ít loại thuốc dùng riêng cho Omega mới không gây ảnh hưởng. Nhằm đảm bảo khả năng sinh đẻ của Omega, đế quốc cấm rất nhiều loại thuốc đối với Omega, không cho phép Omega uống. Minh Lăng rức đầu nhưng không báo, lại bị máy đo trong phòng ngủ phát hiện, báo động đến phòng quản gia. Quản gia James vào phòng ngủ cậu, muốn đưa cậu đến bệnh viện, “Cậu chủ, cậu sốt rồi, chúng ta nên đến bệnh viện khám.” Minh Lăng nhìn lên máy đo nơi đầu giường, mới 37.8 độ thôi, liền lắc đầu, “Ông James, cháu không đi đâu, ông biết nhiệt độ này bác sĩ cũng không cho thuốc đâu mà. Cháu chỉ sốt nhẹ, rót cho cháu cốc nước, cháu uống rồi ngủ một giấc, sáng mai dậy sẽ đỡ liền.” James ngẫm nghĩ, sai người máy đi rót nước, còn ông vắt khăn lau mặt cho cậu. Minh Lăng rất đẹp. Vốn Omega dù là nam hay nữ cũng đều xinh đẹp, nhưng trong số các Omega, Minh Lăng thuộc diện vẻ ngoài xuất sắc hơn hẳn. Tiếc là Minh Lăng chưa từng để tâm đến diện mạo mình. Một Omega, kể cả có đẹp hay không cũng chỉ là cái máy đẻ, diện mạo có tác dụng gì? Lúc này đây, gò má Minh Lăng đỏ bừng bởi cơn sốt, càng tôn vẻ đẹp nơi cậu lên diễm lệ, hớp hồn hơn bao giờ hết, ngay cả ông quản gia cũng khen, “Ai được chọn ghép đôi cùng cậu chủ là người may mắn cực kỳ.” Minh Lăng không đáp lời ông, đầu óc nhức buốt rồi lại bi ai vì người được chọn ghép đôi cùng mình. Có lẽ đối phương đang chờ mong, chờ mong một Omega có thể trở thành bạn đời của anh ta, nhưng người như cậu, đã có người thương trong tâm tưởng, không thể thâm tình ngày sau cùng anh ta. Minh Lăng uống nước, nhắc James đi, bị sốt nhẹ và đau đầu hoàn toàn không thể ngủ, trân trân nhìn trần nhà. Đồng thời miên man nghĩ ngợi. An An nói cậu thích nghĩ xiên nghĩ quàng chính là một căn bệnh, trị không dứt. Cậu cười khổ, trộm nghĩ bản thân cậu cũng mong mình đừng nghĩ quàng nghĩ xiên nữa đây, song điều này không thể khống chế. Là một Omega, cậu biết mình có trách nhiệm và nghĩa vụ gả cho Alpha, hơn nữa còn phải sinh con. Nó không chỉ là nghĩa vụ của công dân đế quốc, nó còn là nghĩa vụ của sinh mệnh cơ thể cậu, cậu có trách nhiệm duy trì thế hệ sau. Nhưng là một con người có suy nghĩ, cậu không thoát khỏi ích kỷ, mong mỏi được ở bên người mình yêu, dầu cho cậu biết anh hai không có thứ tình cảm đó đối với cậu, cậu vẫn ảo tưởng anh là chồng mình. Minh Lăng vừa sốt vừa đau đầu, thêm một đêm mất ngủ, nghĩ ngợi lung tung, sang ngày hôm sau bệnh càng trở nặng, sốt tới 38 độ. Bị sốt, cậu vẫn ngồi đọc sách trong thư phòng. An An gọi điện cho cậu, thấy mặt cậu đỏ bèn trêu chọc, “Ơ mấy tháng nữa bồ mới đến kỳ động dục mà, sao chưa chi đã nom khát tình thế kia?” Minh Lặng biết thừa cậu ta cợt nhả, chỉ nói, “Tớ bị sốt.” An An “a” một tiếng, luống cuống xin lỗi, “Sốt rồi, đi viện chưa?” Omega ốm không có đơn thuốc nào hết, cảm nhẹ cũng phải đi viện, vì Chính phủ sợ Omega tự tiện dùng thuốc sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ. Minh Lăng bảo, “Mới 38 độ, chưa đủ chuẩn đi bệnh viện. Bồ có việc gì không?” An An thấy cậu ốm, thế là không ăn nói độc địa như thường lệ nữa mà nghiêm túc hỏi, “Định hỏi bồ biết chồng bồ là ai chưa?” Minh Lăng đáp, “Biết sao được. Ít cũng phải mười hôm nữa mới biết. Dạo này bồ ở trường thế nào?” An An nói, “Còn thế nào nữa? Như cũ thôi. Mấy bữa nay tớ thấy mình là lạ nên đến trung tâm kiểm tra, chưa có kết quả, nhưng bác sĩ nói tớ sắp đến thời gian trưởng thành rồi, nhiều nhất là một năm nữa. Haiz, trước không nên chê cười bồ mới phải, giờ cũng đến lượt tớ.” An An lớn hơn Minh Lăng hai tuổi, nhưng đầu óc đầy ắp những ý nghĩ quái gở. Bạn bè cùng lứa cậu ta đều đến kỳ trưởng thành hết rồi mà cậu ta vẫn chưa có phản ứng. Thời gian trưởng thành của Omega khác nhau tùy cơ địa, sớm là mười ba tuổi bắt đầu kỳ động dục đầu tiên, muộn nhất cũng có trường hợp ba mươi tuổi mới có kỳ động dục đầu. Dù vậy, hầu hết vẫn nằm trong khoảng mười bảy đến hai mươi tuổi. Năm nay Minh Lăng mười chín, nghĩa là thuộc trường hợp bình thường. Trước cậu hay nói thần kinh não An An chập cheng nên cả kỳ động dục cũng chập cheng theo, không ngờ cậu ta cũng sắp sửa đến kỳ. Cậu bèn bảo, “Đừng lo, sớm muộn gì cũng đến, đến sớm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.” Thời gian mấy tháng trước khi chính thức trưởng thành, cơ thể Omega biến đổi rất lớn, phát triển nhanh chóng, dẫn theo tinh thần Omega trong thời kỳ này vô cùng nhạy cảm và mất an toàn. Không chỉ tinh thần yếu đuối mà cơ thể cũng yếu hơn mọi khi, Minh Lăng hay nghĩ nhiều, nhất định cũng có liên quan đến việc kỳ động dục của cậu tới sớm. An An nói, “Tớ cũng biết đến càng sớm càng tốt, có thể chọn một Alpha sớm tránh cho mấy anh tốt bị chọn hết. Cơ mà nè, bồ cứ cho tớ dè dặt một chút đi.” Minh Lăng nghĩ, tớ lo cho bồ đúng là lo bò trắng răng, không khỏi thốt, “Bồ chọn sớm đi, biết đâu năm sau Alpha được nhập vào hệ thống đều rất tốt.” Kho số liệu Alpha là phải khi Alpha hai mươi tuổi mới có thể bỏ số liệu của họ vào được. An An lại tiếp, “Tớ không ưa mấy đứa Alpha hai mươi tuổi non choẹt đâu, tớ thích lớn tuổi ấy, từng trải, lại biết thương yêu Omega trên giường, chứ mấy đứa Alpha non choẹt mới dứt hơi sữa chỉ biết có bản năng, khác gì dã thú. Cỡ ba mươi hay bốn mươi tuổi là tốt nhất, tớ hỏi thăm thử rồi, hiện nay Alpha ưu tú ba mươi bốn mươi tuổi còn độc thân cũng chỉ có mười mấy người.” Minh Lăng lại nghĩ, với cái tính An An, hoàn toàn khỏi cần lo cậu ta bị chứng trầm cảm lâm sàng trước giai đoạn trưởng thành. Các Omega đều luôn nhất nhất mong muốn một Alpha bầu bạn cả đời, cậu thì thấy An An lại muốn thử hẳn mấy người cơ. Cậu nói vỏn vẹn, “Hy vọng bồ có thể chọn được một trong số mười mấy người ấy.” An An hí hửng, “Haiz, tớ cũng mong vầy. Tớ thấy anh trai bồ tuyệt đấy, anh ấy Trung tướng, đáng nhẽ được tự chọn Omega từ lâu, sao anh ấy chưa cưới hỏi gì vậy?” Minh Lăng bị câu này của cậu ta chọc suýt nữa đập bàn đứng dậy, hên là cậu nhịn xuống được, điềm nhiên nói, “Tớ cũng không rõ.” An An bảo, “Gen anh bồ hẳn tốt lắm thì cũng được chọn ghép đôi sớm rồi chứ nhỉ, thế mà chưa có kết quả. Theo như tớ được biết, lắm trai gái trường mình muốn được gả cho anh bồ lắm.” Minh Lăng chả muốn nói gì nữa, một hồi lâu lắc sau mới kết thúc cuộc đối thoại, “Tớ sốt đau đầu quá, An An, gác máy nhé. Bao giờ bồ có kết quả kiểm tra cụ thể, báo lại tớ nghen.” Ngắt máy với An An, cậu hít sâu một hơi, lại nghĩ hay là mình cũng bị chứng trầm cảm lâm sàng trước giai đoạn trưởng thành rồi, phiền chết được. Kỳ thực cậu cũng thấy lạ, cớ sao anh hai vẫn chưa ghép đôi với Omega nào? Số liệu của anh nhập vào hệ thống đã mười năm, mười năm qua, có biết bao số liệu Omega được đối chiếu với anh ấy, mà sao lại không có ai thích hợp? Cậu càng nghĩ càng điên đầu, cuối cùng không nghĩ nữa. Đến ngày thứ ba, cơn sốt của Minh Lăng vẫn không thuyên giảm. Quản gia James mặc kệ lời cậu, dứt khoát chở cậu đến bệnh viện. Bác sĩ nói đây là tình trạng bình thường trước khi đến kỳ động dục đầu tiên, chưa sốt đến 39 độ thì chưa cho thuốc, chỉ để cho về nhà dưỡng bệnh, đắp khăn lạnh lên trán là được. Quản gia James đành đưa Minh Lăng về nhà. Ngày thứ tư, cơn sốt vẫn thế, chỉ xấp xỉ độ 38. Tối cậu ngủ không sâu, hơn nữa cơ thể còn hết sức mẫn cảm, nên khi mùi chất dẫn dụ của Minh Hy quẩn quanh nơi cửa phòng, cậu đã bừng tỉnh. Minh Hy đến bên giường cậu ngồi xuống, nhìn mặt cậu qua lớp ánh sáng mỏng tang, vươn tay sờ trán cậu. Cậu lào thào, “Anh hai về rồi à? Qua sinh nhật anh rồi anh mới về. Hôm qua có gọi điện cho anh, sĩ quan của anh nhắn không chuyển máy cho em được.” Minh Hy chỉnh đèn phòng sáng hơn chút đỉnh, nhìn khuôn mặt luôn mịn màng của cậu nay đã gầy nhiều, dưới mắt còn có quầng thâm, hẳn nhiên do ốm. Anh nói, “Tại có chuyện quan trọng, không cách nào liên lạc ra ngoài. Em ốm, phải nghỉ ngơi cho tốt.” Minh Lăng thở dài, “Cũng không hẳn là ốm đâu anh. Bác sĩ bảo đây là hiện tượng bình thường trước kỳ động dục đầu tiên của em thôi, nhiều Omega dễ sốt nhẹ ở khoảng thời gian này, qua khoảng thời gian này là hết hà. Quà sinh nhật anh em đặt trên bàn đó, anh xem đi.” Minh Hy thở dài sườn sượt, toan cúi xuống hôn trán em trai. Cơ thể khom xuống rồi, bỗng chốc dừng lại, thậm chí anh còn đứng bật dậy đi lấy hộp quà. Minh Lăng cảm nhận được sự lần khần của anh, ánh mắt cậu tối sầm, nhấc tay vắt trên trán mình, lòng đau khôn tả. Minh Hy bóc hộp quà, đầu tiên là lấy chiếc áo sơ mi ra. Minh Lăng nói, “Anh thử luôn đi, em chẳng biết có vừa không.” Nhưng Minh Hy không đáp ứng mà bỏ áo vào hộp, nói, “Không cần, vừa anh.” Minh Lăng cắn chặt răng, không nói câu nào nữa. Minh Hy lại cầm chiếc hộp nhỏ đựng ghim cài, xem xét chiếc ghim cài rồi khen, “Đẹp lắm.” Minh Lăng nói, “Em tự thiết kế đấy. Hổ phách cũng tự tay em làm luôn, nhưng anh mặc quân phục thì không đeo được rồi nhỉ? Cơ mà mặc lễ phục dự tiệc có thể dùng…” Nói đến đây, cậu ngập ngừng, sau đó cố để giọng mình mang vẻ mừng rỡ, “Đám cưới của em, anh cũng đeo được.” Minh Hy rõ ràng sựng lại, thế rồi cũng bỏ ghim cài về hộp, trở lại cạnh Minh Lăng, tém chăn cho cậu, “Em ngủ đi. Vừa rồi anh vào, không định làm em tỉnh giấc.” Minh Lăng cười khổ, “Chất dẫn dụ Alpha trên người anh nồng như vậy, em không tỉnh mới lạ. Bác sĩ nói ba bốn tháng nữa em động dục kỳ đầu tiên, giờ đang mẫn cảm lắm. Anh hai, rốt cuộc anh có hiểu gì về Omega không hả? Anh cứ thế này về sau cưới chị dâu cho em như nào?” Minh Hy sửng sốt, một lúc lâu mới tiếp lời cậu, “Anh xin lỗi nhé, Lăng Lăng. Anh ra trước đây.” Anh nhanh chóng bỏ ra cửa, ra khỏi phòng, cửa tự động đóng lại. Ánh sáng phòng cũng chậm rãi tối đi. Minh Lăng nhìn trần nhà trong bóng tối, nước mắt trượt dài từ khóe mắt.