Quân nhân tại thượng
Chương 238 : lựa chọn không chắc chắn
Nghe thấy uy hiếp không hề che giấu như thế này, Chung Thủy Linh lạnh lùng nhếch khóe miệng, trên mặt cũng không mang theo ý cười nhìn Lý Thành Sơn mà nói: “Anh rể, lời nói này của anh cũng quá thâm sâu rồi, em còn nông cạn, thật sự thì nghe không hiểu đâu.”
Lý Thành Sơn cười khẽ nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Shirley, em thông minh như vậy, sao cứ giả vờ hồ đồ? Hôm nay quả thật là anh đến để dùng cơm với một người bạn, nói một vài chuyện liên quan đến công việc, chỉ có thế thôi.”
Chung Thủy Linh cảm thấy rất khâm phục, năng lực mở mắt nói dối của anh ta, trước đó vẫn luôn kính trọng anh ta, cảm thấy anh ta là một ông chủ văn minh. Bây giờ xem ra, ngoại trừ việc anh ta là một ông chủ không tệ thì hình như nhân phẩm có chút vấn đề.
Thấy Chung Thủy Linh không nói lời nào, ý cười trên mặt của Lý Thành Sơn nhẹ hơn vài phần, nói: “Hôm nào đó mọi người cùng ăn cơm một bữa đi, chị cả của em cứ nhắc đến em và Cẩn Nghiêm đó.” Dường như là hoàn toàn không xem chuyện lúc nãy là chuyện đáng kể, có vẻ như là càng chắc chắn hơn cô sẽ không nói chuyện này cho Tô Mỹ Dung.
Chung Thủy Linh xoay đầu lại nói với anh ta: “Anh thật sự không sợ em sẽ nói với chị cả ư?”
Nghe vậy, Lý Thành Sơn ở phía trước dừng lại một chút, chỉ là cười cười, cũng không nói gì liền ôm người phụ nữ kia đi ra ngoài.
Chung Thủy Linh hơi giận, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, lúc này cô thật sự rất muốn đi lên bắt anh ta lại rồi tán cho anh ta mấy bạt tay để cho cô tỉnh táo lại một chút. Nếu như là Cố Hoàng Liên hoặc là Linda và Tiểu Đào, có lẽ là cô thật sự không lo lắng chút nào mà đi lên làm tất cả những chuyện đang suy nghĩ ở trong đầu của mình một lần. Nhưng mà đối tượng lần này là Tô Mỹ Dung, là chị cả của Cẩn Nghiêm.
Có điều, chuyện làm cho cô cảm thấy không cam lòng nhất đó chính là Lý Thành Sơn chắc chắn rằng cô sẽ không nói cho Tô Mỹ Dung biết. Quả thật là cô sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho Tô Mỹ Dung biết, bởi vì bàn về thân phận, cô nói ra lời này thì thật sự không thích hợp.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng rồi sau đó mới trở về phòng riêng của mình.
Linda thấy cô đi vào, nhỏ giọng hỏi ở bên tai của cô: “Chị Thủy Linh, thế nào rồi!” Trước đó cô ấy cũng làm ở công ty của Lý Thành Sơn, đương nhiên cũng đã gặp Lý Thành Sơn. Trong mắt của đa số những người ở công ty, Lý Thành Sơn không chỉ là một ông chủ rất tốt mà còn là một người chồng tốt, lần nào cũng sẽ phối hợp với hoạt động ở bên phía của Tô Mỹ Dung vô điều kiện, cho dù là bên công ty của mình có chuyện thì cũng sẽ bỏ ra thời gian để đến công ty của chị trước, Hầu như toàn bộ Giang Thành đều biết đến hình ảnh một người chồng tốt của anh ta. Thậm chí trên tạp chí và đài truyền hình cũng đã từng phỏng vấn, mà bản thân của anh ta cũng đã từng biểu hiện mình rất yêu vợ của mình không chỉ một lần trong buổi phỏng vấn. Nhưng mà không ngờ đến anh ta lại có thể ôm một cô gái đáng tuổi con của mình mà hôn, chuyện này quả thật đã làm cho cô ấy mở rộng tầm mắt.
Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ấy một chút, cũng không nói gì, dùng ánh mắt kêu cô không nên nói nữa.
Linda biết ý, gật gật đầu không nói gì nữa.
Buổi trưa ăn cơm xong, Chung Thủy Linh cũng không trở về cùng bọn họ mà là trực tiếp đến công ty của Tô Mỹ Dung.
Lúc đến tập đoàn nhà họ Tô, Tô Mỹ Dung vẫn còn đang tham dự cuộc họp chưa xong, thư ký để cô chờ ở bên ngoài.
Cũng không qua bao lâu, Tô Mỹ Dung liền đi ra từ trong phòng họp, đang nói gì đó với mấy nhân viên cấp cao ở bên cạnh. Đột nhiên thấy cô đang ngồi trên ghế sofa ở ngoài phòng làm việc, trực tiếp đưa tài liệu ở trong tay của mình cho trợ lý đi bên cạnh, cười cười đi về phía của Chung Thủy Linh.
Thủy Linh, sao em lại đến đây vậy?” Tô Mỹ Dung nhìn thấy là cô thì rất vui vẻ, cảm xúc vui vẻ cũng đều viết hết lên trên mặt.
Chung Thủy Linh cười cười với chị, nhìn mấy người quản lý cấp cao đứng ở sau lưng của chị, hỏi: “Sẽ không làm chậm trễ công việc của chị đó chứ?”
“Sẽ không đâu, đã họp xong rồi.” Tô Mỹ Dung cười với cô mà nói, quay đầu qua nói với quản lý cấp cao của công ty đứng ở phía sau chị: “Được rồi, mọi người đều đi về trước đi, trước buổi trưa ngày mai tất cả các bộ phận phải thông báo vắn tắt cho tôi.”
Nghe vậy, nhóm người đứng ở phía sau đồng loạt gật đầu, sau đó mới đi về phía thang máy ở bên kia.
Quay đầu lại nhìn Chung Thủy Linh, Tô Mỹ Dung cười nói: “Đi thôi, vào phòng làm việc của chị trò chuyện đi.”
Chung Thủy Linh gật đầu đi theo chị vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tô Mỹ Dung rất lớn, quả thật lớn sắp bằng căn phòng ở chung cư nhỏ của cô, hơn nữa ánh sáng ở đây cũng cực kỳ tốt, cửa sổ sát đất thật to gần như có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh sắc của Giang Thành.
Tô Mỹ Dung liếc nhìn cô một cái, cười hỏi: “Muốn uống cái gì, ở chỗ của chị có trà và cà phê.”
“Cứ nước lọc là được rồi.” Chung Thủy Linh nói.
Tô Mỹ Dung gật gật đầu, vừa nhìn cô vừa rót nước ra cho cô: “Thủy Linh, em đừng có đứng đó, ngồi xuống trước đi.”
“Dạ.” Chung Thủy Linh nhẹ giọng lên tiếng, sau đó đi về phía ghế sofa dùng để tiếp khách ở bên kia.
Tô Mỹ Dung bưng ly nước đi qua chỗ cô, đưa cái ly ở trong tay của mình tới cho cô, nói: “Nè, uống nước đi.”
Chung Thủy Linh đưa tay nhận lấy, khách khí nói: “Cảm ơn chị.”
Tô Mỹ Dung ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô rồi nói: “Hôm nay nghĩ gì mà lại đến tìm chị vậy?”
Chung Thủy Linh uống một hớp nước, nhìn Tô Mỹ Dung, vừa cười vừa nói: “Muốn hẹn chị cả ăn một bữa cơm, công việc ở chỗ em cũng đã sắp xếp gần xong hết rồi, dự định chiều ngày mai có thể đi được.”
“Nhanh như vậy à?” Tô Mỹ Dung cảm thấy bất ngờ, nhưng mà càng vui vẻ hơn là hai ngày nay Trương Tân Thành không đến tìm chị, làm cho chị cảm thấy rất thoải mái. Lúc này Chung Thủy Linh còn nói đã bàn giao lại chuyện công việc xong, ngày mai đã có thể đi, chuyện này đối với chị mà nói tuyệt đối là một tin tức tốt.
Chung Thủy Linh gật đầu nhìn Tô Mỹ Dung rồi nói: “Lúc nãy đã dùng cơm chung với mấy đồng nghiệp ở trong phòng làm việc, nhớ đến buổi chiều không có chuyện gì, cho nên đến đây thăm chị thay cho Cẩn Nghiêm."
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung cười cười, nhớ đến Tô Cẩn Nghiêm, lại nhìn Chung Thủy Linh, hơi xúc động mà nói: “Lần này em đến đó rồi, cũng không biết lúc nào Cẩn Nghiêm sẽ trở về.”
Dường như là Chung Thủy Linh có thể hiểu được tâm trạng của chị, nhìn chị rồi nói: “Chị cả, có thời gian rảnh thì cũng có thể đến đó để thăm Cẩn Nghiêm mà.”
Tô Mỹ Dung gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Ừ, chờ qua khoảng thời gian này công ty rảnh rỗi được một chút thì chị sẽ đến đó tìm bọn em.”
Chung Thủy Linh nhìn chị, cảm thấy bối rối có nên nói với chị chuyện lúc nãy mình vừa mới gặp được Lý Thành Sơn và người phụ nữ đó ở nhà hàng hay không.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, hình như là Tô Mỹ Dung đã đóan được cái gì đó, nhìn cô hơi thắc mắc hỏi: “Thủy Linh, hôm nay em đến đây tìm chị có phải là còn có chuyện khác hay không?” Nói là đếm tìm chị ăn cơm trưa thì lúc này cũng đã hơi muộn rồi, nhưng nếu như nói đến đây để tìm chị ăn cơm chiều thì thời gian này hình như là vẫn còn sớm.
Chung Thủy Linh lấy lại tinh thần, mắt nhìn Tô Mỹ Dung, lúc vừa định mở miệng nói thì đột nhiên cửa phòng làm việc lại bị người khác đẩy ra từ bên ngoài.
Tô Mỹ Dung và Chung Thủy Linh đều quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ nhìn thấy Lý Thành Sơn đang đi vào từ bên ngoài. Thấy Chung Thủy Linh ngồi ở trong, hình như cũng không cảm thấy bất ngờ, mà là nở nụ cười nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Shirley, em cũng ở đây hả?”
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
34 chương
44 chương
73 chương
256 chương
34 chương
28 chương
42 chương
154 chương