Quan Môn

Chương 950

- Cái gì? Diệp Khai nghe được trong khoảnh khắc không kịp phản ứng. - Ý của tôi muốn nói sau khi tìm được người kia là muốn giết chết hắn hay chỉ lấy đồ vật từ trên người hắn? Nam Cung Vân giải thích: - Nếu như vì thuận tiện mà muốn đạt được mục đích, nên diệt khẩu thì tốt hơn! - Cô đúng là làm sinh ý sát thủ, há miệng ngậm miệng là đòi diệt khẩu… Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân, chỉ thấy gương mặt yêu nữ đỏ hồng, mắt hạnh mũi ngọc, xinh đẹp tới cực hạn, còn có một loại lực lượng hấp dẫn lòng người, không cẩn thận rất dễ dàng bị nàng câu dẫn hồn phách. Chỉ là người không hiểu rõ nội tình sẽ không ai tưởng được cô gái xinh đẹp này là yêu nữ chân chính, tùy tiện ra tay liền có thể giết người, khiến người chết không chỗ chôn. - Người ta vốn làm nghề này thôi… Nam Cung Vân uốn éo thân thể, yểu điệu nói với Diệp Khai: - Rốt cục là cần chết hay sống? - À, nếu như dễ dàng thì lưu cho hắn một mạng! Diệp Khai nghĩ nghĩ, dù sao đối phương là bà con xa của Sở gia, nếu vừa đến nước Mỹ liền bỏ mạng, chuyện này thật không dễ giải thích. Diệp Khai đem tư liệu của người kia giao cho Nam Cung Vân một phần, đặc biệt nhắc nhở nàng phải cho người lấy được đồ vật trên thân người kia, sau đó mang trở về. - Nguyên lai là chuyện của vợ anh, hèn chi anh lại dụng tâm tới như vậy… Nam Cung Vân xem xong tư liệu bĩu môi nói. - Chuyện của nàng còn không phải là chuyện của tôi sao, số tổn thất như vậy nếu rơi lên trên đầu tôi, sẽ cảm thấy thịt đau đấy! Diệp Khai tức giận đáp. Trên thực tế tổn thất hai tỷ đô la không phải Diệp Khai không gánh chịu nổi, chỉ là nếu để chuyện này thực sự xảy ra, muốn giải quyết sẽ vô cùng phiền toái. Cho dù Diệp Khai nhận lấy khoản nợ này, bồi hai tỷ đô la, cũng sẽ bị người có ý chí lợi dụng chuyện này đem nội tình bộc lộ ra, như vậy vô luận đối với Sở gia hay Diệp gia mà nói đều không có chỗ tốt, dù sao sẽ có người thắc mắc, hai tỷ đô la tài chính từ đâu có được? Một khi tạo thành sự thật cho dù bọn họ giải thích thế nào loại chuyện này cũng không thể tẩy sạch rõ ràng. Nhất là với kiểu thể chế như trong nước hiện tại, có một số việc xác thực là không thể làm, bằng không mà nói sẽ lưu lại tai họa ngầm, sẽ sáng tạo cho đối thủ lý do công kích chính mình. Vì triệt để giải quyết tai họa ngầm này, Diệp Khai phải thông qua thủ đoạn phi thường giải quyết chuyện này, như vậy trong điều kiện tiên quyết không thể vận dụng lực lượng quân đội hay quốc an, nhờ tổ chức sát thủ của Nam Cung Vân là tốt nhất. - Chuyện này cũng không khó khăn, điều kiện là không liên hệ quá sâu tới nước Mỹ! Nam Cung Vân đem tình huống phân tích một chút, đưa ra kết luận. - Chúng ta cần phải chuẩn bị cả hai tay, nếu hắn ở bên Mỹ không có được quan hệ sâu dày là tốt nhất, nếu như hắn có liên hệ thì sau khi hắn vừa xuống phi cơ, lập tức đem tai họa xử lý sạch mới được! Diệp Khai nhắc nhở Nam Cung Vân: - Nói tóm lại, cho dù người này còn sống tại Mỹ, tôi cũng không hi vọng hắn sống được thống khoái! Khi Diệp Khai nói ra lời này, trong ngữ khí mang theo cảm giác sát khí đằng đằng. - Tôi hiểu được! Nam Cung Vân nghe xong lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Khai. Phải biết rằng bà con xa kia của Sở gia chẳng những tham ô hai mươi triệu đô la của công ty, còn làm ra thẻ tín dụng định mức hai tỷ đô la, khiến Sở gia tổn thất thật lớn, người như vậy thậm chí có giết chết cũng khó giải hận. Ý tứ của Diệp Khai là lấy lại thẻ tín dụng kia, đem tiền mặt cùng giấy tờ của hắn cũng lấy hết, để một mình hắn lưu lại nước Mỹ mặc kệ tự sinh tự diệt, như vậy xem như trút giận một hơi, cho người khác tấm gương răn đe. Đương nhiên, nếu như đối phương xác thực có chút bổn sự có thể dừng chân sinh sống tại Mỹ, Diệp Khai cũng sẽ cho người qua Mỹ một chuyến bắt hắn đánh về nguyên hình. Nói tóm lại, với kẻ phản bội như vậy nhất định phải cho hắn nếm đủ đau khổ mới giải hận. Hiệu suất xử lý công việc của Nam Cung Vân rất cao, trực tiếp đem tài liệu tương quan giao cho nữ tài xế của mình, thấp giọng dặn dò vài câu, cô gái kia liền đi ra ngoài. - Loại chuyện này để người bên dưới đi thao tác là được rồi. Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai nói ra. Diệp Khai gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm, hắn lại hỏi: - Nam Cung thế gia các vị nếu quay về nội địa thì loại chuyện này sẽ gặp chút kiêng kỵ rồi… Thể chế chính trị trong nước cùng nước ngoài khác nhau rất lớn, ở hải ngoại, loại sinh ý ngầm của Nam Cung thế gia có lẽ còn có được không gian tồn tại, nhưng ở trong nước tuyệt không khả năng, chính phủ tuyệt đối không cho phép cỗ lực lượng khổng lồ không bị khống chế tồn tại. Cho nên nếu Nam Cung gia muốn quay về đại lục, còn tiếp tục điều khiển thao túng loại sinh ý này, sớm muộn sẽ mang tới đại phiền toái cho bọn họ. - Hiểu rõ! Nam Cung Vân gật đầu nói: - Trên thực tế chúng tôi đem vài vụ làm ăn ở nước ngoài tách ra thành bộ phận độc lập, đem đại bộ phần tài sản tiền mặt từng nhóm chuyển dời về trong nước, dùng vào việc đầu tư các ngành sản xuất, giữ lại bất động sản ở hải ngoại, sinh ý mẫn cảm cũng sẽ phát triển tại hải ngoại! - Ân, làm như vậy là tốt nhất! Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Trên thực tế Nam Cung gia có thể tiếp tục duy trì, nhiều lần tránh khỏi nguy cơ đều không tách khỏi khả năng cuốn theo chiều gió của bọn họ. Là một thế gia khổng lồ, từ trước tới nay Nam Cung gia tộc chỉ trung với lợi ích của chính mình, chính quyền triều đại thay đổi đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện gì lớn, cũng không nói tới có chịu thuần phục với chính quyền hay không, dù sao triều đại sẽ luôn thay đổi, không có bất kỳ dòng họ nào có thể thống trị quốc gia được lâu dài, nhưng thế gia vẫn luôn tồn tại, lợi ích vẫn là vĩnh cửu. Đối với Nam Cung gia mà nói lựa chọn một chính quyền cường thế mà thuần phục, ở thời điểm chính quyền suy sụp liền vứt bỏ quyết đoán, đây là đạo giữ mình tốt nhất, nếu không như thế bọn họ cũng không khả năng phát triển được quy mô lớn như vậy tại hải ngoại. Đương nhiên, là một thế gia phát triển từ trong nước, tâm tư lá rụng về cội là của thế hệ trước, việc này vẫn luôn thật trọng yếu, cho nên lão gia chủ Nam Cung Kinh Hồng mới có thể nghĩ tới chuyện trở về, hắn đã thấy được hoàn cảnh chính trị trong nước hôm nay đã thích hợp cho mình trở về. Ánh mắt như vậy Diệp Khai cảm thấy đáng được kính nể. Nhưng nếu từ phương diện khác mà xem, Nam Cung gia lựa chọn lúc này trở về cũng đã thấy được trong nước đã gặp được cơ hội phát triển chỉnh thể tốt nhất, cho nên có chút không thể chờ đợi muốn trở về kiếm một chén canh. Nếu không như thế, Nam Cung Kinh Hồng cũng không khả năng chịu cấp ba thành gia sản làm thù lao cho gia chủ mới, xem như cổ động nhóm con cháu gia tộc thúc đẩy việc trở về. Mà Nam Cung Vân cũng sẽ không tích cực trù tính phương án, thậm chí nguyện ý vì chuyện này hiến thân cho Diệp Khai, bên trong đều do gút mắc lợi ích khổng lồ. - Diệp nhị thiếu, lời nói của anh khi nãy có tính toán hay không? Nam Cung Vân bỗng nhiên uốn éo thân thể, ngồi trên đùi Diệp Khai, hai tay quấn quýt cổ hắn, nũng nịu hỏi thăm. Lúc này Nam Cung Vân mặc bộ quần áo màu đen, nhìn vào ăn mặc chỉnh tề nhưng thân thể nàng uốn trong ngực Diệp Khai, không ngừng trêu chọc hắn. Nhất là trên người Nam Cung Vân tản ra loại hương khí kỳ dị, làm đầu óc Diệp Khai có chút choáng váng, nhưng phản ứng dưới thân càng thêm rõ ràng, có chút ý tứ không áp chế được kích động. - Nhị thiếu gia, người ta đang hỏi anh đâu. Nam Cung Vân cảm nhận được Diệp Khai phản ứng, càng chui sâu vào trong lòng của hắn, không chịu buông tha truy hỏi. - Nói cái gì, sao tôi không nhớ rõ? Lúc này Diệp Khai đương nhiên biết Nam Cung Vân muốn hỏi chuyện gì, chỉ là chuyện này thật không tốt đáp ứng, hắn cũng không có lòng tin với Nam Cung Vân, có trời mới biết trong lòng yêu nữ này đang suy nghĩ chuyện gì. - Thu làm vợ nhỏ nha… Nam Cung Vân uốn éo trong lòng Diệp Khai khiến dục hỏa trong lòng hắn bừng sôi. - Chuyện này sao…qua một thời gian rồi nói sau đi… Diệp Khai quyết định chọn dùng kế hoãn binh: - Tôi phải tìm hiểu về cô rõ ràng trước đã, toàn thân cô đều là vũ khí có tính sát thương, trong khoảnh khắc tôi thật sự rất khó thích ứng, có trời mới biết ngày nào đó khi chúng ta đang ở trên giường, cô kích động lấy ra một sợi dây thép tới trợ hứng, còn không đem tôi dọa héo? - Chán ghét, người ta đã thật lâu không tự mình ra tay, những vật kia chỉ bất quá là vũ khí phòng ngự mà thôi… Nam Cung Vân không chịu buông tha, dính chặt vào người Diệp Khai, thân thể uyển chuyển như dán cứng trên người của hắn. - Cô đừng vậy nữa đi, vạn nhất tôi khống chế không nổi, tôi không dám bảo đảm mình có làm ra chuyện điên rồ gì hay không… Diệp Khai nghiêm mặt nói. Nam Cung Vân ở trong lòng Diệp Khai, cảm giác của hắn thật rõ ràng, mặc dù nhìn dáng vẻ của yêu nữ này có chút phóng đãng, nhưng trên thực tế không phải loại người như vậy, từ thân thể cùng hương thơm tự nhiên trên người nàng mà xem, Diệp Khai có chín thành nắm chắc nàng vẫn còn là trong trắng, nhưng hắn vẫn không dám hoàn toàn khẳng định. - Vậy thì đừng khống chế thôi… Nam Cung Vân vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm nhẹ lên vành tai Diệp Khai, còn thổi ngụm khí, nhẹ nhàng mà dụ hoặc nói: - Đêm nay người ta là của nhị thiếu gia, anh muốn thế nào thì cứ như thế. - Thật sự? Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân chăm chú. - Thật sự! Bị Diệp Khai nhìn chăm chú, Nam Cung Vân thoáng hiện lên nét bối rối, sau đó lại xác định đáp. - Tốt! Diệp Khai gật nhẹ đầu, lại ôm Nam Cung Vân lăn lên giường, lật váy, kéo đồ lót lộ ra bờ mông tuyết trắng…