Quân nhân tại thượng
Chương 273 : có cần giúp không?
Thấy Giang Lương giữ chặt Trương Tân Thành, bên này Chung Thủy Linh cũng lo Tô Cẩn Nghiêm kích động không kiềm chế được cảm xúc, Chung Thủy Linh bèn xông lên phía trước ngăn Trương Tân Thành và Giang Lương, nói: “Phiền các người đi ra ngoài, không thì tôi sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó nếu có tin đồn Bộ trưởng Trương bị giải đến sở cảnh sát do tự ý đột nhập vào nhà dân, như vậy sẽ không hay đâu!"
Trương Tân Thành thấy thế không cam lòng, trừng mắt nhìn về phía Chung Thủy Linh.
Giang Lương ở một bên nói nhỏ bên tai ông ta vài câu gì đó, lúc này Trương Tân Thành mới bình tĩnh lấy lại cảm xúc.
Đang lúc bốn người giằng co căng thẳng, cánh cửa vốn đang khép hờ lúc này bỗng có người từ bên ngoài đẩy vào, Chung Giang Tuyên mặc quân phục với vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa, bước đến chắn trước Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm nói:” Có cần giúp không?" Vừa nói, vừa thuận tay cởi nút áo quân phục trên người, dáng vẻ giống như sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào.
Nghe thấy tiếng, Trương Tân Thành cùng Giang Lương quay đầu lại, bắt gặp dáng vẻ anh ta đang cởi cúc áo, khiến Trương Tân Thành vừa thấy thì phát hoả, cố nén cơn giận trong lòng, cười lạnh nói:” Đúng là dạng người nào cùng một giuộc với dạng người đấy!"
Nghe ông ta nói như vậy, hiếm khi thấy một người nóng tính như Chung Giang Tuyên không nổi giận, mà chỉ nhẹ nhàng đi qua bên đó, cởi quân phục ném lên sô pha, bình thản đứng trước mặt Trương Tân Thành nói:” Con người tôi ý mà trước nay tính tình đều không tốt, người trong quân ngũ cũng rất thô, nên tôi sẽ không giảng giải lí lẽ với ông, thấy khó chịu thì mặc kệ ông là ai, có thân phận hay chỗ dựa gì, tất cả những thứ đó đối với tôi mà nói con mẹ nó đều là vô nghĩa, tôi đã muốn động thủ thì sẽ không lãng phí nửa chữ, cho khỏi tốn nước bọt!"
Một Chung Giang Tuyên với bộ dạng lưu manh bất cần khiến Trương Tân Thành thật sự hơi e dè, ông ta có thể nắm chắc Tô Cẩn Nghiêm sẽ không ra tay với ông ta, thêm Chung Thủy Linh dù lợi hại đến đến mấy cũng chỉ là một người phụ nữ, Chung Giang Tuyên anh ta thì chưa chắc, nếu thật sự sống chết đòi la lối om sòm thì người chịu thiệt không ai khác là ông, ông ta không nghĩ đến lúc đó bị tên khốn khiếp ném ra ngoài, như vậy mặt mũi ông ta biết giấu ở đâu!
Vừa nghĩ như vậy, rất nhanh Trương Tân Thành đưa ra quyết định, hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Chung Giang Tuyên, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tô Cẩn Nghiêm bảo:” Cẩn Nghiêm, ta hy vọng con có thể cân nhắc kĩ chuyện ta đã đề cập với con lúc trước, coi như con không muốn nhận ta cũng không sao, nhưng cũng không cần bỏ mặc tiền đồ của bản thân!"
Vẻ mặt Tô Cẩn Nghiêm lạnh lẽo không thèm liếc nhìn ông ta một cái, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, khác hẳn với vẻ ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, tâm trạng của anh hiện giờ không giấu nổi kích động.
Trương Tân Thành không nói thêm gì nữa, nhìn sang Giang Lương xoay ngươi chuẩn bị đi ra.
Bản chất Chung Giang Tuyên trước nay thẳng thắn, thích hay không thích đều thể hiện tất cả ra mặt, thấy ông ta đang quay người chuẩn bị đi ra, cố ý xem thường, ngoài cười nhưng trong không cười thốt lên:” Sao nào, không cần tôi mời cũng biết tự giác ra ngoài rồi."
Trương Tân Thành hừ lạnh một tiếng, cũng không cùng anh ta đấu võ mồm, lướt nhanh qua anh ta đi về phía cửa lớn.
Giang Lương đi theo phía sau quét tầm mắt về phía Chung Giang Tuyên, không cảm xúc nhíu mày, giống như hơi thưởng thức con người và tính cách của anh ta.
Chung Giang Tuyên hừ lạnh, còn cố ý chắn đường ngoắc ngoắc tay với anh ta.
Đợi Trương Tân Thành rời đi, tâm trạng vẫn luôn buộc chặt của Chung Thủy Linh mới được thả lỏng, thấy Tô Cẩn Nghiêm vẫn đứng đờ trước cửa, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương xót và lo lắng không nói nên lời.
"Cẩn Nghiêm……" Cô khẽ gọi, đưa tay nắm lấy bàn tay anh, dưới tình huống này, nói thật, cô cũng không biết nên làm sao để an ủi tâm trạng của anh bây giờ.
Chung Giang Tuyên đứng ở một bên vẫn một mực không lên tiếng, kì thật vừa nãy anh ta cùng Trương Tân Thành là người trước kẻ sau lên lầu, chỉ là Trương Tân Thành đi trước anh ta, lúc thấy ông ta gõ cửa nhà Tô Cẩn Nghiêm, anh ta nghĩ chắc đại loại ông ta có chuyện muốn tìm Tô Cẩn Nghiêm bàn bạc, còn đang phân vân xem có nên kiếm tạm chỗ nào uống gì đó rồi hẵng lên hay không.
Nhưng anh ta chưa kịp quyết định, thì bớt chợt bên trong truyền đến tiếng kinh hoảng của Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh dường như bị Trương Tân Thành doạ sợ, thậm chí cả cửa cũng chưa kịp đóng đã xông vào, sau đó anh ta nghe toàn bộ cuộc đối thoại ở bên trong, đương nhiên bao gồm cả chuyện Trương Tân Thành mở miệng nói ông ta là cha đẻ của Tô Cẩn Nghiêm.
Lúc đó anh ta cũng cảm thấy ngơ ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ Tô Cẩn Nghiêm học chung với mình bốn năm, hiện tại lại trở thành em rể của mình, mà anh có thân thế như vậy!
Cho đến khi thấy Trương Tân Thành muốn động thủ với Thủy Linh, lập tức anh ta định xông lên nhưng thấy Tô Cẩn Nghiêm thay Thủy Linh che chắn, nên mới đứng ở ngoài nghe thêm một lúc, chỉ là những lời Trương Tân Thành nói tiếp đó khiến anh ta đứng ngoài không nghe lọt nữa, thế nào cũng không ngờ đến, ba của Tô Cẩn Nghiêm là con người như vậy!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nói thật, Chung Giang Tuyên cũng không biết bản thân nên nói cái gì vào lúc này, đành nhìn về phía Thủy Linh, dường như muốn cô nói gì đó.
Chung Thủy Linh nào có để ý anh ta, thấy bộ dạng Tô Cẩn Nghiêm như vậy, cả trái tim đều treo lên người anh.
Tô Cẩn Nghiêm giật tay ra, một câu cũng không nói đi thẳng vào phòng ngủ.
Thấy thế, Chung Thủy Linh đang định đi theo, thì bị Chung Giang Tuyên đứng ở đằng sau giữ lại, ngăn cô lắc lắc đầu nói:” Em để cậu ấy yên tĩnh một lúc đi.”
“Nhưng em sợ tâm trạng anh ấy kích động thì làm thế nào, trên người anh ấy còn đang bị thương!” Chung Thủy Linh cau màu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương.
“Được rồi, vết thương nhỏ thôi không chết người được đâu mà lo.” Chung Giang Tuyên kéo cô ngồi xuống, nói tiếp:” Lúc này em đừng nên quấy rầy cậu ấy thì hơn, để cho cậu ấy bình ổn lại đã, đợi cậu ấy tỉnh táo lại rồi nói, lúc ấy muốn nói gì cũng dễ nói hơn.”
Nghe Chung Giang Tuyên nói vậy, Chung Thủy Linh nửa tin nửa ngờ ngồi xuống, nhưng bởi vì lo lắng chuyện Tô Cẩn Nghiêm mà mặt mày vẫn căng chặt.
Chung Giang Tuyên nhìn cô cũng không lên tiếng, yên tĩnh ngồi bên cạnh, lúc này bảo anh ta nói chuyện thì anh ta cũng không biết nói gì cho hay, anh ta chưa từng gặp loại chuyện như này bao giờ nên quả thật không biết xử lý như thế nào và giải quyết ra sao.
Chung Thủy Linh ngồi trên sô pha không biết thở dài thở ngắn bao nhiêu lần, sau đó mới hạ giọng nói nhỏ:” Lúc đầu chúng ta tốn công tốn sức che giấu chuyện này, tốt nhất vĩnh viễn không cho Cẩn Nghiêm biết, ai ngờ làm nhiều thế cuối cùng vẫn không giấu được, Cẩn Nghiêm anh ấy rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị tổn thương.”
Nói xong, Chung Thủy Linh nhớ lại lần Tô Mỹ Dung tìm mình muốn anh ta và Cẩn Nghiêm cùng đến đây, cô có thể cảm nhận được lúc Tô Mỹ Dung đưa ra thỉnh cầu có bao nhiêu chua xót, nhưng ngờ đâu kết quả cuối cùng vẫn vậy, khiến con người ta không tìm được phương hướng.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
34 chương
44 chương
73 chương
256 chương
34 chương
28 chương
42 chương
154 chương