Quan Môn

Chương 963

Sau khi Đặng Kim Hữu rời đi, Diệp Khai quay về văn phòng làm việc thêm một lát. Khoảng năm giờ chiều, Mộc Uyển Dung gọi điện thoại tới cho hắn, hẹn nhau cùng đi tham dự hoạt động ủy lạo tại quân phân khu. - Đặng phó chủ tịch không đi được. Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung: - Bên kia xảy ra chuyện gấp, tạm thời phải đi qua xử lý công việc, đoán chừng là phải bề bộn không ít. - Phó bí thư Lý Văn Hải cũng xin phép nghỉ, nói là bệnh bao tử lại tái phát! Mộc Uyển Dung nói. - Lý Văn Hải có bệnh bao tử? Diệp Khai nghe xong có chút kỳ quái, chỉ cảm thấy lúc trước khi ăn cơm Lý Văn Hải uống rất nhiều rượu, không giống như người có bệnh bao tử, không khỏi cảm thấy có chút nghi ngờ. Nhưng Lý Văn Hải không đi được cũng không quan hệ gì tới đại cục, chỉ cần ba vị cán bộ cấp chính sảnh cùng có mặt cùng vài vị ủy viên thường ủy đến xem như đã cho đủ mặt mũi tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa, những người khác vắng mặt cũng không sao cả. Quả nhiên vào năm giờ rưỡi chiều mọi người tập hợp ngoài cổng đại viện thành ủy, sau đó dùng hơn mười chiếc xe cộng thêm bốn chiếc xe cảnh sát dẫn đường, hai chiếc xe tải chở theo vật tư ủy lạo cùng nhau chạy về hướng quân phân khu. Hơn một tiếng sau đã đi tới ngoài cổng lớn quân phân khu nằm trên núi. Tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa đã sớm đứng ở cổng lớn chào đón, đây là lễ phép tất yếu. Hộ tống Quách Toàn Nghĩa còn có hơn mười vị quan quân quân phân khu, quân hàm từ thượng tá đến thiếu tá, hẳn đều là chiến hữu thân mật của hắn, mặt khác còn có hơn mười nữ binh, mặc chỉnh tề, tư thế hiên ngang, nhìn thật bắt mắt. Trước cổng lớn quân phân khu treo băng rôn màu đỏ, mặt khác nhìn vào bên trong phát hiện đầy hào khí ngày lễ, không chỉ có băng rôn vòng hoa, còn có bong bóng quảng cáo gì đấy, nhìn qua phi thường long trọng. - Hoan nghênh hoan nghênh, chào Mộc bí thư, Diệp chủ tịch, chào các vị! Nhìn thấy nhóm người Mộc Uyển Dung bước xuống xe, Quách Toàn Nghĩa liền mang theo người tới nghênh tiếp, nhiệt tình bắt tay, ân cần thăm hỏi lẫn nhau. - Quách tư lệnh khách khí, ủng hộ bộ đội là truyền thống xưa nay của thành phố Đông Sơn, đã sắp tới ngày lễ rồi, mang tới một ít vật tư ủy lạo các đồng chí xem như chúc mừng ngày lễ với các đồng chí mà thôi. Mộc Uyển Dung khẽ cười nói. Trước kia Mộc Uyển Dung từng làm chủ tịch thành phố Long Thành, đối với các loại hoạt động ủy lạo quân đội đều sớm quen thuộc vô cùng, cho nên nói chuyện vô cùng tự nhiên. Diệp Khai lần đầu tiên tham gia hoạt động như vậy, nhưng hắn cũng không phải chưa từng gặp qua cảnh đời xã hội, ít nhất những hoạt động ủy lạo quân đội đỉnh cấp hắn từng tham gia qua, tự nhiên cũng không có gì e ngại. Diệp Khai khẽ mỉm cười đi theo sát phía sau Mộc Uyển Dung, cùng các quan binh quân phân khu bắt tay thăm hỏi, biểu thị chúc mừng bọn họ. Bởi vì là mùa hè nên ban ngày tương đối dài, hiện tại chỉ khoảng hơn sáu giờ chiều, nếu muốn ăn cơm tựa hồ còn hơi sớm, cho nên bên quân phân khu an bài một ít hoạt động để mọi người tham gia. Chẳng hạn như tham dự bắn súng, quan sát buổi luận võ cùng hoạt động giải trí trong quân doanh, tóm lại an bài vô cùng chu đáo. Hoạt động trong quân doanh mọi người cũng không cảm thấy có gì đặc biệt kỳ lạ, nhưng hứng thú đối với bắn súng vẫn rất cao. - Đáng tiếc Lý phó bí thư cùng Đặng phó chủ tịch không đến, hai người họ đều là người chơi súng khá giỏi! Quách Toàn Nghĩa nhắc tới việc này không khỏi có chút tiếc nuối nói. Trước kia Lý Văn Hải từng làm qua dân binh, năm xưa dân binh có cơ hội dùng súng rất nhiều, đạn dược được cung ứng đầy đủ, cho nên người có khả năng bắn giỏi thật không ít, về phần Đặng Kim Hữu xuất thân từ hệ thống cảnh sát, từng ở trong quân đội cho nên tài bắn súng không kém. Đương nhiên, so sánh với những quân quan chuyên nghiệp vẫn còn chênh lệch nhất định, bởi vì người của quân đội phải dùng súng hàng ngày đó thôi. Mọi người đi tới trường bắn, bia bắn đều cách cự ly trăm thước. Mộc Uyển Dung cùng Giang Hiểu Mai không quá hứng thú, chỉ xem như đi ngang qua sân khấu mà thôi. Nhóm nam nhân thì hứng thú khá cao, nhưng thành tích không tốt, cũng may Đoạn Phi, Triệu Thế Lễ cùng Lâm Kế Văn vẫn kha khá, không đến nỗi làm mất mặt. Ban đầu Diệp Khai cũng không tham gia, hắn đang tán gẫu với một sĩ quan, hỏi thăm vấn đề sinh hoạt ngày thường của họ, chẳng hạn như phương diện ăn ở vật tư gì đó. Kỳ thật những lời này vẫn còn mang chút ít khách sáo, Quách Toàn Nghĩa cũng từng nói qua rất nhiều vấn đề trong quân doanh trong hội nghị thường ủy, bởi vậy tình huống bên quân phân khu thực sự không tệ cho lắm. Thái độ của vị sĩ quan thật nghiêm túc, có lời đều đáp, chẳng khác gì đang hoàn thành nhiệm vụ khiến cho Diệp Khai cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn cũng biết các quân quan trong cơ sở quân đội trên cơ bản đều là như thế, nếu như có khác biệt đại đa số đều là người có bối cảnh. Nếu nói tới quân đội chân chính, đại bộ phận vẫn có thể làm cho người thấy yên tâm. - Mọi người đều tham gia bắn súng, Diệp chủ tịch cũng tới thử xem đi! Quách Toàn Nghĩa mỉm cười nói với Diệp Khai. Hắn nhìn thấy Diệp Khai không tham gia bắn súng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, phải biết rằng các phóng viên đài truyền hình cũng đang ở bên cạnh chờ đợi chụp ảnh cho các vị lãnh đạo đâu. Lúc đó trong tuyên truyền mất đi hình ảnh của Diệp chủ tịch, chẳng phải có chút tiếc nuối? - Ha ha, trước kia tôi chỉ chơi đùa súng lục, loại súng trường này chưa từng dùng qua, đoán chừng sẽ làm mất mặt mũi thôi. Diệp Khai vừa cười vừa nói. - Không sao đâu, quan trọng là giải trí thôi! Quách Toàn Nghĩa cười khuyến khích: - Kỳ thật thần thương thủ đều tập luyện mà thành, trời sinh có thiên phú đương nhiên cũng có, nhưng không nhiều đâu, quân phân khu chúng tôi cũng có vài mầm móng tốt, cuối cùng đều được đưa lên quân khu tỉnh thôi, ai… Nhắc tới chuyện này Quách Toàn Nghĩa không khỏi có chút buồn bực, nói thật lòng tuy quân phân khu cũng có nhân tài, nhưng dù sao quyền nói chuyện không cao, đôi khi xuất hiện chút nhân tài xem có tiền đồ thì bị thượng cấp nhìn trúng rất nhanh, vừa phát hiện lập tức đem người lấy đi, nhưng quân phân khu cũng không nói được gì. - Ha ha, điều này cũng phải, không được huấn luyện lâu dài thật sự không bồi dưỡng được thần thương thủ. Đối với chuyện này Diệp Khai hiểu rõ một ít, bởi vì toàn quân thường xuyên tổ chức trận đấu, kỳ thật từ bên trong cũng đào móc được một ít thần thương thủ, sau đó đều được bổ sung vào trong bộ đội đặc chủng. Chẳng hạn như nhóm người Lý Hải, thuật bắn súng trên cơ bản đều là người nổi bật, nhưng thuật bắn của họ chưa hẳn đạt tới trình độ cao nhất, thân thủ không tệ mới quan trọng hơn, bởi vì theo tính chất công tác mà giảng những cảnh vệ của Cục cảnh vệ trung ương như họ gặp phải uy hiếp gần người nhiều hơn một ít, cơ hội bắn nhau cũng rất ít. Thịnh tình không thể chối từ, Diệp Khai cuối cùng cũng tham gia. - Diệp chủ tịch đã đến… Diệp Khai vừa đi qua chung quanh liền có vài người vây lên, nhất là Mộc Uyển Dung lẫn Giang Hiểu Mai đều đi tới, điều này làm những nam nhân khác có chút ghen ghét. Nhưng suy nghĩ lại cũng cảm thấy thật tự nhiên, dù sao người ta là chủ tịch thành phố, hơn nữa còn là người trẻ tuổi, Mộc Uyển Dung cùng Giang Hiểu Mai có hứng thú với hắn khẳng định là lớn hơn nhiều. Phát súng đầu tiên Diệp Khai bắn không tốt lắm, miễn cưỡng chỉ bắn trúng vành bia mà thôi. - Tốt, Diệp chủ tịch cố gắng lên! Bên cạnh có người vỗ tay nói. Không vội vàng bắn phát thứ hai, trong lòng Diệp Khai yên lặng tính toán vị trí một chút, biết rõ cây súng có cổ quái, cho nên đem súng cùng bia ngắm điều chỉnh trở lại. Phát thứ hai tốt hơn một chút, bắn trúng được gần hồng tâm. Bên cạnh càng có nhiều tiếng vỗ tay, sắc mặt Mộc Uyển Dung lộ vẻ vô cùng hưng phấn, bàn tay vỗ đến đỏ lên. Giang Hiểu Mai có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thuật bắn súng của Diệp Khai không tệ, nàng thấp giọng tự nhủ: - Chẳng lẽ mèo mù đụng phải chuột chết hay sao? Diệp Khai bắn hai phát súng đã biết rõ tình huống của cây súng, trong lòng càng thêm nắm chắc, ba phát kế tiếp rõ ràng đều bắn trúng hồng tâm, hơn nữa vị trí thật gần, cơ hồ đã trùng lặp vào nhau. - Diệp chủ tịch, anh còn dám nói chưa từng chơi súng trường, thuật bắn thật khó lường ah! Nhóm người Quách Toàn Nghĩa nhìn thấy cũng chấn kinh. Nếu như nói Diệp Khai là quân nhân thì dễ giải thích hơn một ít, có thể bắn ra thành tích này có không ít người, nhưng một chủ tịch thành phố trẻ tuổi lại bắn được thành tích như vậy, không thể không làm người cảm thấy giật mình. Bọn họ đều là người trong quân lữ, tự nhiên hiểu được hai phát đầu tiên Diệp Khai chỉ thăm dò, ba phát kế tiếp mới là tiêu chuẩn thực sự. Nếu súng ống cũng chuẩn xác, hai phát đầu tiên chưa chắc kém bao nhiêu. Rất hiển nhiên, nếu Diệp Khai tiếp tục bắn tiếp sẽ ngày càng tốt hơn. - Chỉ là chơi đùa thôi, chơi đùa thôi… Diệp Khai cũng không bắn tiếp, cười ha ha đứng lên, vỗ vỗ bụi, đi tới bên chiếc dù che nắng gần bên nghỉ ngơi. Quách Toàn Nghĩa đi qua, cười nói với Diệp Khai: - Diệp chủ tịch, thuật bắn của anh cũng không phải chơi đùa, hẳn từng luyện qua đi? Nếu chỉ chơi súng lục chưa hẳn có thể bắn được trình độ như thế. Súng lục cùng súng trường hoàn toàn là hai cảm giác bất đồng, Quách Toàn Nghĩa chơi súng lão luyện, tự nhiên hiểu rõ khác biệt, vì vậy hắn thật không tin tưởng Diệp Khai chưa từng chơi súng trường qua. - Thật sự chưa chơi qua, trong nhà mặc dù có người ở trong quân đội nhưng trước kia tôi đến trường, sau đó ít có cơ hội vào quân doanh, trước kia từng đánh cuộc với người khác chơi súng lục, gần đây không có cơ hội chơi qua. Diệp Khai nói tới đây chợt nhớ tới Tạ Quân Ngọc. Lần trước bị đại sư phụ nhắc nhở, cùng nàng ước định chuyện song tu, tính toán cũng đã nên tới thời gian.