Quan Môn
Chương 865
- Tử Sơn, anh giúp tôi qua uống vài chén với họ, dọc đường mọi người đã thật khổ cực rồi!
Đường Tế Xuyên lập tức hiểu ý, đây là có chuyện riêng muốn nói, vì vậy liền nói với Yến Tử Sơn.
- Dạ, thủ trưởng!
Yến Tử Sơn cười đứng dậy, mang theo một bình rượu đi qua bên kia bình phong, cùng mọi người cụng chén.
Nghe bên kia truyền qua tiếng cụng ly, Đường Tế Xuyên lại dùng điều khiển từ xa đem âm lượng ti vi trong phòng mở lớn hơn một ít.
Diệp Khai cười cười nhìn Đường Tế Xuyên làm xong những việc này, trong nội tâm ngược lại có chút ít bội phục, lão đồng chí dù sao cũng là lão đồng chí, tuy ở lại trong quân đội đã lâu thế nhưng ý nghĩ cũng không hề mai một, phản ứng vẫn vô cùng nhạy cảm.
- Cha, lần này người ta đã giúp cha việc lớn đó nha!
Nhìn thấy Đường Tế Xuyên gọi thủ hạ rời khỏi, Uông Tình có chút làm nũng tranh công nói.
- Ha ha, con là con gái của cha, con không giúp cha thì ai giúp cha đây!
Đường Tế Xuyên nghe xong trong nội tâm lập tức càng thêm xác định, lần này Diệp Khai tới đây chính là do Diệp gia muốn tỏ vẻ ủng hộ hắn, trong nội tâm không khỏi cảm thấy thoải mái, vừa cười vừa nói.
- Cha còn phải cảm ơn Diệp Khai nữa kia, nếu không phải anh ấy đáp ứng hỗ trợ, mặt mũi của con có làm được chuyện gì…
Uông Tình lại nói.
- Đúng vậy đúng vậy…
Đường Tế Xuyên nói ra:
- Nếu không có Diệp chủ tịch hỗ trợ, chúng ta hôm nay cũng không có dịp ngồi chung một bàn rồi!
Xem trên mặt mũi Uông Tình, Diệp Khai tự nhiên sẽ không để cho Đường Tế Xuyên chủ động tỏ thái độ, đối với loại chuyện này ai lên tiếng trước hay lên tiếng sau kỳ thật ảnh hưởng không lớn, nếu như Diệp gia đã đáp ứng xuất lực nâng đỡ Đường Tế Xuyên, dĩ nhiên sẽ xem xét đủ loại ảnh hưởng ngày sau, nói thí dụ như sau khi nâng đỡ lên Đường Tế Xuyên có thể làm ảnh hưởng gì đó không tốt tới thế lực của Diệp gia hay không.
Uông Tình đánh giá về lão tử của nàng chính là người ngay thẳng.
Về điểm này tuy không nhất định là chuẩn xác, nhưng dù sao Đường Tế Xuyên vẫn làm được thật tốt, nhân phẩm tốt mới có thể ngồi lên vị trí cao như thế.
Bởi vì Diệp Khai tiếp lời nói của Đường Tế Xuyên, nói ra:
- Tôi cùng nhị gia gia nói tới chuyện tại Tây Bắc, chủ trương của tôi là động không bằng an, nếu từ bên ngoài phái một chủ quan quân sự đi qua chẳng những bất lợi với tình trạng mài hợp công tác, đồng thời cũng có khả năng tạo thành công tác đình trệ, nếu như Đường tư lệnh đã làm việc nhiều năm tại Tây Bắc, một lòng hiến thân quân lữ, như vậy hiện tại nhân tuyển kế nhiệm tư lệnh viên cũng là chuyện đương nhiên thôi.
- Diệp phó chủ tịch nói như thế nào?
Đường Tế Xuyên phi thường quan tâm dò hỏi.
Diệp Khai có ý kiến gì với hắn hay không đều không trọng yếu, quan trọng là cách nhìn của nhị lão gia tử đối với hắn như thế nào mới là vấn đề mấu chốt.
- Cách nhìn của ông thế nào cũng không quan trọng!
Diệp Khai cười đáp.
- Ah? Vì sao lại nói như thế?
Đường Tế Xuyên nghe xong lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Nhị lão gia tử chủ trì công việc hàng ngày của Quân ủy, lời nói trong quân đội luôn là cao nhất, vì sao Diệp Khai lại nói cách nhìn của ông lại không trọng yếu?
- Diệp gia đối với chức vị trống kia cũng không có bất luận ý nghĩ nào!
Diệp Khai tiết lộ bí mật với Đường Tế Xuyên.
Đường Tế Xuyên nghe được lập tức bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là như thế!
Nếu như Diệp gia đã có ý nghĩ trong phương diện này, nói thí dụ như vừa vặn có người, hoặc là bên dòng bên chi thứ cũng tốt, nếu có người vừa lúc đầy đủ điều kiện như vậy nhất định sẽ muốn tranh giành một phen, dù sao cũng là từ trên trời rơi xuống, nện vào đầu người khác cũng là lãng phí, nện lên đầu của mình đó mới là việc tốt.
Nhưng hiện tại Diệp Khai đã nói rất rõ ràng, Diệp gia không có nhu cầu trong phương diện này, như vậy đôi bên xem như sẽ không có quan hệ cạnh tranh, như vậy Đường Tế Xuyên không cần lo lắng Diệp gia sẽ giành lấy vị trí của mình.
Nhưng như vậy bên trong cũng tồn tại một vấn đề khác, nếu bản thân Diệp gia không có nhu cầu này, cũng sẽ không bài trừ bọn họ lại đem mặt mũi này bán cho người khác, đổi lấy thỏa hiệp cùng lợi ích trong một phương diện nào đó, điều này vô cùng có khả năng.
- Trước mắt mà nói Diệp gia cũng không có ý nghĩ giúp người khác giành vị trí kia!
Diệp Khai lại nói tiếp một câu.
Đường Tế Xuyên nghe xong trong nội tâm đại định.
Xác thực nếu như lời của Diệp Khai không sai, mặc dù Diệp gia bảo trì trung lập chăng nữa thì cơ hội chiến thắng của hắn cũng sẽ gia tăng thật lớn.
- Tôi phi thường kính nể năng lực của Đường tư lệnh, cho nên tôi cường lực đề cử Đường tư lệnh cho nhị gia gia, ông tỏ vẻ nguyện ý sẽ cho ủng hộ nhất định trong sự tình này.
Diệp Khai lại nói tiếp:
- Nhưng gần đây công tác tại quân khu Tây Bắc nên nắm chắc, không thể bởi vì trống ra một vị trí khiến cho bên dưới không chuyên tâm công tác, ai cũng có thể chạy tới thủ đô chạy quan muốn quan, đây là không tốt, tương lai ông cũng sẽ khó xử!
- Chỉ thị của Diệp phó chủ tịch phi thường trọng yếu!
Đường Tế Xuyên nghe xong liền tỏ vẻ:
- Lần này tôi vào thủ đô ngoại trừ chút ít sự tình riêng tư cần giải quyết, xác thực cũng có chút quân vụ nhất định cần xử lý, không thể đem việc công làm việc tư được rồi, về chuyện này Diệp phó chủ tịch cũng hiểu được tinh tường thôi.
- Ha ha, những chuyện này tôi cũng không nói được gì.
Diệp Khai liếc mắt nhìn Uông Tình cười, sau đó nói với Đường Tế Xuyên:
- Đường tư lệnh còn chưa kịp ăn cơm đi, chúng ta nên động đũa rồi chứ?
- Ăn ăn thôi, trừ ăn ra còn có chuyện gì trọng yếu hơn nữa?
Uông Tình nói.
- Cũng không có đi?
Diệp Khai thoáng sửng sốt, trong lòng tự nhủ hiện tại hắn đã biểu thị ra thái độ của Diệp gia rồi, hơn nữa cũng đã nhắc nhở những chuyện cần thiết, còn có chuyện gì chưa nói xong đây?
- Nghe nói anh cùng phó thủ trưởng Quân ủy đồng chí Điền Hành Kiện (nhớ trước đó hình như gọi là Điền Kiến Văn đi? Tác giả lại đổi tên là sao nhỉ? Chắc hắn quên quá! Ông chính ủy quân khu Liêu Đông) cũng rất quen thuộc, có thể liên hệ nhờ hỗ trợ một chút hay không?
Uông Tình lôi kéo cánh tay Diệp Khai, lay lay nói.
- …
Diệp Khai lập tức im lặng.
Phó thủ trưởng Quân ủy Điền Hành Kiện sao, lão đầu kia cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, mặc dù nói trước kia Diệp Khai xác thực có chút liên quan với hắn, thậm chí còn xem như thuận tay đẩy hắn một lần, giúp cho lão Điền thuận lợi tiến vào tầng cao nhất trong Quân ủy, trở thành một trong những nhân vật trọng yếu có quyền quyết định trong quân đội, nhưng lão Điền có chịu lĩnh tình hay không thì thật sự khó nói.
Dù sao hiện tại lão Điền đã quăng tới dưới trướng của đồng chí Giang Thành.
Hơn nữa theo tình hình hiện tại mà nói, lão Điền xem như đã công thành danh toại, cũng không khả năng yêu cầu xa vời hơn nữa rồi, vô dục vô cầu, chỉ muốn đem công tác làm cho tốt mà thôi, thật không có chuyện gì cần cầu lên người khác hỗ trợ, Diệp Khai lại có tài đức gì có thể nói động được Điền Hành Kiện để cho hắn ra tay trợ giúp Đường Tế Xuyên đây?
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
572 chương
12 chương
16 chương
87 chương
73 chương
224 chương