Quân nhân tại thượng
Chương 271 : chật vật không chịu nổi
Chung Thủy Linh hoàn toàn không ngờ Trương Tân Thành và Giang Lương sẽ tìm tới đây, cô theo bản năng nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm trong phòng khách, chỉ thấy vẻ mặt Tô Cẩn Nghiêm nghiêm túc, im lặng không nói một câu nào.
Giang Lương tránh ra, để cho Trương Tân Thành ở phía sau bước vào.
Trương Tân Thành chỉ liếc nhìn Chung Thủy Linh nhưng không nói gì, sau đó đường hoàng đi thẳng về phía Tô Cẩn Nghiêm trong phòng khách mà chẳng hề e ngại gì.
Chờ ông ta đi tới bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm, lúc này Chung Thủy Linh mới kịp phản ứng, vội vàng bước tới chắn trước mặt Trương Tân Thành, hỏi: “Bộ trưởng Trương, ông, sao ông lại tới đây? Có chuyện gì à?"
Chung Thủy Linh cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng sự khủng hoảng và sợ hãi trong lòng làm cho giọng cô lúc nói chuyện nghe hơi run rẩy.
Hai tay cô thả bên người còn vô thức siết chặt, sợ Trương Tân Thành sẽ nói ra chuyện ông ta là ba ruột của anh ngay trước mặt Tô Cẩn Nghiêm!
Trương Tân Thành chỉ thản nhiên liếc nhìn cô nói: “Tôi có lời muốn nói với Cẩn Nghiêm."
Mặc dù chỉ là lời nói bình tĩnh như vậy nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn cô tạm thời đi ra ngoài, đừng ở đây cản trở chuyện của ông ta.
Chung Thủy Linh cắn chặt môi, không hề có ý định tránh đường, mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tân Thành một lúc lâu mới lên tiếng: “Cẩn Nghiêm đang không thoải mái, bộ trưởng Trương có gì cứ nói thẳng với tôi là được rồi!"
Trương Tân Thành nhìn cô một lúc lâu không nói gì, chỉ khẽ quay đầu thản nhiên gọi Giang Lương một tiếng: “Lương."
Giang Lương ở phía sau không nói một lời, bước tới tính kéo Chung Thủy Linh đi.
Còn không chờ tay Giang Lương nắm lấy Chung Thủy Linh, Tô Cẩn Nghiêm vẫn ngồi im lặng ở trên sofa chợt lạnh lùng mở miệng nói: “Anh dám động vào cô ấy thử xem?" Giọng anh không lớn nhưng để thể hiện rõ sự tức giận và không vui, còn mơ hồ có sự chấn áp.
Giang Lương ở phía sau Trương Tân Thành thoáng ngẩn người, nhưng chỉ mỉm cười, giơ tay lên nhìn Tô Cẩn Nghiêm, ra hiệu mình không có ra tay!
Lúc này Chung Thủy Linh vẫn một mực không muốn để cho Tô Cẩn Nghiêm biết một vài chuyện không nên biết, không hề ý thức được thật ra sự bình tĩnh của Tô Cẩn Nghiêm vượt quá mức bình thường.
Chung Thủy Linh không suy nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn về phía Trương Tân Thành, giọng điệu cũng trở nên không tốt, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Bộ trưởng Trương, ông đừng tưởng ông là bộ trưởng là có thể muốn làm gì thì làm. Loại hành vi này của ông căn bản là cứng rắn xông qua nhà dân, nếu tôi báo cảnh sát, đến lúc mặt mũi của bộ trưởng Trương cũng sẽ khó coi đấy!"
Trương Tân Thành không nhìn cô, hỏi thẳng Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi ở trên sô pha: “Sức khỏe thế nào?"
Tô Cẩn Nghiêm không nói gì, ánh mắt nhìn ông ta lại không hề nhượng bộ hay sợ hãi.
Chung Thủy Linh phản ứng hơi chậm, nhưng dù có phản ứng chậm đi nữa thì lúc này cũng đã nhìn ra được Cẩn Nghiêm hình như không quá bất ngờ về chuyện ông ta tới nhà, bình tĩnh giống như đã sớm biết chuyện này vậy!
Lúc này Chung Thủy Linh mới có chút kinh ngạc nhìn Tô Cẩn Nghiêm, ý thức được có thể anh đã sớm lén gặp Trương Tân Thành, có thể anh còn sớm biết những chuyện cô lo lắng sợ anh biết được!
"Chuyện này không liên quan đến ông." Tô Cẩn Nghiêm nói rất lãnh đạm, giọng nói không kèm cheo bất kỳ tình cảm nào, lạnh lùng lại cứng rắn.
Trương Tân Thành nhìn anh, thoáng nhíu mày nói: “Cẩn Nghiêm, con biết ba đang quan tâm tới con."
Tô Cẩn Nghiêm cười lạnh, giống như không nghĩ ra ông ta rốt cuộc có tư cách gì mà nói như vậy: “Tôi không cần. Mặt khác ở đây cũng không chào đón ông, làm phiền ông ra ngoài đi."
Trương Tân Thành im lặng nhìn anh một lúc lâu nhưng không định ra ngoài, dường như có phần bất lực, khẽ thở dài rồi lên tiếng: “Ông Lâm đã nói với ba rồi, nói con không chịu đi."
Tô Cẩn Nghiêm không nói gì, lạnh lùng quay đầu không nhìn ông ta.
Lúc này, Chung Thủy Linh đứng bên cạnh đã hoàn toàn xác định được sự thật là Tô Cẩn Nghiêm sớm gặp riêng Trương Tân Thành, chỉ là vào lúc nào chứ?
Chẳng qua nghe Trương Tân Thành nhắc tới "ông Lâm", Chung Thủy Linh đột nhiên nhớ tới hai người Cẩn Nghiêm và Lâm Hùng nói chuyện trong phòng bệnh ngày đó, cô dường như đã hiểu rõ, chắc anh đã từng gặp Trương Tân Thành trước đó rồi!
Chung Thủy Linh còn nhớ tới buổi sáng hôm đó Lý Huệ Hồng nói với mình, lão Phan nói cho chị biết buổi trưa trước khi Cẩn Nghiêm xảy ra chuyện ngoài ý dường như có gặp người nào đó, sau đó trở về có phần mất hồn mất vía, cho nên lúc huấn luyện mới xảy ra bất trắc như vậy!
Sau khi suy nghĩ thông suốt những điều này, Chung Thủy Linh lại xâu chuỗi tất cả lại với nhau, nắm tay siết chặt, tức giận trong lòng chợt dâng trào. Cô tức giận Trương Tân Thành không ngờ lại lén đi tìm Cẩn Nghiêm, tức giận hơn là ông ta rốt cuộc có tư cách và tự tin gì mà còn dám đến nhà mình vào lúc nào. Lẽ nào ông ta không hề thấy xấu hổ sao? Lẽ nào không hề cảm thấy hành vi của bản thân mình năm đó đã khiến ông ta căn bản không có tư cách trở lại nói những lời như muốn nhận con trai sao?!
Chung Thủy Linh nghĩ vậy thì chợt không nén được cơn giận trong lòng, xông lên nói thẳng với Trương Tân Thành: “Ông ra ngoài cho tôi, chỗ tôi không chào đón ông!" Cô chỉ tay về phía cửa, bởi vì tức giận mà vẻ mặt lúc này cũng hơi dữ tợn!
Trương Tân Thành dường như bị Chung Thủy Linh làm cho giật mình, quay đầu ngây người nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại tự nhiên nói nổi giận là nổi giận như vậy.
Đương nhiên không chỉ Trương Tân Thành thấy bất ngờ, Giang Lương đứng phía sau ông ta cũng bị Chung Thủy Linh dọa cho giật mình. Chẳng qua anh ta rất nhanh đã kịp phản ứng, hình như có chút cân nhắc về hành vi này của Chung Thủy Linh.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không ngờ Chung Thủy Linh đột nhiên nổi giận. Chẳng qua điều này làm anh xác định được một chuyện, Chung Thủy Linh không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hình như cô còn biết nhiều hơn mình tưởng. Cho nên lúc này anh mới hiểu được các phản ứng của cô vào ngày cô nhìn thấy Trương Tân Thành, cũng hiểu rõ ngày đó cô thà là tức giận cãi nhau với mình cũng không muốn để lộ bất kỳ nguyên nhân nào.
Thấy Trương Tân Thành đứng yên, Chung Thủy Linh liền xông lên, muốn kéo ông ta ra ngoài, sức lực này mạnh đến kinh người! Trương Tân Thành không đề phòng, thoáng cái đã bị Chung Thủy Linh kéo ngã xuống đất.
Giang Lương đứng phía sau sửng sốt gần như muốn rơi cằm! Trong giây lát anh ta quên mất mình phải tới đỡ Trương Tân Thành dậy.
Trương Tân Thành cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, khi bị kéo ngã xuống đất thậm chí còn hơi bối rối. Chẳng qua lúc chật vật ngồi dưới đất, ông ta lại nhanh chóng kịp phản ứng, thấy Giang Lương không đến đỡ mình thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cao giọng kêu lên: “Giang Lương!"
Lúc này Giang Lương mới kịp phản ứng, anh ta ho khẽ một tiếng rồi vội vàng đi về phía ông ta, cúi người đỡ ông ta dậy.
Chung Thủy Linh hình như cũng không ngờ sẽ thành như vậy, chẳng qua dù vậy cũng không thể làm cho sự căm hận và tức giận trong lòng cô giảm bớt!
Khi Trương Tân Thành đứng ngay ngắn lại, nhìn Chung Thủy Linh và giơ tay lên muốn tát vào mặt cô!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
34 chương
44 chương
73 chương
256 chương
34 chương
28 chương
42 chương
154 chương